Ngự Phật

Chương 163: Đất Họa Loạn




Đất Họa Loạn

Sau khi Hoa Liên đi rồi, Hậu Thổ do dự một chút, vẫn bước vào Tử Vi Điện xem sao, bên trong không có một bóng người, kiến trúc xung quanh cũng không hề có chỗ nào bị hư hại, không giống như đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi rời khỏi điện Tử Vi, nàng vẫn khó mà nén nổi sự tò mò trong lòng, chẳng lẽ Hoa Liên vừa mới đột phá ở trong Tử Vi Điện? Nhưng rốt cuộc là nàng đã ăn thiên tài địa bảo gì mà cảnh giới lại có thể tăng đến mức kinh người như vậy.

Suy nghĩ một lúc lâu vẫn không có manh mối gì, Hậu Thổ không khỏi lắc đầu, Hoa Liên này càng ngày càng khó nhìn thấu. Mới đầu nàng còn thấy lạ, tại sao Sát Sinh Phật lại quan tâm đến Hoa Liên như vậy, nên nhớ là, với thực lực của Sát Sinh Phật, trong mắt hắn Hoa Liên cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi.

Một con kiến hôi lại được một vị Phật mà cả Tiên Đế cũng kiêng kị yêu thích, chuyện này căn bản không nói nổi. Có điều trước mắt, xem ra bọn họ đều xem thường tiềm lực của Hoa Liên rồi, cũng không biết vị Sát Sinh Phật này rốt cuộc đã tìm thấy nàng ta ở chỗ nào.

Chiến trường chính của cuộc đại chiến Tiên Ma nằm giữa hai giới – đất Họa Loạn. Đất Họa Loạn là nơi rất rộng, Tiên Giới dựng một tòa thành tên Bất Khuất ở đó, Ma Giới lại dựng Hắc Huyết Doanh, hai thế lực lớn mỗi bên chiếm một phương.

Bình thường nơi này đã chém giết không ngừng, giờ lại càng thêm náo nhiệt. Có điều cũng nguy cơ trùng trùng, không ai biết được ra khỏi thành rồi có thể sống sót quay về hay không.

Nhờ có người dẫn đường nên Hoa Liên cũng không tốn mấy thời gian đã đến được đất Họa Loạn. Thành Bất Khuất chia làm hai tòa thành, một bay lơ lửng trên trời, một tọa sừng sững dưới mặt đất.

Cửa thành không có bất cứ lính gác nào, có điều cách tường thành chừng mười thước có một tầng kết giới, có thể phân biệt được thân phận, Ma tộc cơ bản không thể nhân cơ hội lẻn vào được.

Trong thành tiên nhân đi qua đi lại, tu vi phần lớn là cấp bậc Tiên Quân, nàng cũng không cố ý để lộ ra tu vi của mình, trong mắt người khác, tu vi của nàng vẫn là Tiên Quân.

Có điều dù sao nàng vẫn là nữ tiên, ở một nơi như thế này, ít nhiều cũng thu hút không ít ánh nhìn.

Từ khi bước vào thành, Hoa Liên vẫn còn ở trong trạng thái hoang mang, nàng không biết mình nên làm gì bây giờ. Ở đây trái lại cũng thực náo nhiệt, có nơi bán đan dược, có nơi bán pháp khí, có nơi còn bán cả những vật hiếm có từ Ma tộc, chỉ có điều là giá cao ngất ngưởng.

Thời gian thành tiên của Hoa Liên dù sao cũng quá ít, hơn nữa ngày thường căn bản không tiếp xúc với ai, nàng đến tận bây giờ mới biết tiên nhân cũng mở quán trên đường cái mà rao hàng.

Nơi này cũng không khác nhân gian là mấy, chỉ có hàng bán ra là có cấp bậc cao hơn.

Nhưng đáng tiếc, sức hút với nàng không lớn cho lắm. Cho nên, chỉ nhìn lướt qua một vòng trên đường thôi, nàng đã chẳng còn mấy hứng thú.

