Ngự Phật

Chương 14: Phong Biệt Tình




Phong Biệt Tình

“Khổng huynh, tiểu yêu này cũng chẳng phải là người của Khổng gia trại nhà các ngươi, hơn nữa, hơn nữa Thái Uyên thân với Yêu tộc cũng chẳng có gì hữu dụng, không bằng giao nàng ra, thế nào?” Lợi thế đang nghiêng về phe mình, Nam Lăng Thư đương nhiên sẽ không lãng phí, khóe miệng mỉm cười, mở miệng khuyên Khổng Uyên.

“Nàng có phải người của Khổng gia hay không ngươi không cần quản, ngươi chỉ cần biết, giờ nàng đang đứng bên cạnh ta, bất cứ kẻ nào cũng không được đưa nàng đi.” Giao người cho bọn hắn, chẳng khác nào thừa nhận mình sợ Luân Hồi điện, Khổng Uyên từ trước đến nay không bao giờ làm chuyện như vậy.

“Phải không, vậy lão phu đây cũng muốn lãnh giáo Ngũ sắc Thần quang thuật của Khổng gia rốt cuộc lợi hại đến đâu!” Khổng gia ở Đại Hoang sơn, hậu đại của Khổng Tuyên, gia truyền lại Ngũ sắc Thần quang thuật, tu luyện đủ ngũ sắc sẽ phi thăng thành tiên, nơi nào có ngũ sắc quét qua không có gì là không bị thổi bay.

Lợi hại thì lợi hại, nhưng nổi danh khó luyện, Khổng Uyên hiện giờ bất quá cũng chỉ mới luyện được Nhất sắc Thần quang mà thôi, cho dù như vậy, trong đám trẻ tuổi ở Tu Chân giới hắn cũng được coi là cao thủ hàng đầu.

Phía chân trời một con rồng bạc vọt ra từ giữa không trung, không chút lưu tình lao về phía Khổng Uyên, Khổng Uyên nheo mắt, lục quang trong tay càng mãnh liệt, đánh về phía con rồng bạc kia.

Con ngân long vừa đến gần luồng sáng xanh, trong nháy mắt cả cái đầu rồng đã bị cắn nuốt, có điều người ra tay dù sao cũng là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, thủ đoạn đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy. Lục quang chỉ cắn nuốt được nửa thân rồng đã bị cản lại. Đoạn đuôi rồng còn sót lại hóa thành chín con rồng nhỏ, vây xung quanh luồng lục quang mà Khổng Uyên vừa bắn ra.

Chín con rồng không ngừng đánh thẳng vào luồng sáng xanh kia, mới đầu luồng sáng còn quấn lại thành một, nhưng sau đó, theo từng đợt công kích ngày càng gia tăng, luồng sáng xanh kia dần dần tản ra.

Hoa Liên nghiêng đầu nhìn qua Khổng Uyên, trên trán hắn đã hằn lên gân xanh, gương mặt nhìn qua cũng có chút dữ tợn, từng hạt mồ hôi to chừng hạt đậu lăn xuống theo gò má. Lấy tu vi của một Yêu soái kỳ giữa (bằng Nguyên Anh kỳ giữa) để ngăn cản công kích từ Xuất Khiếu kỳ, đây cũng đã gọi là kinh thế hãi tục rồi, có điều cảnh giới chênh lệch thì vẫn còn đó, Khổng Uyên căn bản không chịu đựng được lâu.

Vào lúc luồng sáng xanh biếc kia gần như sắp biến mất toàn bộ, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một dải cầu vồng, có điều dải cầu vồng kia lại chỉ có bốn màu sắc.

Chẳng qua là vừa nhìn thấy dải cầu vồng kia, chín con rồng nhỏ vẫn vây xung quanh tấn công Khổng Uyên cứ thế mà giải tán.

“Gan của Luân Hồi điện cũng lớn thật, ngay cả con trai ta mà cũng dám động vào, có phải mấy năm qua ta đây đã quá nhân từ không.” Thanh âm không lớn, lại có thể truyền tới tai từng người rõ ràng. Không có sự uy hiếp hay áp lực, chỉ thong dong bình thản.

