Ngủ Ngon Nhé Mặt Trăng - Vượng Tử A Oai

Chương 54: Nóng rực




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Núi Đan Nham ở vùng ngoại ô Nam Giang, là một trong các danh lam thắng cảnh cấp quốc gia, bên trên có một ngôi miếu, tên Hựu Dân Tự, thu hút rất nhiều du khách đến thăm quan.

Người Nam Giang từ nhỏ đã biết Hựu Dân Tự rất linh, vào lúc cuộc sống không thuận lợi, mọi người đều thích đến đó bái lạy.

Ngày hôm sau ăn xong cơm trưa, Thẩm Ngạn Chu đưa Từ Niệm Chi và Tần Phỉ đến chân núi.

Đợi khi chiếc xe màu đen nghênh ngang rời đi, Tần Phỉ với huýt vai Từ Niệm Chi, chỉ vào trạm xe công cộng cách đó không xa: “Cậu có nhớ sau khi hẹn hò mình đã bắt xe buýt mấy lần không?”

Từ Niệm Chi thật sự nghiêng đầu tự hỏi bản thân, trả lời vô cùng trung thực: “Một lần cũng không có.”

“Xí.” Tần Phỉ cười nhẹ, tỏ vẻ kinh thường đối với sự chua chát của tình yêu.

Thứ hai sau tuần chia tay, Tống Vĩnh Đồng theo sắp xếp của công ty bay đến Mỹ, trước khi đi, cô ấy đến sân bay gặp mặt anh ấy lần cuối cùng.

Tám năm tình cảm cuối cùng chỉ còn lại một câu: “Thượng lộ bình an.”

Từ đó về sau, hai người hoàn toàn cắt đứt liên hệ.

Tần Phỉ xin nghỉ ba ngày, cô ấy tự nhốt mình trong nhà, không đi bất kì đâu, ai cũng không gặp, dù Từ Niệm Chi có gọi cũng không bắt máy.

Ba ngày sau, tất cả khôi phục dáng vẻ ban đầu, cô ấy lại biến về thành cô gái ngày ngày vui vẻ vô tâm vô phế, thậm chí còn hay cười hơn lúc trước. Ai cũng khen cô ấy tỉnh táo, không phải não yêu đương, chỉ cần ba ngày đã bình tĩnh lại, duy chỉ Từ Niệm Chi thầm cảm thấy không đúng, vậy nên cô mới nhân cơ hội này lôi cô ấy ra ngoài.

Núi Đan Nham không cao nhưng đường đi gập ghềnh uốn lượn, muốn lên núi không thể lái xe, cũng không có cáp treo, chỉ có thể tự mình bò lên.

Trưa vừa qua, rất nhiều du khách lên núi từ sáng sớm đang lục tục xuống.

Từ Niệm Chi và Tần Phỉ bình thường rất ít vấn động, đường lên núi đối với hai người mà nói có hơi gian khổ, cứ đi mười phút là lại phải ngồi tại chỗ nghỉ một lát, đến em bé năm sáu tuổi theo ba mẹ còn leo nhanh hơn các cô.

Hai người vậy mà hết lần này đến lần khác tự tìm niềm vui trong đó.

Hôm nay là ngày nhiều mây, mặt trời không ló dạng, trên núi luôn có sương mù mờ ảo quanh quẩn.

Lúc leo đến đỉnh núi, sương mù đã tan đi một ít, một tòa miếu tọa lạc trong một khu rừng, như ẩn như hiện.

Tường trắng ngói đỏ, cổ thụ che trời, rêu xanh bám trên phiến đá xanh, góc mái hiên treo chuông gió đồng thau vang dội trong gió.

Hai cô gái vừa nãy vừa đi vừa cười lúc này đứng ở ngoài cửa đại điện, hiếm khi im lặng, đến hơi thở cũng bất giác nhẹ đi.

Từ Niệm Chi và Tần Phỉ cũng giống những người khác, họ nhận ba nén hương ở cửa rồi theo dòng người thong thả bước vào, cắm trong lư hương ở trước phật điện.