“Xin hỏi các hạ là Bách Hoa Tiên Quân?” Đúng vào lúc Hoa Liên đang đi dạo linh tinh giữa đám đông, có người đột nhiên bước đến bên cạnh nàng.

“Là ta, ngươi là…” Người trước mắt nàng không hề biết.

“À, là Yến Thống lĩnh bảo ta đứng ở đây đón Tiên Quân, ngài ấy nói Tiên Quân chắc cũng đã tới rồi.” Người này vừa nói vừa nhìn trên nhìn dưới Hoa Liên, trong lòng có chút không xác định.

Hắn vẫn sống ở đất họa loạn, một quãng thời gian dài vẫn chưa quay về Tiên Giới, có điều thời gian trước nghe nói có người đã giết Thủy Đức Tinh Quân, không ngờ lại là một nữ tiên, hơn nữa trông đâu có hung tàn như trong truyền thuyết chứ?

Hoa Liên đương nhiên không biết, từ sau khi nàng bị lưu đày, đủ những lời đồn đại về nàng đã bay ngập trời ở Tiên Giới, trên căn bản những người chưa gặp nàng bao giờ thì đều cho rằng nàng là một kẻ cực kỳ hung ác.

“Vậy xin đạ tạ, làm phiền ngài dẫn đường.”

Tuy nói đã đến đây phần lớn tiên nhân tu vi đều giống nhau, nhưng địa vị dù sao cũng có khác. Yến Cửu Vũ dầu gì cũng là Thống lĩnh một phương, cho nên hắn đương nhiên là có tư cách sống ở thượng tầng của Bất Khuất thành.

Hoa Liên đi theo người kia đến giữa thành, nơi đó có bốn thủ vệ đang canh giữ một trận truyền tống, bốn người kia nhìn thấy lệnh bài của Thiên tướng Chấp pháp lập tức để cho hai người bước vào trận truyền tống.

Hoa Liên giẫm lên trận truyền tống, chỉ chốc lát đã lên đến Thượng thành, nơi này có vẻ yên tĩnh hơn nhiều, những tiên nhân đi qua đi lại trên đường phố có không ít người tu vi đã gần bằng Tiên Đế.

Nói thì nói vậy, có điều càng lên cao đột phá lại càng khó, nếu không Tiên Giới vài năm đã không chỉ có mỗi năm vị Tiên Đế.

Dĩ nhiên, điểm này cũng liên quan đến thế lực đứng đằng sau bọn họ, dù sao không phải sau lưng ai cũng có Thánh Nhân làm chỗ dựa, muốn ngồi vững trên vị trí Tiên Đế, chỉ có thực lực thôi thì chưa đủ.

“Hoa Liên, cuối cùng ngươi cũng tới.” Hai người đi đến trước một tòa lầu các, đã thấy Yến Cửu Vũ đang bước ra từ bên trong, bên cạnh hắn còn có vài gã tướng lãnh toàn thân đằng đằng sát khí của Tiên Giới.

Hoa Liên cười với hắn một tiếng, “Ta cũng không tính là chậm đấy chứ?”

“Không chậm, đi, vào đây tán gẫu với ta.” Yến Cửu Vũ cũng không có ý giới thiệu nàng với mấy người kia, đưa nàng vào thẳng trong lầu các. Mấy người kia thì ngược lại, vô cùng tò mò quan sát Hoa Liên, bọn họ cũng có thể coi như là bằng hữu của Yến Cửu Vũ, biết mấy ngày nay hắn không ra ngoài là để đợi người, không ngờ lại là đợi một nữ nhân.

Từ bên ngoài nhìn vào, tòa lầu các này rất bình thường, bên trong lại có một vùng trời khác. Có điều khiến người ta thấy kỳ quái hơn cả là đám người đang tụ tập giữa đại sảnh, họ đều đang nhìn chằm chằm một bức tường bằng bạch ngọc bàn tán ầm ĩ, có người vẻ mặt còn kích động hơn.

“Đó là thứ gì?” Hoa Liên không nhịn được tò mò hỏi.