Tu sĩ Xuất Khiếu kỳ vừa mới xuất thủ kia không lên tiếng nữa, coi như lão cũng là một kẻ thông minh, biết chuyện không ổn liền vội vàng chạy trước. Khổng Tước Hoàng Khổng Mân, đó là kẻ đứng trên đỉnh cao của Tu Chân giới, một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ như lão ta có tám cái mạng cũng không dám chạy ra tranh chấp.

Vừa rồi lão chẳng qua chỉ muốn cho Khổng Uyên biết khó mà lui, ai ngờ đánh trẻ lại dẫn cả già ra thế này.

“Yêu thị, đưa Thiếu gia về.” Khổng Mân vừa dứt lời, bên cạnh Khổng Uyên đột nhiên xuất hiện tám đạo bóng dáng, tám Yêu thị kia không nói hai lời, khiêng Khổng Uyên đi luôn.

“Đừng mà, cha, cha ơi, cho con xuống~~~” cứ thế, Hoa Liên chỉ biết giương mắt nhìn Khổng Uyên bị người ta khiêng đi.

Người duy nhất có thể che chở cho mình là Khổng Uyên cũng đã đi rồi, bây giờ mà còn không chạy, sợ rằng chẳng còn cơ hội nữa. Hoa Liên cũng không cảm thấy tu sĩ chính đạo sẽ nhân từ với một kẻ đến từ Yêu tộc như nàng. Thời buổi này, quả nhiên dựa vào người khác chẳng bằng dựa vào chính bản thân mình.

Có điều, ở đây đại đa số tu vi đều cao hơn nàng, còn có một lão Xuất Khiếu kỳ không biết đang co đầu rụt cổ ở chỗ nào. Định cứ thế mà chạy, khả năng thoát là không lớn.

May thay, nàng còn có hư thể. Tu sĩ Nguyên Anh kỳ không thể nhìn thấu hư thể, không biết Xuất Khiếu kỳ có nhìn ra được không. Nhưng trước mắt, Hoa Liên chẳng có thời gian để nghĩ nhiều, chỉ có thể làm hết sức mình liều một phen.

Một tiếng “Oành” vang lên, một đạo hồng quang vọt về phía chân trời, quả nhiên, luồng hồng quang kia vừa khuất, năm tu sĩ Kim Đan kỳ đứng sau Nam Lăng Thư đã nhanh chóng đuổi theo.

Tuy gần đây nàng đã học được cách dùng Nghiệt hỏa che giấu yêu khí, nhưng chỉ cần người có tu vi cao thâm hơn nàng, dùng thần thức đảo qua là có thể phát hiện được nơi nàng ẩn thân.

Đại khái là cho rằng Hoa Liên thực sự chạy trốn, nên chẳng có ai dùng thần thức dò xét. Hoa Liên núp trong pho tượng Phật rỗng mà cũng thót hết cả tim.

“Biệt Tình huynh, đợi sau khi bắt được con tiểu yêu kia, ta sẽ khiến nàng khai rõ tung tích của Tề Tông Nhi ra, đến lúc ấy ta sẽ tự mình mang người đến Huyết Ma điện, thế nào?”

“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi?” Ánh mắt của Phong Biệt Tình lạnh như băng, quét qua người Nam Lăng Thư, khiến cho hắn cảm thấy như đang bị một con rắn độc theo dõi vậy.

“Vậy Biệt Tình huynh có tính toán gì chăng?” Nam Lăng Thư dù vẫn tươi cười, trong lòng đã đầy cảnh giác. Sự âm ngoan của Phong Biệt Tình hắn đã tận mắt thấy qua, mười năm trước, Phong Biệt Tình tu vi mới chỉ đến Ma Quân tầng dưới (bằng Trúc Cơ tầng dưới) tuổi gần mười tám một thân một mình xông vào Mộ Kiếm, năm năm sau hắn trở thành Ma Tu duy nhất còn sống sót mà bước ra ngoài, tu vi đột phá đến Ma Soái tầng dưới (bằng Nguyên Anh), khiến cho cả Tu Chân giới khiếp sợ.