Theo sát người trước lên bậc thang, nhẹ nhàng bước qua ngạch cửa, cảnh tượng trước mắt vô cùng nguy nga.

Tượng Phật lớn bằng vàng thật lớn được bày trong đại điện đồ sộ cao chót vót, ánh mắt thiện lành của ngài nhìn xuống chúng sinh thành tâm trong yên lặng.

Người đến cầu phúc rất nhiều, xếp hàng một lúc mới đến phiên các cô.

Từ Niệm Chi tiến lên trước một bước, hai chân cong lại, quỳ xuống đệm hương bồ trước tượng Phật, tay cô chắp trước ngực, nhắm mắt lại.

Hàng mi của cô run run, khấu đầu ba lần rồi nghiêm túc niệm nguyện vọng của mình trong lòng.

Trong điện rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều có ý thức mà bước nhẹ, chỉ có tiếng chuông kỳ ảo mơ hồ từ nơi xa truyền vào tai.

Đức Phật từ bi, tín nữ Từ Niệm Chi tại đây cầu nguyện.

Xin Phật Tổ phù hộ ba mẹ con khỏe mạnh, người thương Thẩm Ngạn Chu ra ngoài bình an.

Nguyện họ thuận lợi vô ưu, bọn họ trôi chảy vô ngu, vạn sự như ý.

Cô rất thành kính, miệng lẩm bẩm còn đọc hết cả số căn cước của mọi người một lần trước mặt Phật Tổ, những vị trí kế bên đã đổi mấy lượt người mà cô vẫn quỳ không nhúc nhích.

Cuối cùng lúc đứng lên, người xếp đằng sau lộ nét mặt mất kiên nhận, “xì” một tiếng.

Từ Niệm Chi cười nhẹ xin lỗi: “Thật ngại quá.” Sau đó cô kéo Tần Phỉ chuồn khỏi phật điện.

Leo núi một tiếng chỉ vì để quỳ trước phật vài phút nhưng Từ Niệm Chi vẫn cảm thấy rất đáng, đây là sự lãng mạn của người Trung Quốc, lòng mãi mãi có sự kính ngưỡng với thần linh và sự mong chờ với cuộc sống.

Buổi chiều người lên núi rất nhiều, du khách đều ùa vào núi cả. Hai cô nắm tay đi ngược dòng người một lúc mới ra được khỏi miếu.

Chân trái vừa ra, Tần Phỉ đã bị một ông cụ bày sạp xem bói thu hút, cô ấy phấn khích kéo tay áo Từ Niệm Chi, kéo cô về hướng bên kia: “Chi Chi, mình muốn xem một quẻ, xem xem Mr. Right của mình bao giờ mới xuất hiện.”

Từ Niệm Chi không còn cách nào khác đành phải theo sang.

Trước sạp có mấy người vây quanh, Tần Phỉ chen vào, cô ấy nhìn thoáng qua giá cả được viết trên tấm gỗ, vô cùng hào phóng lấy điện thoại ra thanh toán.

Từ Niệm Chi không có hứng thú với cái này, cô cảm thấy nội dung cũng được xem là riêng tư, mình nghe thì không hay lắm nên không ở gần mà đứng cách sạp hai ba mét.

Cô quay người đi, cảm thấy người đến lui quanh núi và những người qua đường bê hành lí đáng xem hơn.

Trong khoảnh khắc mắt đảo quanh, Từ Niệm Chi nhạy bén liếc đến chỗ rẽ ở lầu hai miếu.

Một đôi nam nữ đứng sau lan can sơn đỏ, người đàn ông mặc áo tràng màu vàng, cổ đeo một chuỗi tràng hạt dài, người phụ nữ mang kính râm và khẩu trang, không nhìn rõ hình dáng nhưng không hiểu vì sao Từ Niệm Chi lại cảm thấy có hơi quen mắt.

Cô ta lấy từ trong túi ra hai phong thư rất dày đưa cho người đàn ông, sau đó dặn dò vài câu rồi cẩn thận nhìn xung quanh, kéo kĩ khăn trùm đầu rồi đi về hướng cầu thang.

Đầu Từ Niệm Chi bỗng lóe lên.

