Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé

Chương 61




“Nếu anh muốn làm lại từ đầu với Tsugumi thì phải hứa tuyệt đối sẽ không bỏ rơi anh ấy nữa.”

“Cái gì…”

“Hứa với tôi, tuyệt đối không được bỏ rơi anh ấy một lần nữa. Nếu không tôi sẽ không bao gờ giao anh ấy cho anh.”

Một lúc sau.

“Quả nhiên, cậu cũng…?”

Shinji ngờ vực.

“Tôi là… bạn của Tsugumi.”

“Nhưng…”

“Chỉ là bạn!”

Sakutaro mạnh mẽ ngắt lời.

Tsugumi không nhìn những chuyện xảy ra tiếp theo nữa, anh lặng lẽ rời khỏi đó.

Khi anh trở về quán, mọi người đều nhao nhao hỏi thăm tình hình, anh nói mình không tìm được họ, xin phép về trước vì đã uống quá nhiều. Komine tiễn anh đến tận cửa, ngỏ ý xin lỗi vì đã nói những điều không nên, nhưng anh chỉ lắc đầu đáp không sao cả.

“Tôi hễ cứ rượu vào là tệ thế đấy. Thật sự xin lỗi anh.”

“Không đâu. Cảm ơn cậu đã bất bình hộ tôi mà.”

Hai người đều ngà ngà say, ôm nhau chào tạm biệt như những nữ sinh trung học đa sầu đa cảm.

Sau đó, Tsugumi ghé vào một quán rượu bình thường nằm ngoài khu 2. Tửu lượng của anh không tốt, từ lúc đi ăn với họ, anh đã uống vượt giới hạn của mình rồi, nhugnw đêm nay anh muốn say hơn nữa. Muốn nhờ cơn say để dốc hết can đảm hỏi Sakutaro một chuyện.

Khi trở lại chung cư, hai chân Tsugumi đã loạng choạng. Cảm giác ì ạch như bị bao trong một màng nước dày, anh đi vòng ra phía sau chung cư, gõ cánh cửa hậu. Không ai hồi đáp, nhưng vẫn có ánh sáng le lói hắt ra từ cửa sổ. Anh gõ của lâu thêm chút nữa, thì cánh cửa mở từ bên trong.

“Sakutaro…”

Tsugumi đẩy Sakutaro sang một bên để bước vào.

“Tsugumi, anh say rồi?”

“Say lắm.”

“Xin lỗi anh, tôi bỏ về giữa chừng làm mọi người mất vui lắm phải không?”

“Không biết.”

Tsugumi xẵng giọng như muốn kệ hết thảy. Mấy chuyện đó thì sao cũng được. Anh tựa trán lên vai Sakutaro, rồi dựa cả người vào như làm nũng.

“Anh tự về phòng nổi không? Tôi đưa anh đi nhé?”

Tay Sakutaro vỗ vỗ lên lưng anh như dỗ dành. Tsugumi lại vặn vẹo cơ thể như đứa trẻ con đang giận dỗi.

“Tại sao?”

“Hửm?”

“Tại sao cậu lại nói thế với Shinji?”

Bàn tay đang vỗ về trên lưng Tsugumi khựng lại.

“Anh nghe thấy rồi?”

Được dịu dàng hỏi han, anh lại dộng mạnh trán lên vai Sakutaro.

“Ai nói muốn làm hòa với Shinji chứ.”

Tsugumi cứ dộng trán uỳnh uỳnh liên tục như vậy không biết bao nhiêu lần, anh đã say quá mức dự định.

“Tôi không muốn như thế…”

Lúc Komine nổi giận với Shinji, Tsugumi cảm thấy sảng khoái vì cậu đã thay mình nói ra những lời không thể nói, nhưng trong lòng lại sôi trào một cảm xúc phức tạp.

Shinji hơi độc đoán nhưng không phải là người xấu. Cho nên, mặc dù không thể hoàn toàn tha thứ cho anh ta, nhưng dù sao đó cũng là người đã cùng sẻ chia tình cmar với anh trong suốt một thời gian dai, nên khi biết chuyện của Shinji, anh thực sự muốn làm điều gì đó trong khả năng của mình… Nhưng không phải bằng cách quay lại làm người yêu của anh ta.

Tsugumi cảm thấy kinh ngạc vì mình có thể suy nghĩ bình tĩnh đến thế.

Trước kia anh không làm được như vậy. Cho dù có tự nhủ rằng mình sẽ ổn, nhưng khi ở một mình, anh vẫn hoang mang sợ hãi. Bây giờ nếu Shiji nói muốn làm hào, có lẽ anh sẽ gật đầu ngay không nghĩ ngợi gì. Nhưng bây giờ thì khác. Mặc dù vẫn bất an khi phải sống một mình nhưng so với chuyện được Shinji bảo vệ, anh lại muốn bảo vệ Sakutaro hơn.

“Sakutaro không cần tôi sao?”

Anh gác trán lên vai cậu mà hỏi.

“Đây đều là vì Tsugumi mà. Anh Ito đã hứa với tôi là sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Anh ấy sẽ trân trọn…”

“Không liên quan gì tới Shinji hết! Tôi muốn hỏi Sakutaro nghĩ thế nào cơ!”

Trong góc tâm trí vẫn chưa muốn men say, cái tôi bình tĩnh đang kêu gọi anh ngừng lại. Nếu tiếp tục truy vấn thì ngay cả bạn bè cũng không còn. Tất thảy sẽ kết thúc. Cho nên đừng hỏi nữa.

“Đối với tôi…”

Sakutaro thì thào như sắp nghẹt thở tới nơi.

“Đối với tôi, Tsugumi… quá nặng.”

Anh cảm giác hai chân đột nhiên mất hết sức lực. Khi ngẩng mặt nhìn lên, ánh mắt hai người quấn lấy nhau trong khoảng cách thật gần. Vẻ mặt Sakutaro lúc này trông vô cùng khổ sở. Tiếng “nặng” đó cứ quanh quẩn trong trí óc anh.

“Vì thích anh… nên mới thấy nặng.”

Sakutaro giải thích thêm.

“Bản thân sau này sẽ ra sao, đến chính tôi còn không biết được. Mỗi ngày tôi đều sống trong nỗi lo, rằng bệnh tình vẫn chỉ như hiện tại hay sẽ chuyển biến xấu đi. Mà tôi như vậy thì không cách nào bảo vệ Tsugumi được.”

“Tôi không cần cậu bảo vệ gì cả.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.