(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Án này phát sinh chắc chắn đã cung cấp cho đội hình sự manh mối và hướng điều tra mới.
Người chết tên Ngô Mai, sinh năm 1992, lúc 7 tuổi mất tích trên đường tan học, sau khi ba mẹ báo cảnh sát thì được xác nhận bị lừa bán, không rõ tung tích mãi cho đến khi phát sinh án dưới nước.
Hôm qua Triệu Dũng đến nhà tang lễ, gặp được mẹ của Ngô Mai, đến khi về cứ lắc đầu mãi.
Giống với lần Trương Gia Thuận, ba mẹ đợi cả nửa đời người, cuối cùng lại chờ được thi thể lạnh băng của con, là ai cũng không chịu nổi.
Cả đội hình sự đều chìm trong một kiểu bầu không khí nặng nề.
Thai nhi trong bụng Ngô Mai còn quá nhỏ, không thể kiểm tra được DNA của người ba, nhưng trời không tuyệt đường người, vào đêm tối, đội vớt tìm thấy đồ tùy thân của Ngô Mai ở đáy hồ.
Một chiếc điện thoại kiểu cũ và một chiếc ví tiền xa xỉ.
Điện thoại ngấm nước, thân máy bị hư hại nghiêm trọng, không mở được nguồn nên đã được đưa đi sửa. Ví tiền không có nhiều tiền mặt, nhưng lại phát hiện một bức ảnh chụp chung của một đôi nam nữ ở khe ví.
Thông qua kỹ thuật phục hồi bề mặt đã có thể xác nhận người phụ nữ trên ảnh là Ngô Mai, còn người đàn ông tên Uông Kiến Ba, là người Nam Giang bản địa, có tiền án hút thuốc phiện và buôn lậu ma túytúy.
Đội hình sự lập tức xông pha tiến hành vây bắt hắn ta, một nhóm người ngồi canh gần nhà, một nhóm tuần tra nơi hắn thường đến lui, cuối cùng khi trời sắp sáng, cuối cùng tóm được ở một phòng bài.
Lúc tìm được hắn, nét mặt Uông Kiến Ba khá mơ màng, đồng tử mất tiêu cự, phản ứng sinh lý điển hình sau khi hút thuốc phiền. Vì thế sau khi áp giải về cục, họ làm kiểm tra nước tiểu của hắn đầu tiên.
Kết quả không ngoài dự đoán, kiểm tra nước tiểu của Uông Kiến Ba là dương tính.
Thức suốt cả một đê, cả đội hình sự chưa ai được nghĩ ngơi, đầu óc bây giờ đã hơi choáng váng, họ nhân thời gian trống nằm nghiêng ngã trong văn phòng.
Thẩm Ngạn Chu uống ngụm cà phê, bước vào phòng thẩm vấn.
Uông Kiến Ba đeo còng tay, hai mắt vô thân ngây ngốc, thấy Thẩm Ngạn Chu vào cũng không có bất kì động tác gì.
Thẩm Ngạn Chu đặt ly lên bàn, ý nói Hướng Hành có thể bắt đầu rồi.
Hướng Hành nhận lệnh hắng giọng, giọng điệu nghiêm túc gọi tên: “Uông Kiến Ba.”
Người đàn ông ngồi trên ghế dường như cuối cùng cũng có phản ứng với tên của mình, hắn ta dần ngẩng đầu lên.
Hướng Hành đứng lên, đưa tấm ảnh chụp chung đến trước mặt hắn: “Ngô Mai, anh có quen không?”
Trong khoảnh khắc nhìn thấy tấm ảnh chụp, ánh mắt Uông Kiến Ba bỗng thay đổi đột ngột, sợ hãi rụt rè: “Không, không quen biết.”
“Ảnh chụp đã ở đây mà anh còn ở đây nói với tôi không quen biết à?” Hướng Hành đặt bước ảnh chụp chung lên bàn: “Rốt cuộc anh là tên ngốc hay xem cảnh sát chúng tôi là tên ngốc?”
