(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyện hotsearch đã theo video bị kéo xuống, độ hot dần tiên tán.
Từ Niệm Chi không có tâm trạng đi tìm nguyên nhân đằng sau, ngồi tại chỗ mình bổ sung lại công việc chiều nay. Sau khi quyết định chủ đề tin tức tuần sau, cô mới thu dọn đồ đạc xuống lầu.
Thẩm Ngạn Chu nói muốn dẫn cô đi ăn cơm nên thật sự đã chờ trước dưới sân đài truyền hình.
Tam chiếc xe việt dã xếp thành một hàng, chiếc xe việt dã xếp thành một loạt, hùng dũng oai vệ, hiên ngang đỗ ven đường khiến người qua đường liên túc đưa mắt nhìn.
Từ Niệm Chi không khỏi tròn mắt, chưa kịp hoảng thì đã đón nhận ánh nhìn từ bốn phương tám hướng, đành phải đi về phía chiếc xe đầu tiên.
Từ trước đến nay ghế phụ luôn để cho cô.
Vừa mở cửa xe, chân còn chưa dẫm lên, Hướng Hành đã thò đầu từ hàng sau lên, nhiệt tình chào hảo: “Chào chị dâu!”
Từ Niệm Chi bị dọa, giật mình một cái: “Chào anhanh.”
Hướng Hành định tiếp tục nói chuyện với chị dâu xinh đẹp của mình nhưng lại bị tay Thẩm Ngạn Chu đẩy về, anh cất lời với giọng điệu không kiên nhẫn: “Cậu đè vào tôi rồi.”
Hướng Hành: “……”
Chỗ rộng như vậy mà nói anh ta đè vào anh? Chi bằng nói anh ta làm phiền anh thì còn đáng tin hơn chút. Quỷ hẹp hòi!
Hàng sau còn một gương mặt nữa, là một cô gái, mái dài đến lông mày đại phần gương mặt đều bị khung kính dày cộp che khuất nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là gương mặt rất thanh tú.
Từ Niệm Chi chưa từng gặp qua nên lịch sự gật đầu chào hỏi: “Xin chào, tôi là Từ Niệm Chi.”
Cô gái kia cũng gật đầu với cô, giọng rất nhỏ: “Xin chào.”
Hướng Hành vô cùng tốt bụng, sắp xếp đặt câu muốn giới thiệu hai người quen nhau: “Chị dâu, đây là Lâm Miểu từ tổ điều tra tỉnh của chúng tôi. Lâm Miểu, đây là đội trưởng Thẩm chúng ta……”
“Tôi biết.” Lâm Miểu nhỏ giọng cắt ngang, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười ngọt ngào: “Phóng viên Từ phải không, tôi đã xem qua bản tin của cô, rất chuyên nghiệp.”
Hàng phía sau có hơi tối, Từ Niệm Chi không thấy rõ biểu cảm của đối phương, hàng mi dài hơi khép lại, nhận lấy lời tán thưởng này: “Quá khen rồi, cảnh sát Lâm.”
Nói xong cô xoay người sang chỗ khác, tựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.
Có lẽ là do hôm qua phát sinh quá nhiều chuyện, nghỉ không đủ nên hôm nay luôn cảm thấy rất mệt mỏi.
Từ Niệm Chi nghiêng mặt đi, nhắm hai mắt.
Lúc tan làm trời đang độ chạng vạng, ánh chiều tà vàng kim trượt xuống nhảy múa trên mi mắt cô, chói đến mức đầu óc khó thể thả lỏng.
Không biết có phải cô ảo giác hay không nhưng cô luôn cảm giác lời nói và nụ cười ban nãy của Lâm Miểu có điểm nào đó làm mình không thoải mái.
Cô ngồi ở ghế phụ thở phào một hơi.
Cũng có thể chỉ là nghĩ nhiều, một cô gái lần đầu cô gặp sao lại có ý đối địch được.
Điều hòa thổi ra luồng khí phớt qua da, mang theo một cảm giác lạnh lẽo.
Trong xe không ai nói chuyện với Hướng Hành, anh ta cũng hiếm khi yên tĩnh.