“Bảng Công đức, có muốn xem thử không, nói không chừng có thể nhìn thấy vị kia nhà ngươi đấy.” Yến Cửu Vũ cố tình trêu chọc.

“Được thôi.” Hoa Liên cũng chẳng có gì mà ngượng ngùng, đi được hai bước lại quay lại hỏi, “Bây giờ đã khai chiến rồi sao?”

“Đại chiến thì chưa, nhưng tiểu chiến thì liên miên. Trước khi khai chiến toàn diện, y theo lệ cũ, bên trên phải đánh trước một trận.”

Hoa Liên như suy ngẫm gì đó gật gật đầu, xem ra thực lực của Ân Mạc quả nhiên là cao hơn không ít so với tưởng tượng của nàng. Có điều giờ nàng đã tu đến thập phẩm đài sen, đã đủ để nhìn thấu nông sâu của hắn rồi chứ đúng không?

Vất vả lắm mới chen lên đằng trước được, liếc một cái đã tìm thấy ba chữ Sát Sinh Phật đang chiếm vị trí thứ năm trên bảng Công đức, mà đứng đầu, chính là Tử Vi Tiên Đế.

Xung quanh cũng không thiếu người đang bàn tán, lần này vị trí đầu tiên trên bảng Công đức, bên phía Phật giới e là không giữ được.

Mặc dù Hoa Liên rất muốn thừa dịp đại chiến Tiên Ma mà diệt trừ Tử Vi, có điều đó cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, nàng coi như vẫn còn lý trí. Nàng có thể trở mặt với Tử Vi, thậm chí có thể dùng Tử Tiêu để uy hiếp hắn, bởi vì bây giờ nàng có tư cách đó. Nhưng một khi động thủ thật thì sẽ liên lụy đến bên trên, aiz, ai bảo nàng không có hậu phương chứ.

“Được rồi, đừng nhìn nữa, dù sao trong chốc lát cũng không có thay đổi gì lớn đâu.” Yến Cửu Vũ kéo Hoa Liên từ trong đám người đang chen lấn ra, cùng một nhóm người tìm một phòng bao ở lầu hai để ngồi.

Bấy giờ, hắn mới nghĩ đến chuyện giới thiệu Hoa Liên cho mọi người xung quanh. Bọn họ đều là tướng lĩnh ở Tiên Giới, coi như là đồng nghiệp với Yến Cửu Vũ, có điều bọn họ cũng đã lâu lắm rồi chưa quay lại Tiên Giới.

Vốn nếu không phải do Yến Cửu Vũ phạm sai lầm thì giờ phút này hắn cũng đã ở đây giết Ma tộc để tích từng chút công đức một rồi, bắt hắn quay về canh chừng Tiên Giới, cũng có thể coi như một loại trừng phạt.

Mấy người này vô cùng hiểu biết về đất Họa Loạn, thậm chí ngay cả Ma tộc xuất hiện ở đây cũng rõ như lòng bàn tay, ma nào chọc được, ma nào không thể chọc cũng biết rõ ràng.

Ngẫm thấy cũng phải, tướng lãnh có thể sống sót ở chỗ này, hơn nữa còn sống thoải mái được như vậy, có mấy kẻ là ăn không ngồi rồi. Ở một nơi như thế này, đối thủ không thể dây vào rất nhiều, quan trọng nhất là đánh không lại thì ít nhất cũng phải chạy thoát được.

Một bữa cơm trôi qua, nghe bọn họ kể lại những gì đã trải qua ở đất Họa Loạn mấy năm này, Hoa Liên cũng cảm thấy vạn phần hung hiểm. Ma và người dù sao cũng khác nhau, bọn họ gần như đều không sợ chết mà liều mạng, cho dù sắp chết cũng muốn kéo theo một chủng tộc một chút cũng không cảm thấy hụt vốn.

Mấy vị này đều uống được rượu, kể từ khi biết được mấy vò rượu Yến Cửu Vũ ngày ngày ôm trong tay như ôm bảo bối kia đều là do Hoa Liên ủ ra, ánh mắt của người nào người nấy đều biến thành xanh lè.