Uông Kiến Ba đổ mồ hôi lạnh, cơ thể mất khống chế run lên.
Thẩm Ngạn Chu thấy thế kêu dừng, gọi người vào cho Uông Kiến Ba một ly nước ấm.
Thẩm vấn chưa được mấy phút đã bị dừng, Triệu Dũng kéo Thẩm Ngạn Chu ra ngoài, đưa cho anh một xấp giấy trắng.
“Đây là gì?”
Triệu Dũng hất cằm: “Chúng tôi tìm thấy không ít ma túy trong nhà Uông Kiến Ba.”
Anh ấy ngừng lại rồi tiếp tục: “Và cả chứng cứ anh ta buôn lậu ma túy.”
Ánh mắt của Thẩm Ngạn Chu đổi sắc: “Buôn lậu ma túy?”
“Phải, số tiền không nhỏ đâu.”
Cho Uông Kiến Ba nửa tiếng nghỉ ngơi, thấy trạng thái của anh ta có chuyển biến tốt nên buổi thẩm vấn bắt đầu lại lần nữa.
Lần này Thẩm Ngạn Chu trực tiếp vào vấn đề chính: “Uông Kiến Ba, anh và Ngô Mai là quan hệ gì”
Mắt Uông Kiến Ba trốn tránh, vẫn chưa chịu nói thật: “Bạn bè.”
“Quen như thế nào?”
“Quen trong công việc.” Uông Kiến Ba trả lời.
“Công việc?” Hướng Hành hừ nhẹ: “Công việc của anh không phải đánh bạc thì là buôn lậu ma túy, mỗi ngày như đi trước mũi dao vậy mà anh còn làm quen được bạn à, thần kì thật.”
Uông Kiến Ba rụt cổ không đáp.
Thẩm Ngạn Chu gõ bàn, đẩy tài liệu Triệu Dũng vừa đưa ra, mặt không biểu cảm: “Buôn bán ma túy từ 50 gam trở lên tuyên án cao nhất là tử hình.”
“Anh có mấy cái mạng, đủ phán bao nhiêu lần tử hình?”
Rõ ràng Uông Kiến Ba bị mấy câu này kích thích.
Thấy có chút tác dụng, Thẩm Ngạn Chu dựa lưng vào ghế, anh giương mắt nhìn người đối diện một cách bí ẩn: “Hình như anh còn có một cô con gái nhỉ?”
Mặt Uông Kiến Ba lập tức đỏ bừng, hai mắt trợn to: “Sao anh lại biết được?”
“Cũng không khó tra, một tháng anh sẽ có vài ngày đến trường tiểu học Nam Giang số 1, mỗi năm đều chuyển một khoảng tiền vào tài khoản của trường.” Thẩm Ngạn Chu giơ điện thoại lên, trên ảnh cô bé cười rất tươi: “Con gái của anh rất đáng yêu.”
Uông Kiến Ba nhìn ảnh chụp, ngực phập phồng liên hồi: “Các anh muốn gì?”
“Theo chúng tôi điều tra, con gái anh luôn ở cùng mẹ ruột, mà anh và cả nhà họ đã cắt đứt liên lạc, ngoại trừ mỗi tháng sẽ đi gặp con và mỗi năm đóng học phí.”
Thẩm Ngạn Chu binh thản: “Anh yên tâm, chúng tôi là cảnh sát nên sẽ không dùng con gái anh để uy hiếp anh, ngược lại, như vậy chúng tôi mới có thể bảo vệ con gái anh tốt nhất. Hi vọng anh có thể hiểu rõ giữa việc anh chủ động nói và chúng tôi tra ra có hai kết quả hoàn toàn khác nhau.”
Uông Kiến Ba hình như rất đau đầu, anh ta siết tay đánh mạnh vào.
Thẩm Ngạn Chu nhìn rồi cản lại Hướng Hành muốn đến trấn an.
