Ngự Phật

Chương 153: Đàn ông không thể nhỏ nhen




Đàn ông không thể nhỏ nhen

Từ Bách Hoa Viên hùng hùng hổ hổ đi về Nam Thiên Môn, không biết đã có bao nhiêu tiên nhân bị vẻ mặt khó coi của hắn hù dọa khiến cho phải đi đường vòng, Yến Cửu Vũ lại không có chút tự giác nào.

“Thống lĩnh, là ai chọc giận ngài vậy?” Không có việc gì để làm, đám Thiên tướng Chấp pháp cùng canh giữ Nam Thiên Môn với hắn dè dặt tiến lại gần hỏi thăm.

Hắn nhớ lúc Thống lĩnh đi, có nói là muốn đến Bách Hoa Viên, sao đi kiểu gì mà thời gian chưa đầy một chung trà đã quay lại rồi, lại còn ôm vẻ mặt này nữa, vị Bách Hoa Tiên tử kia đuổi ngài ấy ra ngoài sao?

“Làm hòa thượng, đều mẹ nó chẳng phải thứ gì tốt!!!”

“A?” Mọi người có chút sững sờ.

“Hoa Liên có mắt mù cũng sẽ không coi trọng một hòa thượng!” Yến Cửu Vũ tiếp tục gầm thét.

“À…” Đám Thiên tướng chỗ hiểu chỗ không gật đầu, xem bộ dạng này hẳn là đã chịu ấm ức ở chỗ Sát Sinh Phật rồi, “Nhưng bây giờ ai ai cũng nói vị Bách Hoa Tiên tử kia và Sát Sinh Phật có quan hệ rất mờ ám, nói không chừng bọn họ thực sự có gì đó.”

“Hắn dù có muốn, Phật tổ sẽ cho phép sao.”

“Cũng phải, nhưng mà, Thống lĩnh, chuyện này có liên quan gì đến ngài sao?” Cho dù có phạm giới, đó cũng là chuyện của Bách Hoa Tiên tử và Sát Sinh Phật đúng không, lão đại nhà mình rốt cuộc đang tức cái gì chớ?

Yến Cửu Vũ ngẩn ra, ngay sau đó chân mày nhíu chặt, hắn tức giận chủ yếu là do mấy câu mà tên Sát Sinh Phật kia nói ra quá trêu tức người ta, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, phải giữ khoảng cách phù hợp với Hoa Liên.

“Được rồi, giải tán đi, cần làm gì thì đi làm việc nấy đi.” Ngồi trên ghế được một lúc, Yến Cửu Vũ càng nghĩ càng thấy khó chịu, tại sao lại bảo hắn giữ khoảng cách với Hoa Liên, hắn cứ không nghe đấy!

Phải nói là Yến Cửu Vũ mà đã ngang bướng lên, có muốn chặn cũng không được, Ân Mạc không cho hắn đến Bách Hoa Viên tham gia náo nhiệt, hắn lại càng muốn đi, hơn nữa, một ngày ít nhất phải đảo qua đảo lại trước mặt Hoa Liên một hai lượt mới đủ.

Sắc trời dần tối, vài con loan phượng chậm rãi bay qua bầu trời Bách Hoa Viên, kéo theo từng vệt lửa.

Yến Cửu Vũ vừa mới đi, Hoa Liên đã lập tức phong ấn đại môn Bách Hoa Viên. Cuối cùng cũng tiễn bước được vị lão gia này đi rồi, mấy ngày nay nàng quả thực là quá hao tâm tổn lực. Hắn ngày ngày tới cũng không sao, vấn đề là tại sao lần nào tới cũng phải khiêu khích Ân Mạc chứ?

Ân Mạc cũng thế, bình thường đối diện với kẻ thù đều có thể cười tươi như ánh mắt trời rạng rỡ, cố tình hễ nhìn thấy Yến Cửu Vũ là cả người tỏa sát khí bốn phía, nếu không phải ngại nàng còn đang đứng một bên nhìn chằm chằm, hai người này chưa biết chừng đã sớm động thủ.

