Ngự Phật

Chương 162: Thứ thuộc về mình




Thứ thuộc về mình

Mới đầu, Hoa Liên chỉ bị giam cầm trong địa lao bên dưới Tử Vi Điện, mỗi ngày đều có người lấy đi một lượng máu lớn từ trên cơ thể nàng, cũng may tu vi của nàng không tệ lắm, đổi lại là kẻ khác, chắc đã sớm mất máu quá nhiều mà chết.

Những ngày như vậy kéo dài chừng hơn nửa năm có thừa, sau đó, bọn họ còn muốn lấy cả máu tinh trong tim nàng.

Lấy máu có thể tùy bọn họ, nhưng máu tinh trong tim khó khăn lắm mới tu luyện ra được, mỗi giọt đều quan trọng vô cùng, một khi mất đi rồi chẳng khác nào bỏ mệnh, nàng sao có thể đồng ý.

Nàng không chịu giao máu tinh ra, thủ đoạn của những kẻ đó càng trở nên cứng rắn, thậm chí không tiếc tra tấn nàng. Từ đó trở đi, trên người Hoa Liên không có nơi nào là lành lặn.

Cho dù như vậy, nàng cũng chỉ trích ra ba giọt máu tinh mà thôi. Có điều, sau khi dùng máu tinh xong, tình trạng của Tử Tiêu quả thực đúng như lời Y Tiên nói, càng ngày càng chuyển biến tốt, ban rủa trên người cũng bắt đầu từ từ biến mất.

Giờ đã gần như chẳng khác bình thường, cũng không hề cảm thấy khó chịu ở chỗ nào nữa.

Có điều, sau khi biết được ngọn nguồn câu chuyện từ Tử Vi Tiên Đế, sắc mặt của Tử Tiêu vẫn không dễ nhìn một chút nào. Trong cái nhìn của nàng ta, Hoa Liên đơn giản là tội không thể tha, về phần chuyện Hoa Liên đã giúp nàng

ta hồi sinh, giờ còn ai nhớ đến nữa.

“Một nữ nhân ác độc như vậy, không thể bỏ qua cho nàng ta được..”

“Ta biết, có điều Huyết chú trong cơ thể muội còn chưa được thanh trừ, nàng ta vẫn còn hữu dụng. Chờ muội khỏe lại rồi, ta sẽ giao nàng cho muội xử lý được không?” Đem một chén máu có trộn lẫn máu tinh của Hoa Liên vẽ lên ban rủa xong, Tử Vi Tiên Đế ôn tồn thương lượng với nàng ta.

“Cũng được, đúng rồi, ta nghe nói Chân Vũ và Câu Trần cũng đã tiến vào chiến trường Tiên Ma rồi, chừng nào thì huynh đi?”

“Để vài ngày nữa, chờ muội khôi phục tàm tạm đã thì ta sẽ qua.” Tử Vi dịu dàng nói.

“Giờ công đức của huynh đã đủ rồi, ta cũng đã khôi phục được kha khá, chắc huynh có thể đánh thẳng vào cảnh giới Thánh Nhân rồi đúng không?” Nếu không phải vì nàng, Tử Vi đã sớm có thể thành Thánh Nhân. Nghĩ đến đây, trong lòng Tử Tiêu không khỏi có chút áy náy.

“Ừ, cũng sắp rồi.” Trên gương mặt Tử Vi lộ ra một nụ cười nhẹ.

Trong địa lao tối tăm không ánh mặt trời, Hoa Liên suy yếu ngồi tựa vào tường, trong mắt không có lấy một tia thần thái. Nàng không biết rốt cuộc mình đã ở đây bao lâu, đã bị người ta lấy mất bao nhiêu máu. Giờ, nàng chỉ có thể chờ, nhưng có một chuyện có thể xác định, người nàng muốn đợi, nhất định sẽ tới.

Bên ngoài điện Tử Vi, Tử Tiêu sắc mặt đã hoàn toàn khôi phục vẻ hồng hào đang lưu luyến không rời tựa vào ngực Tử Vi Tiên Đế, “Huynh phải cẩn thận đấy.”