Ba chiếc xe việt dã chạy nối nhau lên cầu vượt, Thẩm Ngạn Chu nhìn kính chiếu hậu bên phía ghế phụ, vô tình thấy Từ Niệm Chi liếm môi: “Em khát nước à? Cạnh cửa có để bình giữ nhiệt, anh rót nước sẵn ở đơn vị đem cho em đó.”
Đúng thật cả chiều chẳng uống bao nhiêu nước, Từ Niệm Chi cúi đầu nhìn thấy bên cạnh để bình giữ nhiệt màu hồng nhạt của mình, cô cầm lên uống mấy ngụm giải khát: “Còn bao lâu nữa đến thế?”
Thẩm Ngạn Chu nhìn lướt quá chỉ dẫn: “Còn khoảng mười phút nữa.”
Từ Niệm Chi không nói gì thêm, tiếp tục nhắm mắt lại.
Hôm nay là thứ sáu vẫn mà không tắc đường, xe chạy băng băng xuyên suốt.
Trong lúc ý thức dần mờ ảo, bên tai vang lên tiếng Thẩm Ngạn Chu gọi cô: “Chi Chi, đến rồi.”
Từ Niệm Chi vốn dĩ chưa ngủ sâu, cô dụi mặt ngồi dậy, xách túi xuống xe.
Người trên hai chiếc còn lại đã xuống trước, qua đánh giá có khoảng mười mấy người. Vừa này lúc lên xe cô không chú ý, lần ăn cơm này vậy mà nhiều người đến vậy.
Từ Niệm Chi dần căng thẳng.
Cô còn đang đờ người thì tay đã được nắm lấy, mười ngón đan vào nhau.
“Vị này chính là bạn gái của tôi.” Thẩm Ngạn Chu nắm tay cô giới thiệu với mọi người.
Mọi người rất thân thiện, còn đùa: “Từ lâu đã nghe đội trưởng Thẩm có não yêu đương, hôm nay vừa gặp thì quả nhiên danh bất hư truyền.”
Không đứng ở cửa nói chuyện lâu, họ dời bước vào phòng riêng.
Ghế lô rất lớn, cách điệu nhìn qua không tồi, trang hoàng lịch sự tao nhã, có khác một phen phong vị.
Lúc vừa vào, Thẩm Ngạn Chu đã nói qua với Từ Niệm Chi, sau khi tổ điều tra đến thì luôn bận đến điên đảo trời đất, không có thời gian mời họ ăn cơm nên bữa hôm nay xem như cảm ơn mọi người.
Vậy nên Từ Niệm Chi cũng hiểu đại khái hôm nay là thế nào.
Đồ ăn đã được Thẩm Ngạn Chu chọn trước, khi họ vào đã được dọn sẵn lên bàn, màu sắc tươi sáng, bốc khói nghi ngút, kích thích vị giác mọi người.
“Không hổ là đội trưởng Thẩm, nghĩ gì cũng thấu đáo.” Một người đàn ông đầu trọc cười vỗ tay.
“Nói gì vậy, chỉ là chuyện nhỏ không tốt sức gì.” Thẩm Ngạn Chu khách sáo nói.
Nói là tiệc cảm ơn nhưng bầu không khí không nghiêm túc như Từ Niệm Chi nghĩ, thoạt nhìn tuổi của người tổ điều tra không lớn, bản tình cũng khá hiền hòa, không gò bó phép tắc.
Trên bàn cơm, mọi người thảo luận về vài sự kiện xã hội đang hot, Từ Niệm Chi làm phóng viên nên thỉnh thoảng cũng đáp lại được mấy câu, phần lớn thời gian còn lại ngoan ngoãn ngồi cảnh Thẩm Ngạn Chu, im lặng ăn gì đó.
Món ăn bữa tối nay dường như đều theo sở thích của cô.
Thẩm Ngạn Chu vốn dĩ đã không nói nhiều, vai chính hôm nay lại không phải anh nên lại càng kiệm lời, dường như không kêu tiếng nào, tập trung bóc tôm cho Từ Niệm Chi.
Vỏ tôm trong suốt chất đầy đĩa nhỏ trước mặt anh, mà thịt non mềm của chúng lại vào hết trong chến Từ Niệm Chi.
Có người chú ý đến, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội trêu ghẹp tốt thế này: “Trong khoảng thời gian đến Nam Giang công tác này, đây đúng là lần đầu chúng tôi thấy mặt này của đội trưởng Thẩm hô mưa gọi gió đấyđấy.”