Quay người bước vào nhà, cảnh tượng trước mắt khiến cho nàng hoàn toàn sững sờ. Yến Cửu Vũ vậy mà lại đang đứng ngay giữa nhà, tự tát lên mặt mình, còn luôn miệng nói ta sai rồi, ta vô sỉ, ta hèn hạ…

“Đây…” Nhìn một lát, Hoa Liên cũng nhận ra có gì đó không ổn, mặc dù dáng dấp của người này và Yến Cửu Vũ giống nhau y như đúc, nhưng hơi thở trầm lặng, thanh âm cũng không lên xuống, đây căn bản chỉ là một con rối.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi trợn trắng mắt, bước vào buồng trong. Bên trong, Ân Mạc mặt đầy thảnh thơi thưởng thức trà. Hoa Liên không nhịn được muốn hỏi xem rốt cuộc là hắn ngây thơ đến mức độ nào mới có thể làm ra chuyện như vậy.

“Ngươi có cần khoa trương vậy không?” Ngồi lên chiếc ghế trúc đối diện Ân Mạc, Hoa Liên dở khóc dở cười.

“Nàng không cho ta động đến hắn, ta kiểu gì cũng phải phát tiết một tí chứ.”Ân Mạc không hề cảm thấy ngượng ngùng một tí nào vì hành vi của mình.

“Người ta chẳng làm gì cả được chưa!”

“Hắn chưa làm gì cả đã có cái vẻ không có hảo ý rồi!”

“Ngươi tưởng hắn là ngươi chắc!” Không có hảo ý, mất công hắn còn nghĩ ra được, người không có hảo ý nhất là hắn mới đúng! Thật muốn cầm cái ghế lên gõ bung đầu hắn ra, xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì.

“Ta biết ngay là nàng bắt đầu chán ghét ta rồi mà…”

Nhìn dáng vẻ giả bộ đáng thương của hắn, khóe mắt Hoa Liên giật giật, nhoáng cái túm lấy cổ áo hắn, lôi người ta tận cửa, một cước đá ra ngoài, cạch một tiếng đóng cửa lại, thế giới cuối cùng cũng yên bình.

“Tình yêu à, nàng không thể đối xử với ta như vậy được ~” Ân Mạc dính vào trên cửa, giọng đầy buồn bã.

“Ngươi ở đó mà tỉnh táo lại cho ta!”

Ân Mạc bị nhốt ngoài cửa có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai, mới xoay người, vừa hay nhìn thấy Hậu Thổ Tiên Đế một thân áo trắng đang nhìn hắn mỉm cười: “Sớm nghe qua tính tình của Bách Hoa Tiên tử không được dễ chịu lắm, giờ mới thấy, quả đúng là như vậy.” Hậu Thổ vừa cười vừa nói, rất rõ ràng là cảnh Ân Mạc bị người nào đó đá ra ngoài đã hoàn toàn rơi vào mắt nàng.

Ân Mạc gãi mũi, hơi tỏ vẻ lúng túng. Bình thường vô luận là ở Tiên Giới hay Phật Giới, hắn đều quen ngang ngược, có bao giờ người khác dám mặt nặng mày nhẹ với hắn. Còn Hoa Liên, nàng chắc chắn là trời sinh ra để khắc chế hắn mà.

“Đến tìm ta có phải có chuyện gì quan trọng không?” Ân Mạc cũng không có hứng thú đàm luận chuyện giữa hắn và Hoa Liên với người khác, dù sao hắn vẫn còn là Phật, chuyện có quan hệ mờ ám với tiên nữ truyền ra đối với ai cũng không có lợi.

Nghe Ân Mạc hỏi, sắc mặt Hậu Thổ chuyển thành nặng nề, “Ta đến là muốn hỏi ngươi một chuyện, Hoa Liên và Long Vương Thái tử có phải đã sớm biết nhau?”

Ân Mạc nhíu mày một cái: “Bọn họ chỉ mới gặp nhau có một lần, sao vậy?”

“Chuyện Hoa Liên được phong làm Tiên Quân lần này, vị Long Vương Thái tử kia lại ra mặt nói hộ, ta cảm thấy có chút kỳ quái.” Quan hệ của Hậu Thổ với Ân Mạc không tệ, trong chuyện này có một tia quỷ dị, tốt nhất nên báo cho hắn biết trước thì tốt hơn.