“Yên tâm, ta biết mà.” Tử Vi vuốt vuốt mái tóc dài của nàng ta, “Sau khi ta đi rồi muội phải ở đây tu luyện, tốt nhất đừng nên đi ra ngoài. Còn nữa, giết Hoa Liên đi, hồn phách cũng không được lưu lại.”

“Ta biết rồi, nàng ta rơi vào kết cục như vậy, chỉ có thể trách ngay từ đầu nàng ta đã sai lầm, không oán huynh được.”

Tử Vi gật đầu một cái, “Ta đi đây.”

Mãi cho đến khi bóng dáng Tử Vi hoàn toàn biến mất, Tử Tiêu mới quay người bước vào trong điện, “Người đâu, mang Hoa Liên ra đây cho ta.”

“Dạ.”

Bị hai gã kéo lê trên đất tiến về phía trước, Hoa Liên cúi thấp đầu, trên gương mặt loang lổ vết máu lại lộ ra một tia cười lạnh lẽo, nàng chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được đến thời khắc này.

Hai gã kia kéo lê nàng đến đại điện xong thì buông tay, để mặc nàng ngã ngồi trên mặt đất, sau đó hành lễ với Tử Tiêu đang ngồi trên ghế thượng vị rồi lui xuống.

Trong đại điện chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tử Tiêu đứng dậy từ trên ghế, bước từng bước về phía Hoa Liên, “Hoa Liên, uổng công ta coi ngươi là ân nhân, không ngờ ngươi vẫn luôn nung nấu ý đồ với ta.”

Hoa Liên khó nhọc ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn nàng ta, nhếch lên một nụ cười, “Ta chỉ cần mạng sống mà thôi.”

“Ngươi không nên vọng tưởng mang ta ra để uy hiếp Tử Vi, nếu không phải huynh ấy đột nhiên phát hiện ra âm mưu của ngươi, chỉ e giờ ta đã thành quân cờ trong tay ngươi rồi!”

“Không phải vậy.” Hoa Liên lắc đầu.

Nhưng rất hiển nhiên, Tử Tiêu không hề muốn nghe nàng giải thích, tay phải nàng ta nắm thành quyền, đánh về phía ngực Hoa Liên, một quả cầu ánh sáng màu tím đánh thẳng vào ngực nàng. Hoa Liên bị một quyền này đánh bay ra xa mười mấy thước, nàng một tay che ngực, miệng không ngừng ứa máu.

“Không phải giải thích với ta, chuyện ngươi làm, chỉ có thể dùng mạng của ngươi để bù lại.” Lại một quyền nữa ập tới, Hoa Liên ngay cả khí lực để nói cũng không còn. Chỉ có thể nằm trên mặt đất, giương mắt nhìn những đường hoa văn tinh xảo trên xà ngang đại điện.

Rất nhanh, gương mặt của Tử Tiêu xuất hiện trong tầm mắt của nàng. Cúi đầu nhìn xuống Hoa Liên lồng ngực phập phồng, sắp mất mạng nằm trên đất, lửa giận trên mặt nàng ta vẫn không hề biến mất.

Đặc biệt là lúc nhìn thấy nụ cười quỷ dị kia trên gương mặt Hoa Liên, sự tức giận của nàng ta lại càng không ngớt dâng trào.

“Ngươi cười cái gì?!” Một cước giẫm lên bụng Hoa Liên, Tử Tiêu tức giận hỏi.

“Ta cười ngươi đã hiểu sai ý ta rồi.”

“Có gì gì?”

“Khụ khụ khụ.” Phun búng máu trong miệng ra xong, Hoa Liên mới mở miệng, “Ta từ đầu tới cuối không hề muốn dùng ngươi để uy hiếp Tử Vi, giá trị của hắn trong mắt ta không lớn. Ít nhất là không lớn bằng ngươi.” Lại ho khan vài tiếng, nàng tiếp tục nói, “Nếu không phải ta cố ý, bất luận kẻ nào cũng không thể phát hiện ra ta đã hạ Huyết chú.”

“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Những lời Hoa Liên nói khiến cho trong lòng Tử Tiêu sinh ra một tia cảnh giác.