Bầu không khí căng thẳng hồi lâu, Uông Kiến Ba khép hai mắt thở ra: “Các anh muốn hỏi gì?”
Thẩm Ngạn Chu vẫn câu nói đó: “Chúng tôi chỉ muốn biết quan hệ thật sự của anh và Ngô Mai.”
Uông Kiến Ba liếm đôi môi khô khốc: “Tôi là khách của cô ta.”
Hướng Hành ghi trên giấy xong hỏi lại: “Là khách gì?”
“Khách làng chơi.”
Ngòi bút Hướng Hành ngừng lại
Thẩm Ngạn Chu lên tiếng: “Chơi khi nào, chơi ở đâu, liên lạc như thế nào?”
“Sau Tết Âm Lịch năm nay tôi quen bà chủ của cô ta, sau đó luôn giúp đỡ việc kinh doanh của bọn họ.”
“Bà chủ là ai?”
“Chúng ta làm hoạt động phi pháp nên không biết tên thật, chỉ biết trong ngành đều kêu là chị Lệ.”
Chị Lệ? Hướng Hành nghiêm túc ghi chép lại.
Tay xoay bút của Thẩm Ngạn Chu, anh hơi nhíu mày, nhớ đến lần trước họ phát hiện cặp vợ chồng ở camera theo dõi thôn Đào Viên, một người tên Lục Thiên Tứ, một người tên Triệu Diễm Lệ.
Triệu Diễm Lệ này và chị Lệ trong lời Uông Kiến Ba có khi nào là một người hay không?
Hướng Hành tiếp tục hỏi: “Anh chơi ở đâu?”
Uông Kiến Ba suy nghĩ: “Số 377 đường Dụ Dân.”
“Nhưng gần nhất họ trên đầu ngọn gió nên đã hai ba tháng tôi không đến.” Hắn ta bổ sung thêm một câu.
Thẩm Ngạn Chu đứng lên: “Anh hút thuốc phiện và buôn lậu ma túy nên chắc chắn không đi được, lát nữa sẽ có đôi phòng chống ma túy đến đón anh. Cảm ơn anh đã cung cấp manh mối, tôi sẽ nói với họ xin đề nghị giảm nhẹ hình phạt.”
Uông Kiến Ba ngồi tại chỗ nhìn bóng lưng Thẩm Ngạn Chu và Hướng Hành rời đi, rồi lại nhớ đến ảnh chụp con gái ban nãy trong điện thoại Thẩm Ngạn Chu, cảm giác hối hận và phiền não cứ thế bỗng chốc dâng lên trong lòng.
–
Khu phố cũ ở đường Dụ Dân, cách trung tâm thành phố rất gần.
Đội hình sự dựa theo manh mối Uông Kiến Ba cung cấp, tìm đến số 377 đường Dụ Dân.
Vì để không rút dây động rừng, mấy người họ đồng loạt mặc đồ thường, thoạt nhìn không khác cư dân bình thường là bao.
Triệu Dũng bước lên một bước gõ cửa: “Xin chào, xin hỏi anh Vương có ở nhà không?”
Anh Vương chỉ là một người Triệu Dũng tùy tiện đặt ra trước khi gõ cửa, mục đích là để xác nhận bên trong có người hay không, có mấy người và giới tính của họ.
Nhưng đáp lại anh ấy chỉ có sự im lặng dài đằng đẳng.
Thẩm Ngạn Chu vòng ra sau căn nhà, leo lên mấy chiếc hộp chất chồng, tìm được một cửa sổ rất nhỏ.
Bên trong không bật đèn, phạm vi nhìn tối kịt, cũng may anh thấy rõ.
30 giây sau, Thẩm Ngạn Chu trở lại cửa trước: “Bên trong không ai.”
“Phải cưỡng chế vào sao?” Hướng Hành hỏi.
Thẩm Ngạn Chu giương mắt nhìn anh ta: “Cậu nói xem?”
Giây tiếp theo cửa đã bị Đại Hắc dùng công cụ phá mở.