Sau khi ra khỏi Mộ Kiếm, Hồ gia của Ma môn trước kia đã diệt trừ cả tộc hắn bị hắn diệt môn chỉ trong một đêm, chờ đến khi người ta phát hiện, trên dưới Hồ gia đã bị băm thành thịt nát, không có lấy một mống may mắn trốn được, tu sĩ Kim Đan Nguyên Anh không một ai thoát được, ngay cả Thần tướng Huyết sát của Huyết Ma điện đứng sau lưng Hồ gia nghe tin này cũng chỉ biết coi như không có chuyện gì xảy ra. Người này, căn bản không thể đắc tội được, một khi đắc tội hắn, hắn sẽ giống như trùng cổ chân bám lên ngươi, cho đến chết cũng không rời.

Cho nên Nam Lăng Thư mới dám đặt điều kiện với Khổng Uyên, thậm chí đắc tội hắn, cũng không dám đắc tội Phong Biệt Tình. Về phần thù oán giữa chính đạo và ma đạo, loại chuyện này, tạm thời còn chưa đến lượt hắn để ý tới.

“Hắc Hạc, đi với hắn, mang người về cho ta. Nếu ta không thấy được Tề Tông Nhi, một tháng sau, ta sẽ đưa đầu Tề Hàn đến cho ngươi.” Phong Biệt Tình nhếch miệng lên, cả gương mặt đều vặn vẹo.

“Dạ.” Vị quốc sư đại nhân kia cúi người với Phong Biệt Tình một cái, đi về phía Nam Lăng Thư.

Nam Lăng Thư thở dài, gật đầu một cái, mang người đi.

Đợi đến khi tất cả mọi người đã đi rồi, Phong Biệt Tình một mình cất bước đi vào trong Phật điện. Hắn đứng trong đại điện, chắp tay sau lưng nhìn ngắm chừng nửa canh giờ, mà dây thần kinh của Hoa Liên núp bên trong pho tượng Phật cũng sắp đứt đến nơi…

Tại sao còn chưa đi…

Cuối cùng, tiếng bước chân cũng vang lên lần nữa, lần này lại dừng thẳng trước pho tượng Phật. Phong Biệt Tình giơ tay lên gõ lên pho tượng Phật một cái, giọng nói vẫn máy móc khó nghe như trước, “Ngươi còn định ở trong đấy bao lâu nữa?”

”..” Bị phát hiện rồi, dây thần kinh trong đầu đứt phựt, Hoa Liên khóc không ra nước mắt.

“Ngươi muốn tự đi ra, hay để cho ta lôi ra?”

Không đợi Hoa Liên lựa chọn, một móng vuốt đen ngòm đã túm lấy cổ áo lôi nàng ra ngoài. Hoa Liên bị hơn mười bộ móng vuốt đen túm chặt lấy, một cái vuốt còn ép nàng nâng cằm lên, không cho phép nàng ngó lơ vị Quản gia mặt đen này. Không, bây giờ phải gọi hắn là Phong Biệt Tình.

Vẫn không biết lai lịch hắn thế nào, ai ngờ lại là lão Đại của đám Ma Tu kia.

“Ngươi định làm gì…” Hoa Liên không sao nghĩ ra nổi, vừa nãy hư thể của mình ngay cả tên Nam Lăng Thư kia cũng gạt được, sao vị này lại không lừa được là thế nào?

“Rửa sạch ngươi chưng lên ăn.” Trên gương mặt cứng đơ của Phong Biệt Tình không có bất cứ biểu cảm gì, Hoa Liên thực sự không biết hắn đang nói thật hay nói giả. Căn cứ vào hiểu biết của Hoa Liên với hắn mấy ngày qua, thì có thể là… thật.

Thế là, Hoa Liên cứ thế mà bị bắt cóc. Nàng rất muốn nói với Phong Biệt Tình, thực ra thịt mình ăn không hề ngon, hiềm nỗi, Phong Biệt Tình lại chẳng muốn nghe nàng biện giải.

Hoa Liên bị khiêng về phủ quốc sư, bị mấy tỳ nữ tắm rửa sạch sẽ trong hồ, sau đó lại bị quăng vào trong một cái nồi hấp, cùng với đó còn có không ít linh chi ngàn năm, nhân sâm ngàn năm và các loại dược liệu trân quý.

Để ăn nàng, Phong Biệt Tình đúng là bỏ ra không ít công sức.

Sau khi bị ném vào nồi hấp, rồi lại bị một cái nắp nặng nề úp chặt lại, tất cả tiếng nói của Hoa Liên cũng bị chôn theo.