“Ta muốn nói… hạt sen của ta đã ở trên người bao nhiêu năm như vậy, ngươi cũng nên trả lại cho ta rồi chứ.” Nói xong, tay phải của Hoa Liên đột nhiên túm lấy mắt cá chân Tử Tiêu.

Tử Tiêu chỉ cảm thấy một nguồn lực hút khổng lồ truyền đến từ lòng bàn tay Hoa Liên, hai viên hạt sen màu đỏ như máu trong đan điền của nàng ta đột nhiên run rẩy kịch liệt. Nàng ta hoảng sợ muốn tránh thoát khỏi Hoa Liên, lại phát hiện bản thân ngay cả nhúc nhích cũng không nổi, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không thể.

Hoa Liên mới vừa nãy còn đầy vẻ suy yếu, nhìn qua sẽ lập tức bỏ mạng, giờ đã ngồi dậy, nàng nhoáng cái đã túm Tử Tiêu đến trước mặt mình, trên gương mặt là một nụ cười lạnh như băng.

“Ngươi biết không, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã nghĩ, rốt cuộc phải làm thế nào mới báo thù được đây. Năm đó Tử Vi lấy mất trên người ta hai hạt sen, hại ta thiếu chút nữa đã tan thành tro bụi, vốn ta cũng không nhận ra hắn, nhưng hắn lại mang ngươi đến trước mặt ta. Ha ha ha ha, ngươi nói coi, có buồn cười không?” Một tay siết chặt cổ Tử Tiêu, Hoa Liên nheo mắt hỏi.

Nàng chưa từng hận một kẻ đến thế bao giờ, Tử Vi là người đầu tiên. Muốn mạng của nàng, vậy còn phải xem nàng có đồng ý hay không đã.

“Ta đã nói trước rồi, máu của ta rất quý, quý đến mức hắn không trả giá nổi, ngàn vạn lần đừng có trách ta, muốn trách thì hãy trách Tử Vi, nếu không có hắn, có lẽ lúc chết ngươi sẽ bớt đau đớn hơn nhiều.”

Hoa Liên vừa dứt lời, hạt sen đầu tiên đã trồi lên từ giữa trán Tử Tiêu, hạt sen màu đỏ thậm to bằng đầu ngón tay trong suốt tựa như thủy tinh, vừa chạm đến ngón tay Hoa Liên đã dung nhập vào trong cơ thể nàng.

“Ngươi… ngươi không thể giết ta, ngươi giết ta, sư tôn của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Tử Tiêu cuối cùng cũng hoàn toàn nhận rõ tình hình trước mắt, biết giờ phút này bất luận kẻ nào cũng không ngăn nổi Hoa Liên. Mà tu vi của nàng ta không đủ, lúc này căn bản không thể liên lạc với sư tôn, nếu giờ không nói ra, nàng ta thực sự rất có khả năng sẽ chết ở đây.

“Sư tôn của ngươi?”

“Sư tôn của ta là Đạo Đức Thiên Tôn, ta và Tử Vi vốn là hai loại tính cách từ cùng một thân thể phân hóa ra, cũng có thể nói ta chính là phân thân của huynh ấy.” Tử Tiêu nói nhanh.

Trên gương mặt của Hoa Liên thoáng qua một tia kinh ngạc, “Như lời ngươi nói thì nếu ngươi chết, Tử Vi cũng sẽ chết?”

Tử Tiêu vội vàng lắc đầu, “Không, nhưng giờ ta chết, huynh ấy có thể vĩnh viễn sẽ không thành Thánh Nhân được. Bởi vì huynh ấy là Tiên Đế có khả năng thành Thánh nhất cho nên trước kia sư phụ mới chia tách ta và huynh ấy ra.”

“Điều kiện thành Thánh của hắn là ngươi phải đạt đến tu vi thế nào?” Nếu quả thực đơn giản giống như lời Tử Tiêu nói thì Tử Vi đã không phải liều chết liều sống muốn cho nàng ta hồi sinh.