Thẩm Ngạn Chu lại đưa mắt sang nhìn Hướng Hành lần nữa: “Học tập đi.”
Thiết bị trong nhà hỗn loạn, mọi đồ vật đều ngã trái ngã phải, trên đất la liệt các kiểu nồi chén gáo chậu và cả mảnh vỡ thủy tinh không biết từ đâu và, có thể nói là hết sức bừa bộn.
Căn nhà không lớn, là kiểu bố cục một phòng ngủ, tuy sô pha là đồ gia dụng dùng thường ngày nhưng không tìm ra đồ dùng sinh hoạt, có thể nhìn ra đây không phải là nơi nghi phạm thường xuyên ở.
Nơi này bị lật ngổn ngang, rõ ràng là đã nhận được tin trước rồi rời đi, hơn nữa lúc đi còn rất hoảng loạn, dù gì bọn họ đến rạng sáng mới bắt được Uông Kiến Ba.
Mấy người cẩn thận khám xét trong phòng, không bỏ qua một góc nào.
Thẩm Ngạn Chu cảm thấy kỳ lạ, cả gian nhà nhìn cũng chỉ cỡ 70 mét vuông, dường như đưa mắt là có thể nhìn hết, một chỗ nhỏ như vậy rất khó hoạt động mại dâm.
Những người khác cũng có ý nghĩ giống Thẩm Ngạn Chu, Hướng Hành đi một vòng trong phòng xoa eo: “Có khi nào Uông Kiến Ba gạt chúng ta không?”
“Anh ta không cần gạt chúng ta, nếu là giả, chúng ta sẽ nhanh chóng phát hiện, như vậy chẳng có lợi cho anh ta.” Thẩm Ngạn Chu nhìn bốn phía, cất bước đi vào phòng.
Căn phòng nhỏ hẹp dường như bị một chiếc giường chiếm hết vị trí, đã chật chội như vậy mà chủ nhân còn đặt một chiếc TV kiểu cũ ở chỗ trống.
Kiểu dáng này là sản phẩm của thế kỉ trước.
Thẩm Ngạn Chu đi đến chỗ sát tường, anh luôn cảm thấy họ đã bỏ sót chỗ nào đó.
Giày đạp xuống một lớp bụi, anh cúi đầu nhìn, theo bản năng dậm chân.
Sàn nhà vang lên hai tiếng “Bụp bụp”.
Thẩm Ngạn Chu ngừng động tác đó lại.
Bọn họ làm cảnh sát hình sự nên thường xuyên phải đến hiện trường vụ án, rất nhạy cảm với sàn nhà, vật liệu khác nhau cũng có những ảnh hưởng khác nhau, quyết định độ khó dễ của việc khám xét.
Mà dưới chân là sàn nhà lót gạch men, hiển nhiên không phải là âm thanh thế này.
Thẩm Ngạn Chu nhíu mày dậm chân thêm vài lần, sau khi xác nhận phía dưới rỗng ruột, anh nhìn quét một vòng, cuối cùng ngừng lại ở tủ quần áo đặt góc tường.
Tủ quần áo rất nhẹ, bên trong không hề đặt bất cứ đồ gì, bị anh đẩy ra dễ như trở bàn tay.
Không có gì che chắn, một lối vào hình vuông hiện ra trước mắt Thẩm Ngạn Chu.
“Mau đến đây, có phát hiện.” Anh hô to một tiếng.
Khóa mật mã trong tay thạo nghề của Đại Hắc tan tác, sau khi mở ra, đập vào mắt họ là một cầu thang rất dài.
Mấy người họ nhìn nhau, không hẹn mà cùng sờ ra sau lưng.
Họ không luyên thuyên nữa, một người đến một người, tay chân nhanh nhẹn leo xuống cầu thang.
Phía dưới là một tầng hầm ngầm lớn, diện tích gấp mấy lần phía trên, bị chia thành rất nhiều gian nhỏ, chỉ một điểm giống ở trên là đều không một bóng người.