“Ta còn đang thắc mắc tại sao lại thuận lợi như vậy.” Ân Mạc chau mày, suy tư trong chốc lát mới nói, “Đa tạ.”

“Không cần khách khí, ta cáo từ trước.” Không đợi Ân Mạc nói thêm, bóng áo trắng kia đã dần dần biến mất.

Sau khi Hậu Thổ đi rồi, trong mắt Ân Mạc lóe lên một tia sát ý lạnh lẽo, gã Long Vương Thái tử này vẫn không nhịn được mà nhảy ra sao. Xem ra gã đó cũng biết Hoa Liên đã lấy được một vị trí trên núi Vĩnh Sinh, gã không làm gì được nàng nữa, cho nên mới dùng mọi cách để đẩy nàng lên vị trí Tiên Quân, làm vậy chắc hẳn là vì cuộc đại chiến vài thập niên nữa.

Trên chiến trường Tiên Ma, bị giết không chỉ có Ma mà còn có Tiên. Ở Tiên giới, trước khi giết một vị Tiên nhân sẽ gặp phải trói buộc như vậy, nhưng ra chiến trường, vô luận có giết ai, chỉ cần không bị người khác phát hiện thì hoàn toàn không có vấn đề gì.

Cho nên từ xưa đến nay ở trên chiến trường, tiên nhân chết trong tay kẻ địch chỉ chiếm số ít, chết dưới tay người của mình mới là nhiều.

Mà chiến trường kia, tiên nhân có tu vi từ Tiên Quân trở xuống thì không được phép đi, Hoa Liên vừa đúng lúc sắp trải qua cuộc Đại chiến Tiên ma kia. Thực lực của Long Vương Thái tử cũng bằng với cảnh giới của Tiên Đế, gã đương nhiên cũng sẽ tham gia trận đại chiến này.

Mà hắn lại đại diện cho Phật giới, một khi ra chiến trường, trong thời gian ngắn căn bản không thể để tâm đến Hoa Liên được, đây mới là điểm mấu chốt, gã kia cũng giỏi tính toán đấy.

Về phần thần khí, trên tay hắn có, trên tay Long Vương Thái tử cũng không quá ít. Thân phận của gã đặc biệt, từ xưa đã được tất cả các Thánh Nhân chiếu cố, đồ tốt dĩ nhiên là không thiếu.

Muốn giúp Hoa Liên sống sót trên chiến trường Tiên Ma, độ khó thực sự là không phải lớn ở mức bình thường, hiện giờ trong lòng Ân Mạc đang đầy rối rắm.

Hoa Liên vừa mới tắm rửa xong, một tay luồn qua mái tóc còn đang ướt, một tay khác đẩy cửa phòng ra, thấy ngay Ân Mạc đang ngồi xổm ngoài cửa thở ngắn than dài. Nàng bước đến sau hắn, dùng đầu gối nhẹ huých lên lưng hắn một cái, “Ngươi đang làm gì đó?”

“Ta đang suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc, ô? Thơm vậy…” Ân Mạc quay người đứng dậy, thấy Hoa Liên đội một đầu tóc ướt, ánh mắt còn mơ mơ màng màng, trông cực kỳ vô tội, một giọt nước đang lăn theo gương mặt của nàng xuống dưới, chọc cho ánh mắt của hắn tối lại.

“Ừ, hương hoa Mạn Đà La, nghe nói hoa này mọc ở hai bên bờ Thiên hà, không biết là thật hay giả.” Hoa Liên nói xong, thấy mặt của Ân Mạc biến sắc, lập tức biết mình đã nói sai.

“Yến Cửu Vũ còn tặng hoa cho nàng?!” Giọng nói dịu dàng một cách quá đáng, hiển nhiên là điềm báo sắp bùng nổ.

Thần kinh của cái người này dạo gần đây nhạy cảm quá đáng, thực sự không thể nói sai dù chỉ một câu trước mặt hắn, nếu không sẽ bị hắn lải nhải cả buổi.