“Ít nhất là Tiên Quân, chỉ cần huynh ấy thành Thánh, tu vi của ta cũng sẽ thăng lên một cấp, vốn vị trí Tiên Đế của Thanh Lam chính là giữ lại cho ta.”

“À, chẳng trách nàng ta lại không muốn ngươi hồi sinh, xem ra ngươi cũng là một củ khoai nóng bỏng tay đây. Giết ngươi thì đắc tội một Thánh Nhân, mà không giết, trong lòng ta lại luôn cảm thấy bất an.” Hoa Liên cười như không cười nhìn Tử Tiêu mặt ngày càng tái nhợt trước mặt, “Không bằng như vậy đi, ta tiếp tục dùng máu nuôi ngươi, đảm bảo ngươi sẽ không chết, dù sao ngươi đã lấy hình dáng của sen mà sống bao nhiêu năm như vậy rồi, có biến trở lại lần nữa cũng sẽ dễ dàng thích ứng thôi.”

“Không, đừng, đừng, ta xin ngươi…”

Hoa Liên không hề dừng tay trước lời khẩn cầu của Tử Tiêu, nụ cười trên mặt nàng vụt tắt, tay phải hóa thành trảo, giữa trán Tử Tiêu, hạt sen thứ hai bị nàng nắm chặt trong tay.

Khi hạt sen thứ hai dung nhập vào cơ thể Hoa Liên, Tử Tiêu cũng từ hình người biến trở lại thành một đóa sen màu tím. Có điều lần này, đóa sen này đã hoàn chỉnh, nếu nuôi dưỡng tử tế thì cũng không chết.

Cất đóa sen vào trong nhẫn chứa đồ của mình, Hoa Liên khoanh chân ngồi dưới đất, ngọn lửa bắt đầu không chịu khống chế lan tràn ra ngoài.

Từ thuở Đại Hoang, nàng có nằm mơ cũng muốn tìm lại hạt sen đã mất của mình, khi mơ ước này cuối cùng cũng thành hiện thực, nàng lại cảm thấy trong lòng thực bình thản.

Đóa hồng liên trong đan điền nhờ có hạt sen quay lại nên tầng cánh hoa thứ chín và thứ mười đã trực tiếp nở bung ra, một luồng sức mạnh vốn thuộc về bản thân từ đan điền lan tràn ra khắp mọi nơi trên cơ thể nàng.

Xung quanh thân thể Hoa Liên, Nghiệt hỏa vẫn lan ra ngoài, bao vây lấy cả Tử Vi Điện.

Lúc này vị Tiên Đế duy nhất còn ở lại Tiên Giới, Hậu Thổ cũng nhận ra Tử Vi Điện xảy ra chuyện, sắc mặt đại biến, thân hình chợt lóe lên xuất hiện giữa Nghiệt hỏa.

Nhưng nàng nhanh chóng kinh hô một tiếng, vội vàng di chuyển ra khỏi phạm vi của Nghiệt hỏa.

“Hoa Liên? Ngươi…” Bên ngoài Tử Vi Điện, nhìn người con gái bước từng bước ra từ bên trong, Hậu Thổ kinh ngạc vạn phần. Nàng giật mình không chỉ vì Hoa Liên lại xuất hiện ở đây, mà còn vì tu vi của nàng ấy.

Nàng có thể cảm nhận được, tu vi của Hoa Liên đứng trước mặt tuyệt đối không hề kém hơn mình.

“Hậu Thổ Tiên Đế, trước kia khi còn ở Tiên Giới, còn phải đa tạ ngươi đã quan tâm.” Lời này là nói ra từ tận đáy lòng, có thể nói trong các Tiên Đế, cũng chỉ có nàng ấy và Câu Trần Đế không có địch ý gì với nàng.

“Không cần khách khí, ngươi đây là… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì, thời hạn lưu đày của ta đã hết, Tử Vi Tiên Đế đặc biệt phái người đến đón ta về. À, đúng rồi, giờ ta phải đến thẳng chiến trường Tiên Ma, Hậu Thổ Tiên Đế có thể tìm người dẫn đường giúp ta được không?”

Hậu Thổ máy móc gật đầu, hoàn toàn chẳng hiểu ra sao.

_________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.