Thẩm Ngạn Chu cùng Từ Niệm Chi cùng ngẩng đầu, những người còn lại cũng nhìn theo họ.
Thấy cuối cùng cũng có người hiểu được cảm giác của anh ta, Hướng Hành nuốt xuống miếng thịt đùi gà trong miệng, vỗ đùi một cái: “Anh không biết rồi, lần đầu tôi thấy ánh mắt đội trưởng nhìn chị dâu thì chỉ có thể dùng từ sợ hãi để hình dung.”
Khi đó Từ Niệm Chi lấy thân phận phóng viên đài truyền hình thành phố đến cục anh ta đã nhìn ra có gì đó là lạ. Thẩm Ngạn Chu có khi nào dịu dàng như nước, lúc phỏng vấn nói gì cũng nhỏ nhẹ như sợ âm lượng lớn một chút sẽ dọa phóng viên Từ người ta, khiến họ áp tai lên cửa nghe mà nổi hết da gà.
Sau khi hẹn hò, anh càng làm càng lố hơn, bình thường tăng ca nhất định phải gọi điện thông báo với bạn gái, tan ca bọn đàn ông họ rủ đi ăn khuya cũng nói bạn gái không cho, biến thành người bị vợ quản chặt. Đã vậy còn hết lần này đến lần khác ân ái, đến mức làm người khác tức muốn lộn ruột, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tâm thần của những anh chàng độc thân trong đội.
Có người tò mò: “Đội trưởng Thẩm, anh và phóng viên Từ quen nhau thế nào vậy?”
Bên cạnh có người tiếp lời: “Đúng vậy đó, sao anh lại tìm được bạn gái xinh thế, chỉ anh em mấy chiêu đi.”
Thẩm Ngạn Chu từ từ rút khăn giấy lau tay, cười mỉm: “Chúng tôi là bạn học cấp ba, tôi yêu thầm cô ấy.”
Lời còn chưa dứt, cả bàn đã sôi nổi bàn luận.
Hướng Hành uống chút rượu, tối nay vui quá nên anh ta cũng không kiềm chế được: “Haha, trước tôi còn vô tình thấy được trong túi chìa khóa của đội trưởng có để một tấm ảnh chụp cấp 3 của phóng viên Từ đó.”
Thẩm Ngạn Chu không phủ nhận, cũng không hề lúng túng vì bị chọc, anh tựa về sau, cánh tay dài tùy ý để phía sau lưng ghế Từ Niệm Chi, khóe môi cong lên với ý cười như có như không.
Bầu không khí náo nhiệt nhưng Từ Niệm Chi lại nhạy bén chú ý đến cô gái ngồi ở góc im lặng từ tối đến giờ, ánh sáng trong mắt dần vụt tắt.
Câu hỏi lúc chiều trên xe dường như đã có đáp án.
Vụ án còn chưa tra xong nên bữa cơm không kéo dài lâu lắm, chưa đến 8 giờ đã tan.
Không ít người tối nay đã uống chút rượu, Thẩm Ngạn Chu gọi người lái hộ, căn dặn Vượng Tử không uống nhất định phải đưa mọi người về cục an toàn, người duy nhất uống nhiều là Hướng Hành bị anh cho về nhà.
Từ Niệm Chi lên xe trước, cô ngồi ở ghế phụ, nhìn Thẩm Ngạn Chu sắp xếp tất cả cách một lớp kính.
Cô híp mắt.
Trong cả quá trình đó, ánh mắt Lâm Miểu chưa từng rời khỏi anh, mãi đến khi lên xe cũng không dám bước lên nói với anh một lời. thậm chí câu tạm biệt bình thường cũng không.
Thẩm Ngạn Chu vòng sang bên kia xe, bước lên rồi đóng cửa lại.
Bận cả ngày, cuối cùng hai người họ cũng có một không gian riêng.
Xe khởi động, đèn bật lên, bắt đầu lăn bánh.
Từ Niệm Chi quay đầu lại, lẳng lặng nhìn bạn trai cô.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi, ống tay được anh cuốn lên, để lộ ra một phần da thịt săn chắc, vài đường gân xanh nhô lên, trong không gian mờ tối càng thêm gợi cảm.