“Trước ta nghe Anh nói hoa Mạn Đà La rất đẹp, nên lúc trước có bảo hắn tìm giúp ta.” Mặc dù sự thực không hẳn là như vậy, có điều trước mắt để trấn an Ân Mạc, cũng chỉ có thể nói thế.

“Thật không?” Hắn hiển nhiên không tin.

“Đương nhiên là thật rồi.” Hoa Liên đến mắt cũng không chớp, giọng đến gọi là chân thành thống thiết.

“Lần sau không được nói với hắn, nàng phải nói với ta!”

“Biết rồi.”

Được dỗ dành xong, Ân Mạc bấy giờ mới cảm thấy mỹ mãn ôm mỹ nhân đang tỏa hương vào trong ngực, bắt đầu nói chính sự. Có điều thái độ của Hoa Liên đối với chuyện này cũng không căng thẳng như Ân Mạc, mặc dù biết thực lực của Long Vương Thái tử rất mạnh, nhưng nếu trong khoảng thời gian này nàng chuẩn bị thỏa đáng, muốn chạy thoát khỏi tay hắn cũng không phải chuyện khó.

Khó nhất là nàng phải làm sao mới có thể lấy lại thứ thuộc về mình, trong thời gian ngắn nhất an bài ổn thỏa tất cả.

Ân Mạc cũng không ở lại chỗ nàng lâu, không phải hắn không muốn, mà là người bên Phật giới không cho. Địa vị của Ân Mạc ở Phật giới có chút đặc biệt, cho nên giữa hắn và Hoa Liên, chỉ cần không phát sinh chuyện gì quá trớn thì cũng không có ai đến can thiệp, nhưng thái độ của bên kia đã rất rõ ràng.

Đặc biệt là sau khi Ân Mạc đi rồi, còn có người đến khuyên giải nàng, đừng nên nảy sinh những suy nghĩ không nên có.

Hoa Liên không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, câu này sao bọn họ không đi mà nói với Ân Mạc ấy.

Sau khi Ân Mạc đi rồi, lúc Yến Cửu Vũ quay lại, rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm. Hắn mặc dù không sợ Ân Mạc, có điều tu vi dù sao cũng không bằng người ta, nếu không cẩn thận mà đánh nhau thật, hắn khẳng định là kẻ bị đánh, may thay, đối phương vẫn còn chút phong độ.

Nếu hắn mà biết vị Sát Sinh Phật “có phong độ” kia từng biến ra một con rối giống mình y như đúc ở chỗ Hoa Liên, còn ngày ngày tự vả vào mặt mình, không biết sẽ có suy nghĩ thế nào.

Cho nên mới nói, con người ấy, không thể chỉ nhìn bề ngoài, Ân Mạc kia mới nhìn qua chẳng phải cũng là người tốt đấy thôi.

Thấy đánh giá của Yến Cửu Vũ với Ân Mạc rõ ràng không tệ, Hoa Liên liền im lặng hết ý kiến, cứ coi như hôm đó nàng chưa nhìn thấy gì đi, dù sao có nói ra cũng chẳng ai tin, Ân Mạc lại nhỏ nhen như vậy….

Sau khi Ân Mạc đi được không lâu, người của Thanh Lam Tiên Đế đến tìm Hoa Liên. Trước nàng đã đồng ý sẽ thay Bích Lưu Tiên Quân trợ giúp Tiên Giới luyện chế một số đan dược thường gặp cần dùng trong đại chiến Tiên Ma, về phần những đan dược đặc biệt, cho dù nàng có muốn luyện, chỉ e bọn họ cũng không an tâm.

Vốn tưởng Thanh Lam Tiên Đế sẽ tìm nàng sớm hơn, kết quả chờ đến tận lúc Ân Mạc đi rồi người mới tới, xem ra bọn họ thực sự kiêng dè hắn không chỉ ở mức bình thường.

Những người đó mang đến không chỉ có linh dược cần dùng để luyện chế đan dược, mà còn có cả vị sư phụ đã bi áp giải thẳng đến Thiên Lao của nàng, Lạc Lâm Cửu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.