May mà rượu trên người nàng cũng không ít, lấy ra vài vò, mọi người uống đến tận hứng.

Sau khi cơm nước no nê, cả đám lục tục cáo từ, bọn họ ở đây lâu, ai cũng có chỗ của mình, Yến Cửu Vũ ở đây cũng có một tòa viện.

Dù sao Hoa Liên cũng mới đến, trên người không có công đức gì, đương nhiên là ở chỗ của Yến Cửu Vũ.

“Nơi này của ngươi đúng là chẳng ra cái gì.” Đừng trách nàng soi mói. Thực sự là chỗ này có hơi nhỏ quá, so với Bách Hoa Viên của nàng không chỉ kém hơn một chút mà thôi.

“Cái sân rách nát này mà còn tốn một vạn công đức của ta đấy. Ngươi phải biết là giết được một tên Ma Quân cũng chỉ được có một trăm điểm công đức mà thôi. Ngươi tưởng ta là Sát Sinh Phật à, một cái tát vung ra cũng đập chết mấy gã Ma Quân.” Yến Cửu Vũ tỏ ra hết sức khinh bỉ đối với hành vi đứng nói chuyện không đau thắt lưng của Hoa Liên.

“Công đức còn mang đi đổi đồ được?”

“Ở đây chỉ cần có công đức, cái gì cũng đổi được hết.”

“Ta nghe nói trở thành Thánh Nhân cũng cần công đức?” Hoa Liên do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi Yến Cửu Vũ.

“Ngươi nghe ai nói?”

“Tử Vi Tiên Đế.”

“À.” Yến Cửu Vũ gật đầu, không để ý lắm đáp, “Đúng là tranh công đức. Có điều cần nhiều hơn, giết một Ma Đế công đức ít nhất mười vạn, phải giết được mười Ma Đế mới đủ hết, hơn nữa một khi tiến vào cảnh giới thất bại, tất cả công đức đều về không. Ta đoán cả đời này của ta chắc uổng phí rồi.”

“Nghe cũng không khó lắm.” Đi theo Yến Cửu Vũ vào phòng của mình. Hoa Liên xem xét xung quanh một chút, cảm thấy vẫn khá hài lòng, ít nhất còn đủ giường đủ chiếu.

“Thế mà còn không khó sao, ngươi tưởng làm Thánh Nhân dễ vậy à. Từ sau Thái Cổ, Tiên Giới đã không có ai lên Thánh nữa rồi. Đám Ma Đế ở Ma Giới kia cũng đâu có ngu, chẳng lẽ đứng chờ ngươi giết. Nhiều nhất cũng chỉ khiến cho bọn họ bị thương nặng, vớt vát được hai ba vạn điểm công đức đã là không tệ rồi.”

“Giờ ở Tiên Giới, người có nhiều điểm công đức nhất là ai?”

“Tử Vi Tiên Đế, nghe đâu hắn đã từng giết được hai tên Ma Đế, hắn cũng là người có khả năng thành Thánh nhất ở Tiên Giới. Nghe nói sau đợt đại chiến này, công đức của hắn cũng đủ để tiến thẳng vào tầng thứ nhất của cảnh giới Thánh Nhân.” Tiến thẳng vào cảnh giới Thánh Nhân, mặc dù không thể hoàn toàn bảo đảm sẽ thành công, nhưng ít ra cũng chạm được đến rìa, sợ là sợ ngay cả rìa cũng chưa chạm tới được kia.

Những lời Yến Cửu Vũ nói khiến Hoa Liên lẳng lặng gật đầu một cái, xem ra chuyện Tử Vi sẽ thành Thánh cũng không phải là bí mật gì, nhưng quan hệ của Tử Tiêu với hắn, chắc là chỉ có mấy Tiên Đế kia biết.

Nếu như hắn vẫn chưa biết chuyện mình động đến Tử Tiêu, chờ đến cái ngày hắn tiến thẳng vào cảnh giới Thánh Nhân, hẳn sẽ rất đặc sắc.

Có điều, chuyện này cũng chỉ có thể trông vào vận may của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.