Cô cứ vậy thưởng thức một lúc rồi bỗng mở lời trước: “Có phải mấy hôm trước các anh tìm được nhưng đứa trẻ bị lừa bán không?”
“Đúng vậy.” Thẩm Ngạn Chu trả lời: “Nhưng trong đó không có……”
Vai Từ Niệm Chi chùng xuống, “Ừm” một tiếng rất nhẹ.
“Em thấy trên tin tức.”
Chuyện này do phòng tin tức các cô phụ trách, nhưng cô không dám đảm nhận, được đồng nghiệp khác theo sát, cô cũng chỉ thấy ở trên mạng.
Thật ra cũng không bất ngờ, đứa trẻ đi lạc hai mươi mấy năm trước sao có thể may mắn đến mức được tìm thấy dễ dàng như vậy.
Nhưng lòng cô vẫn thấy hụt hẫng.
Thẩm Ngạn Chu nắm nhẹ lấy tay cô: “Chúng ta vẫn còn hi vọng, người tình nghi vẫn chưa bắt được.”
Từ Niệm Chi đáp lại cái nắm tay, chủ đề này quá nặng nề, cô không muốn tiếp tục.
Xe rẽ vào bãi đậu ngầm của Lục Đảo Minh Châu, dần dần ngừng lại trước tòa nhà.
Từ Niệm Chi gỡ bỏ đai an toàn nhưng không vội rời đi mà nghiêng người.
Thẩm Ngạn Chu tựa như hiểu ra, anh nhướng mày, một tay gỡ đai an toàn, lười biếng tựa vào ghế, giọng nói trầm xuống: “Em muốn làm gì?”
Từ Niệm Chi không nói gì, chỉ nhanh chóng tiến lên, chạm nhẹ vào môi anh.
Vừa định đứng lên thì gáy đã bị anh giữ lại, ngăn cản động tác lùi về sau của cô, cũng không biết từ khi nào eo đã đặt lên eo, kéo cả người cô vào lòng.
Kế hoạch chạy trốn thất bại, Từ Niệm Chi mở to hai mắt, tay chống lên ngực anh: “Anh làm……”
Phần câu còn lại đã bị cuốn vào hơi thở nóng rực.
Thẩm Ngạn Chu giữ lấy eo cô, nhắm mắt lại, hôn nồng nhiệt.
Trong không gian tối tăm chật hẹp, môi lưỡi quấn quanh, tiếng nước vang vọng bốn phía, nhiệt độ cơ thể hòa vào nhau.
Từ lâu Từ Niệm Chi đã phát hiện dáng vẻ lúc hôn của Thẩm Ngạn Chu và dáng vẻ ngày thường của anh có sự tương phản rất lớn, không hề có phương pháp gì, hoàn toàn dựa vào bản năng của đàn ông đẻ thăm dò, mang tính khống chế nhưng không quá thô bạo.
Lúc này không thấy hình dáng đội trưởng đội hình sự lạnh lùng nghiêm túc kia nữa.
Cô bị hôn đến nhũn người, nhờ cái ôm của Thẩm Ngạn Chu mới không trượt từ người anh xuống.
Thẩm Ngạn Chu đã nhìn ra, anh hờ hững cười khẽ, rút lui về sau.
Từ Niệm Chi bị tiếng cười không rõ ý này chọc giận, cô dùng chút sứcvéo vào eo anh một cái.
“Xuýt, em giết chồng à.” Thẩm Ngạn Chu né tránh.
Trong bóng đêm, mắt hai người sáng bừng, đối mặt như vậy.
Sau một lúc lâu, hô hấp của Từ Niệm Chi dần bình ổn lại, ngoại trừ gương mặt còn đỏ bừng bừng.
Cô lại nhớ đên Lâm Miểu, vờ như thuận miệng hỏi: “Thẩm Ngạn Chu, có phải trong khoảng thời gian này các anh đều làm việc chung với người tổ điều tra không?”
Thẩm Ngạn Chu nghe vậy, anh nhoẻn miệng, ung dung hỏi: “Chi Chi, em ghen phải không?”
Thật ra trong bữa cơm tốt nay anh đã phát hiện điểm lạ. Từ Niệm Chi là một người hay ngại như vậy nhưng vào lúc mọi người sôi nổi bàn tán, cô lại không có bất kì phản ứng gì, trái lại còn vô cùng dửng dưng đón nhận.