Người đội khăn trùm đầu đó giống hệt như người phụ nữ lạc đường mà lần trước cô gặp sau khi tan ca.

Cô ngẩn người, muốn tìm kiếm bóng dáng người đó nhưng không thấy nữa.

“Nhìn gì đó?”

Bả vai bị người ta vỗ mạnh, Từ Niệm Chi hoàn hồn, quay lại nhìn thấy khuôn mặt vươn ý cười của Tần Phỉ.

“Mình nói cậu biết nhé, thầy bói kia vừa nãy nói Mr. Right của mình sẽ xuất hiện trong hai tháng đến đó.” Tần Phỉ vui mừng rạo rực: “Đợi khi mình tìm được bạn trai khác sẽ khiến Tống Vĩnh Đồng ở Mỹ hối hận chết.”

Cô ấy vừa nói vậy, mạch nghĩ của Từ Niệm Chi đã cao chạy xa bay, thấy bạn vui vẻ như thế, cô cũng cười theo: “Vậy mình phải xem xem đào hoa mới của cậu trong hai tháng này là ai.”

Vừa qua 4 giờ, Thẩm Ngạn Chu đã gửi tin nhắn, lúc thì nói với Từ Niệm Chi anh đang ở siêu thịt, hỏi cô có gì cần mua không, hồi lại hỏi chiều cô muốn ăn gì, trong tối ngoài sáng giục cô về nhà.

Tần Phỉ chịu không nổi, cô ấy đang cùng Từ Niệm Chi tản bộ lập tức kéo cô xuống núi.

Thẩm Ngạn Chu vốn muốn đến đón nhưng Từ Niệm Chi nhìn biểu cảm của Tần Phỉ bên cạnh mà run rẩy gửi tin từ chối, cùng cô ấy lên xe buýt.

Xe chật kín người hì hục hì hục chạy về phía trước, để lại một làn khói xe ở chân núi.

Lúc về đến nhà, trời bên ngoài đã tối đen, đám mây vừa được tô màu cũng dẫn phai nhạt, đèn đường sáng lên, lặng lẽ thắp lên chút hơi ấmấm trong màn đêm.

Từ Niệm Chi về đến nhà, quen việc dễ làm ấn mật mã mở cửa.

Trong phòng khách không một bóng người nhưng mùi đồ ăn đã chui vào mũi cô trước.

Dù tiếng chiên xào trong bếp rất lớn nhưng Thẩm Ngạn Chu đã nghe thấy tiếng cô mở cửa, sau khi chờ đợi, quả nhiên không lâu sau đã có mái tóc mềm mại dán vào tay anh, từ phía sau chạy đến.

“Wow, gà xào thơm thế!” Từ Niệm Chi nhìn chằm chằm thịt gà tươm mỡ trong chảo, hai mắt sáng lấp lánh, cô bất giác nuốt nước bọt.

Thẩm Ngạn Chu sợ mỡ bắn trúng cô, tay cầm cán chảo của anh đưa cao lên một chút chắn lại: “Em ra ngoài chờ đi, cơm sắp xong rồi.”

Từ Niệm Chi ngoan ngoãn đáp lời: “Vâng.”

Sau khi leo núi xong người nhớp nháp mồ hôi, cô vào phòng cởi bỏ quần áo dơ, thuận tiện tắm rửa sạch sẽ.

Dòng nước ấm rửa sạch từng tấc da thịt khiến cô thoải mái hơn không ít, đầu óc vì mệt mỏi mà hỗn loạn tỉnh táo lên không ít.

Bất giác nhớ lại chuyện hôm nay trên núi, nhớ đến người phụ nữ bịt kín mít ở lầu hai, Từ Niệm Chi nhíu mày.

Nghĩ như vậy, người phụ nữ đó đến thân hình cũng giống người lạc đường lần trước, nhưng không phải em gái cô ta nói cô ta đầu óc có chút vấn đề sao? Sao lại xuất hiện ở lầu hai miếu, nơi du khách dừng chân thế này.

Hôm nay chỉ liếc nhìn thấy, chi tiết cũng không thấy rõ, Từ Niệm Chi có hồi tưởng thế nào cũng không nhớ ra, cô dứt khoát từ bỏ, đưa tay tắt vòi hoa sen.

