“Anh Tsugumi được động vật yêu quý thật đấy!”
“Hừm?”
“Bướm trắng này, cả Miu Miu lần trước cũng rất bám anh. Sao lại thế nhỉ?”
“Thỉnh thoảng mới vậy thôi. Mà cậu nhắc mới nhớ, Miu Miu có khỏe không?”
“Nó lại chạy khỏi nhà lần nữa và bị bắt lại rồi. Nhóc con đó còn tiếp tục trốn nhà nữa cho xem.”
“Được cưng chiều thế mà lại…”
“Chuyện này chắc liên quan đến bản năng hoang dã của nó. Chẳng phải có chuyện một thiếu niên 15 tuổi, tuy được cha mẹ yêu thương vẫn chôm xe đạp bỏ trốn đấy thôi. Ngày xưa tôi còn thông cảm được, chứ giờ thì đã không thể chấp nhận chuyện lấy trộm đồ của người khác. Chỉ mong Miu Miu sẽ nhanh chóng vượt qua giai đoạn đó.”
Tsugumi bất giác thở dài.
“Cậu Sakutaro cũng nghe nhạc xưa ? Biết cả bài Đêm mười lăm cơ đấy”
“Mấy ông quản lý tầm 40 đến 60 tuổi đi hát karaoke chắc chỉ quanh quẩn mấy bài này thôi nhỉ?”
“Vậy sao? À, nhắc tới chuyện này, người bà đã mất của tôi cũng dạy tôi một bài hát, khi đó còn quá nhỏ nên tôi không nhớ nổi ca từ. Nhưng nếu là cậu Sakutaro thì chắc sẽ biết đấy.”
Lúc Tsugumi ngân nga giai điệu, Sakutaro khoanh tay, khép hờ đôi mắt lại.
“Anh có biết bài hát này nổi từ hồi nào không?”
“Để xem nào, lúc tôi 10 tuổi thì bà đã 80 rồi, nếu bây giờ còn sống thì chắc đã 105 tuổi. Bài hát này lưu hành khi một người 105 tuổi còn trẻ, hẳn là…”
“Xin lỗi, xa tới mức đó thì tôi chịu.”
Nói xong, hai người cùng mỉm cười tán đồng. Hễ nhớ tới là lại thấy hoài niệm, Tsugumi lại dùng giọng mũi ngân nga giai điệu kì lạ của bài hát bí ẩn đó, rồi đột nhiên chạm phải ánh mắt của Sakutaro đang nhìn qua.
“Có lẽ tôi hiểu được cảm giác của Miu Miu và bướm trắng rồi.”
“Sao cơ?”
“Ở cạnh anh Tsugumi sẽ cảm thấy vô cùng bình yên, thoải mái.”
“Hả, sao đột nhiên cậu lại nói vậy?”
“Nói thế nào nhỉ, có những người không cần phải làm gì, chỉ cần nói vài câu bâng quơ cũng có thể khiến người khác bình yên. Tôi có thể ngồi nói chuyện với anh Tsugumi thế này mãi, dù không nói gì cũng có thể ngồi cạnh anh suốt mà không thấy chán. Có những người nói chuyện rất hay, nhưng tôi lại cho rằng người khi im lặng vẫn có thể làm cho người ta cảm thấy ấm áp còn đáng quý hơn nhiều.”
Hai má bỗng nóng ran, Tsugumi lại cúi gằm mặt xuống.
“À, ừm, cảm ơn cậu. Lúc ở bên Sakutaro tôi cũng rất thoải mái.”
Đây là lời thật lòng của anh. Mỗi khi ở bên Sakutaro, anh có thể suy nghĩ tích cực hơn dù chỉ một chút xíu. Cũng đã rất lâu rồi, anh mới có thể cùng ai đó trò chuyện thoải mái, không ngại ngùng thế này, chóp mũi anh bỗng cảm thấy cay cay. Chính Tsugumi cũng muốn chế giễu bản thân vì trở nên quyến luyến người khác như vậy. Đang cúi gằm vì xấu hổ thì…
“Khóc sẽ giải tỏa căng thăng đấy.”
Sakutaro lên tiếng.
“Vậy nên bác sỹ tâm lý thường khuyên chúng ta không cần chịu đựng quá sức làm gì. Lúc nào cũng phải tươi cười này, nhưng nghĩ một hồi sẽ cảm thấy rất kì quái đúng không? Làm sao thực hiện được, chúng ta đâu làm được như thế.”
Sakutaro nhìn chăm chú vào màn đêm. Tsugumi cảm thấy hơi bất ngờ khi một người trông hoàn toàn không có vẻ gì là liên quan đến tâm lý học như cậu lại có thể tường tận đến vậy. Không lẽ bạn bè cậu có ai bị như thế sao.
“Ai da, tôi nói quá rồi thì phải. Lại dám khoe khoang trước mặt người chuyên phác họa tâm trạng của người khác cơ đấy.”
“Có sao đâu. Ngược lại, có lẽ chính vì không thể hiểu được nên mới phải viết ra.”
Chí ít thì Tsugumi là như vậy. Anh cố gắng làm rõ những cảm xúc mờ mịt không tên trong tim bằng mọi cách, cứ ngỡ mình đã tìm ra đáp án, thì ngay sau đó kết luận kia lại vỡ tan tành, và anh phải gom góp từng mảnh để ghép lại từ đầu.