Nguyên nhân cũng không khó đoán.
Từ Niệm Chi suy nghĩ, cô nghiêm túc nói: “Có một chút.”
Cô thẳng thắn thế làm Thẩm Ngạn Chu kinh ngạc.
Đôi mắt to của Từ Niệm Chi chớp: “Lâm Miểu khá tốt, không làm chuyện gì khiến em không vui nhưng em vẫn có thể nhìn ra cô ấy thích anh. Vậy nên ở góc độ bạn gái anh, em vẫn hơi không vui.”
Im lặng một lát, Thẩm Ngạn Chu nghiêng người cười thành tiếng.
Sao lời này thốt ra từ miệng cô lại đáng yêu đến thế chứ.
Tay anh dùng sức, đột ngột không kịp phòng bị hôn lên môi cô, khoảng cách giữ hai người lại được thu lại.
Thấy anh có xu hướng tấn công trở lại, Từ Niệm Chi tìm được cơ hội trèo xuống khỏi người anh, vội vàng đẩy cửa xuống xe: “Không hôn không hôn, em về nhà đây, anh đi đường cẩn thận.”
Thẩm Ngạn Chu ngồi trong xe, không hôn đến bước cuối cùng, răng môi tê dại nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn theo bóng cô vào thang máy rồi lại thấy buồn cười, còn cười thêm tận mấy lần.
–
Thật ra Từ Niệm Chi không quá để ý chuyện Lâm Miểu, cô tin Thẩm Ngạn Chu, đồng thời cũng cảm thấy Lâm Miểu không phải cô gái không biết lý lẽ.
Vậy nên sau khi về nhà, cô ném chuyện này ra sau đầu, mở loa Bluetooth tìm một bài hát mình thích, cầm quần áo vào phòng tắm, xong xuôi tất cả thì lao vào chăn.
Nửa đêm Từ Niệm Chi bị nóng tỉnh, phát hiện Thẩm Ngạn Chu đã về nhà.
Không biết cô đè trúng nút nguồn điều khiển điều hòa khi nào, trước đó lại còn đóng cửa sổ nên mồ hôi cô rịn ra đầy đầu.
Trở mình, cô phát hiện Thẩm Ngạn Chu đã ở nhà, hơn nữa còn đang đưa lưng về phía mình thu dọn hành lí.
Đại não vẫn chưa hoạt động lại hoàn toàn sau cơn mơ ngủ, cô không lên tiếng, cứ vậy nhìn người đứng trước tủ quần áo dọn đồ.
Có lẽ anh đã về được một lúc, đồ trên người anh giờ đã là một kiểu khác, tóc còn ướt, rõ là vừa tắm xong.
Anh khom lưng bỏ quần áo đã gấp gọn vào vali, mặt sau áo bị kéo lên theo chuyển độngđộng, để lộ ra một vết sẹo trên lưng.
Vết sẹo không dài nhưng sẫm màu, vì được khâu lại nên nó như một con rết màu nâu, hằn vào da thịt anh.
Hình dạng rất quen
Trong nháy mắt, đầu cô lóe lên.
Ký ức Từ Niệm Chi trôi về tám năm trước, vào năm lớp 11 khi cô muốn cứu cậu thiếu niên muốn phí hoài bản thân.
Tối hôm đó gió rất lớn, lúc cô thở hồng hộc lên sân thượng cũng thấy nam sinh đó để lộ lưng, trên đó cũng có vết sẹo giống như đúc làm cô ấn tượng sâu sắc.
Giờ phút này bộ dạng của Thẩm Ngạn Chu lại trùng hợp giống thiếu niên năm đó.
Suy nghĩ quá nhập tâm khiến Từ Niệm Chi bị sặc nước bọt của bản thân, cô ho một tiếng.
Thẩm Ngạn Chu nghe tiếng lập tức quay lại, đi đến cạnh, cúi người hôn lên trán cô: “Làm ồn đến em rồi sao?”
Hàng mi của Từ Niệm Chi quét qua cằm anh, đôi mắt nai trong suốt đang nhìn.
Môi cô nhếch nhẹ lên, hỏi anh với chất giọng khàn: “Thẩm Ngạn Chu, có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");