Nhiệt độ buổi tối của Nam Giang cuối cùng cũng hạ xuống, cô vừa tắm xong lại mặc áo dây nên có hơi lạnh, phải lục tủ quần áo lấy ra một chiếc áo khoác mỏng.

Ra khỏi phòng, đồ ăn và chén đũa đã được dọn lên bàn.

Thẩm Ngạn Chu đứng ở ban công, đưa lưng về phía cô gọi điện thoại: “Được, tôi biết rồi.”

Cúp máy xong quay người lại đã thấy chú thỏ con đứng phía sau ngẩng đầu nhìn anh: “Như thế nào lạp.”

Thẩm Ngạn Chu ôm eo Từ Niệm Chi, cúi người hôn lên trán cô an ủi: “Việc nhỏ, Hướng Hành sẽ tự xử l.”

Vì cuộc điện thoại này dẫn đến cả quá trình ăn cơm, anh đều có hơi thất thần. Nó đúng thật là việc nhỏ, Hướng Hành gọi đến để thảo luận về vụ án nhưng lại khiến mạch nghĩ của anh bất giác rơi vào trong đó.

Từ Niệm Chi nhìn nhưng không nói, cặp chân nhỏ đung đưa, cô cúi đầu lùa cơm trong chén.

Thẩm Ngạn Chu nấu cơm thật sự rất ngon, cách làm cùng gia vị đều đúng khẩu vị, trong thời gian ở cùng nhau này cô không dám lên cân vì biết chắc chắn mình đã bị anh nuôi mập lên vài cân.

Nhưng tối nay cô cũng không ăn nổi, miễn cưỡng mới ăn hết cơm trong chén rồi buông đũa.

Hôm nay Thẩm Ngạn Chu vậy mà còn ăn chậm hơn cô, anh còn cau mày không biết đang nghĩ gì.

Từ Niệm Chi nhăn mặt, hai vai sụp xuống: “Thẩm Ngạn Chu, có phải anh đã chán em rồi không?”

“?” Câu này vừa dứt, Thẩm Ngạn Chu đã hoàn hồn, anh dở khóc dở cười: “Anh chán gì cơ?”

Từ Niệm Chi tựa như một hạt đậu đỏ mềm dẻo, mỗi ngày anh đều muốn thấy cô, hận không thể bỏ cô trong túi mang theo trên người, vậy mà giờ lại nói anh chán.

“Vậy sao anh ăn cơm với em mà không tập trung như vậy?” CÔ mếu máo.

Thẩm Ngạn Chu cong môi, cố ý trầm giọng muốn chọc cô: “Vậy em muốn anh phải tập trung thế nào?”

Cô vốn nói giỡn chứ không thật sự có ý trách móc Thẩm Ngạn Chu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Từ Niệm Chi chớp mắt, cô bỗng cảm thấy câu này nghe ra có hơi nguy hiểm, vì thế vội vàng lắc đầu: “Không có.”

Nói xong cô chuồn khỏi bàn ăn trước khi Thẩm Ngạn Chu nói tiếpt.

Thẩm Ngạn Chu nhìn thấy cô chạy trốn thì bật cười.

Cơm chiều hôm nay kéo dài hơn một chút, chén đũa vẫn theo thường lệ do Thẩm Ngạn Chu thu dọn, Từ Niệm Chi đi qua đi lại ngoài ban công rồi trở lại phòng khách, xà vào sô pha.

Cô bỗng nhớ đến bộ phim lần trước Dương Tiểu Bàn giới thiệu còn chưa xem xong nên mở TV mở chiếu màn hình.

Sau khi ăn cơm no, cộng thêm mệt nhọc cả ngày nên cơn buồn ngủ dần đánh úp.

Thẩm Ngạn Chu rửa chén xong nhanh chóng đi tắm rửa, anh vừa ra đến đã thấy cô ngáp, tay còn ôm gối ôm, xiêu vẹo dựa vào sô pha, nhìn như ngọn cỏ héo úa.

“Em buồn ngủ rồi à?”