Bọn họ càng đi, mày càng nhíu chặt.
Mỗi một phòng đều có thể tìm ra dụng cụ hút thuốc phiện, thậm chí còn có vài bao cao su đã qua sử dụng vươn vãi trên đất, thứ càng làm họ sợ hãi là phát hiện trong ngăn tủ có rất nhiều đồ dùng cho thai phụ.
Số lượng lớn, không chỉ có một người sử dụng.
Ở cùng một không gian mà đồng thời có nhiều thai phụ như vậy thì chỉ có một khả năng.
—— Công xưởng mang thai hộ
Nếu phân tích từ góc độ này, vậy người chết Ngô Mai rất có thể là một trong những cái máy sinh sản ở công xưởng mang thai hộ này.
Hướng Hành rùng mình, anh ta lần đầu mới tiếp xúc với vụ án ác liệt như vậy.
Thẩm Ngạn Chu vẫn được xem là bình tĩnh, anh để mọi người chụp hình, thu thập vật chứng.
Vì để nhanh chóng phá án, mọi người chân tay nhanh lẹ làm công việc của mình, không bao lâu đã khám xét xong tầng ngầm.
Ai nấy cũng đem gương mặt nặng nề về cục cảnh sát.
Điểm duy nhất khiền mọi người an tâm là nhóm người tình nghi đi vội vàng, để lại một lượng lớn vân tay, có lẽ sẽ tìm được không ít người từ đó.
Đã sắp 36 tiếng đồng hồ không chợp mắt, Thẩm Ngạn Chu ngồi trong văn phòng với cái đầu đau nhức, anh kéo ngăn tủ bên trai, bẻ ra một viên giảm đau ra uống vào bằng nước lạnh.
Báo cáo còn chưa ra, anh cho những người sáng nay cùng mình đến hiện trường về nhà nghỉ ngơi, không thể cứ chịu đựng thế này.
Mí mắt ngày càng nặng, trong lúc mơ mơ màng màng, Thẩm Ngạn Chu cũng dựa vào ghế dựa ngủ mất.
Bởi vì quá mệt nên anh ngủ rất sâu, không nằm mơ gì cả.
Không biết qua bao lâu, lúc mở mắt ra, màn đêm đã buông xuống ngoài cửa sổ, cả văn phòng tối đen, chỉ có một tia sáng nhỏ chiếc vào qua cửa sổ.
Ý thức dần dần quay vềm Thẩm Ngạn Chu đưa tay lên nhìn đồng hồ, phát hiện mình đã ngủ hai tiếng nên vội xoa huyệt Thái Dương, đứng lên cho tỉnh táo.
Đúng lúc cửa văn phòng vọng lại tiếng gõ, Hướng Hành đã về đơn vị, đem kết quả đối chiếu vân tay tiến vào, biểu cảm có hơi lạ.
Cẩn thận lật từng tờ báo cáo xem, đại đa số vân tay đều tìm được chủ nhân trong kho vân tay.
Thẩm Ngạn Chu nhìn quét từng mặt báo cáo, bỗng anh bị một người trong đó thu hút ánh mắt.
Gương mặt anh cứng đờ, kinh ngạc nói: “Sao có thể như vậy?”
Cổ họng Hướng Hành căng cứng: “Đội trưởng, tiểu Trần giám định vân tay nói lần giám định này vì sợ có sai sót nên họ đã kiểm nghiệm đến lui rất nhiều lần. Báo cáo này…… Là bản cuối cùng chính xác trăm phần trăm.”
Thẩm Ngạn Chu cắn chặt răng, mắt lại nhìn chằm chằm gương mắt ấy trên giấy.
Một gương mặt quen thuộc vô cùng, anh không thể nào tưởng tượng được nó lại xuất hiện trên báo cáo này.
Thậm chí đến nụ cười tươi trên môi cô cũng giống như đúc nụ cười anh thấy trước khi ra cửa ngày hôm qua.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");