Phong Biệt Tình đáng chết, thật là hèn hạ vô sỉ ác độc biến thái! Vậy mà lại thực sự phong bế hết tu vi toàn thân của nàng rồi ném vào trong nồi hấp để chưng cất.

“Tứ thiếu gia, người cứu nàng, nếu bị Luân Hồi điện biết…” Phong Biệt Tình đứng bên cạnh chiếc nồi được khắc trận pháp màu bạc, mặt không thay đổi nhìn ngọn lửa đỏ thẫm đang bao vây cái nồi lại.

Nghe thuộc hạ nói vậy, Phong Biệt Tình quét mắt qua hắn một cái, người nọ run rẩy tại chỗ một trận, chân không kìm được mà phát run. Sắc mặt trắng bệch cúi gằm đầu xuống, không dám nhiều lời nữa.

“Đi thôi.”

“Dạ.”

Hai người nhanh chóng một trước một sau bỏ đi, rất nhanh, phủ Quốc sư đã trống không. Mà Hoa Liên thì vẫn bị ngâm trong nồi như trước, chờ đợi đến khi bị chưng chín.

Hoa Liên bị nhốt trong nồi hấp, lúc đầu trừ nóng ra thì cũng chẳng cảm thấy gì, mặc dù nàng là yêu, nhưng đến giờ vẫn chưa luyện thành một thân kim cương bất hoại, bị lửa đốt cũng sẽ cảm thấy nóng. Chẳng qua là nàng đang bị nhốt, căn bản ngọ nguậy cũng chẳng được, chỉ biết ngoan ngoãn nằm ở bên trong.

Có điều được một thời gian, nàng dần dần cảm thấy hình như có chút là lạ, cũng không biết Phong Biệt Tình đã bỏ bao nhiêu dược liệu vào trong, nàng chỉ cảm thấy khoang miệng khoang mũi đều ngập mùi thuốc, dược lực trong đống linh dược kia bị lửa luyện ra tất tần tật, điên cuồng mà xông vào trong cơ thể nàng.

Sau khi dược lực ngấm vào trong cơ thể, vọt về phía đan điền rồi phân tán đến tứ chi bách hải, Hoa Liên nhất thời cảm thấy toàn thân thoải mái, thần thức vốn chỉ dò xét được trăm thước thậm chí đã khuếch tán đến hơn năm trăm thước.

Mà trong nội đan lại mơ hồ xuất hiện một cánh hoa màu phấn trắng, theo dược lực tăng dần lên, cánh hoa kia cũng từ từ chuyển sắc thành màu hồng nhạt, cho đến khi biến thành sắc đỏ như máu.

Cánh hoa xòe ra, một tia nghiệt hỏa bùng lên từ đầu nhọn của cánh hoa, Hoa Liên đột nhiên mở mắt, cấm chế trong cơ thể nàng cứ vậy mà biến mất.

Lại nói đám người đuổi theo Hoa Liên, đuổi được một nửa Hoa Liên đột nhiên chẳng hiểu sao lại biến mất, kết quả người thì không bắt được, chỉ đành ũ rũ cúi đầu bỏ về.

Hoa Liên không thể không thừa nhận, hư thể thực sự quá hữu dụng, lại còn có thể thu hồi lại, đáng tiếc trước mắt hư thể trừ việc giúp nàng thoát khỏi tầm mắt của kẻ khác ra vẫn chưa có công dụng nào khác.

Ba đốm nghiệt hỏa trên cánh hoa sen cháy lên bập bùng, dù cấm chế trong cơ thể Hoa Liên đã biến mất, nàng vẫn chưa thoát khỏi nồi hấp mà tiếp tục chịu đựng sức nóng truyền đến từ phía dưới.

Bây giờ thì nàng có thể khẳng định, Phong Biệt Tình đang giúp nàng, dùng vô số những linh dược ngàn năm có dược tính ôn hòa giúp nàng tăng thêm tu vi, còn không gây ra bất cứ thương tổn gì cho thân thể, tương lai cũng sẽ không ảnh hưởng đến tu vi của nàng. Có điều Hoa Liên thực sự không sao nghĩ ra được, một Ma Tu như Phong Biệt Tình, tại sao đột nhiên lại trở nên lương thiện như vậy.

Rõ ràng nàng mới gặp cái người tên Phong Biệt Tình này lần đầu tiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.