Từ Niệm Chi dụi mắt, cô ngồi thẳng lên: “Không có.”

Thẩm Ngạn Chu bước qua ngồi xuống gần cô, nhân tiện kéo cô vào trong lòng.

Từ Niệm Chi không giãy giụa, cô tự nhích mông sang, nghiêng đầu dựa vào ngực Thẩm Ngạn Chu.

Cô rất thích tư thế này, rất thoái mái mà lại còn làm người ta an tâm.

Hai người không ai nói chuyện, mắt đều dán vào màn hình.

Đây là một câu chuyện lãng mạn Âu Mỹ, nội dung là cô gái yêu thầm anh chàng cao ráo đẹp trai lại còn giàu có ở kế bên, và nam chính thông qua cửa sổ cũng sinh ra cảm giác ràng buộc, khó bỏ khó rời.

Lần trước Từ Niệm Chi xem mở đầu đã thấy rất hứng thú, câu chuyện trong phim vô cùng đơn giản, chủ yếu là những phản ứng hóa học thuần khiết nhất trong tình yêu của tuổi dậy thì, khiến người đã tốt nghiệp nhiều năm như cô còn có hơi run động.

Làn da kề sát, không lâu sau sinh ra chút nhiệt làm mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt trên người cô tỏa ra.

Cơ thể Thẩm Ngạn Chu lại cứng đờ.

Đột nhiên, người trong lòng ưm một tiếng nhỏ.

Anh gương mắt nhìn sang.

Trên màn hình to như vậy, hai người đó ôm hôn nóng rực như lửa, từ bàn đến trên giường.

Trong chốc lát tiếng thở dốc thẹn thùng và nặng nề đan xen đã vang vọng khắp phòng khách.

Cảnh tượng trước mắt quá kích thích, Từ Niệm Chi quay đầu đi, cô vùi mặt vào cổ Thẩm Ngạn Chu, làm bộ không thấy bộ phim vừa mới chiếu cảnh gì.

Đợi lúc lâu, khi âm thanh bên tai dần tiên tan, biến thành tiếng nói chuyện bình thường cô mới dám quay đầu lại.

Không khí bắt đầu trở nên có hơi bất thường, nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh càng ngày càng cao, nóng đến mức Từ Niệm Chi nhích sang bên cạnh né đi.

Không biết từ khi nào anh đã không còn nói gì, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên.

Đúng lúc va vào đôi mắt đen nhánh của Thẩm Ngạn Chu.

Anh cứ như vậy đối mặt với người trong lòng, hai mắt híp lại, đồng tử sâu thăm thẳm.

Phản ứng xuất phát từ bản năng, Từ Niệm Chi rụt người về phía sau, bất giác cắn môi.

Tay Thẩm Ngạn Chu đặt sẵn ỏe eo cô hơi dùng sức ôm chặt người lại.

Từ Niệm Chi chống tay lên ngực anh, yếu ớt kêu lên: “Thẩm Ngạn Chu……”

Anh cắn chặt răng, hơi thở cũng nặng nề, con ngươi đen không thấy đáy như có gì đó đang quấn quanh, dâng lên dục vọng.

Vạt áo thất thủ, da thịt cảm nhận được đầu ngón tay nóng bỏng của anh, dọc theo eo không ngừng hướng lên.

Từ Niệm Chi cắn môi, cảm giác khác lạ trên lạ làm cô không nhịn được mà run rẩy.

“Đừng.” Cô nghện đỏ mắt, đôi mắt ướt bổng mở to, ngón tay siết chặt lấy áo anh, cố sức nuốt nước bọt, giọng vừa nhỏ vừa mỏng manh: “Đừng chạm vào.”

“Chi Chi.” Thẩm Ngạn Chu gục đầu xuống, dường như đã nhịn đến cực hạn.

Ở khoảng cách hai chiếc môi cùng dán vào nhau, anh cướp lấy hơi thở của cô dễ như trở bàn tay, bàn tay nóng hầm hập áp vào chiếc eo nhỏ của cô.

Tiếng nói trầm thấp vang bên tai cô.

“Em muốn thử một chút không?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.