Dịch: Nhật Phương
Beta: Fleur
Nàng không hề cảm nhận được sự lạnh lùng của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn không chớp mắt, hai mắt sáng rực, chan chứa niềm thích thú, cảm giác có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.
Nàng nâng hai tay lên, giọng nói ngọt ngào nói: "Mấy ngày nay ta học dùng dao khắc ở chỗ Nam Hạc tiên ông, trong lòng luôn nhớ đến thượng thần, liền khắc ra cái này muốn tặng cho thượng thần."
A Liên nâng hai tay lên một quả bí ngô điêu khắc thành phượng hoàng giương cánh bay. Tuy rằng thời gian tươi của rau củ tại Cửu Tiêu các dài hơn bình thường nhưng rau củ vẫn là rau củ, hái xuống lâu sẽ hỏng. Con phượng hoàng này nàng đã khắc ba ngày nhưng vẫn chưa gặp được Dung Lâm, sợ sẽ không tặng được đúng dịp. Hôm nay gặp thượng thần Tiêu Bạch nàng liền hỏi hành tung của Dung Lâm.
Nàng chớp chớp mắt: "Thượng thần, người thích không?"
Dung Lâm nhìn một lát, khóe miệng muốn nhếch lên, nhưng từ từ kìm lại, biểu cảm trên gương mặt có chút quái dị nói không nên lời. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Ta thấy..."
A Liên nhanh chóng đưa tay cao lên chút nữa.
Hắn giơ tay lên định chạm vào con phượng hoàng này, đột nhiên nghĩ ra cái gì, liếc mắt một cái nhìn thấy Tiêu Bạch đang đứng đó, liền thu tay lại, đánh giá: "Nhìn cũng được."
Oa. A Liên cũng không hy vọng xa vời rằng thượng thần sẽ đánh giá cao, nhận xét "nhìn cũng được" là đủ rồi. Nàng lại nói, "Phượng hoàng là thần thú thượng cổ, tôn quý phi phàm, chỉ có phượng hoàng mới có thân phận xứng với thượng thần."
Không chỉ như vậy, tâm hồn phượng hoàng càng đáng quý hơn hết thảy.
Dung Lâm nhắm mắt lại, nhớ lại những hồi ức không mấy tốt đẹp hồi còn nhỏ, khi lại nhìn thấy nàng, vẻ mặt hắn dịu đi đôi chút.
*
Lúc Tiêu bạch đến tiên đảo, Tiêu Táo đang tưới hoa cỏ trong viện. Bóng nàng mảnh mai nhỏ nhắn, còn chưa đến gần đã ngửi được hương táo nhàn nhạt trên người nàng. Tiêu Bạch rảo bước qua, thấy nàng không chú ý, tay áo lại bị dính nước, liền đưa tay qua lấy gáo múc nước trong tay nàng để qua một bên, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay bị ướt của nàng.
Tiêu Táo ngước mắt lên, nhìn hắn.
Hắn nói: "Mấy ngày nay thấy ngươi ở chung với hai tiểu yêu kia rất vui vẻ, ta nghĩ nên sớm đưa ngươi đến Cửu Tiêu các mới phải."
Tiêu Táo liền nói: "Ta rất thích A Liên và Điền La."
Tiêu Bạch thường rất dịu dàng, hắn hơi cười, nụ cười ấm áp như gió xuân: "Ta biết rồi. Ngươi thích làm gì cũng được, không cần nghĩ quá nhiều."
Tiêu Táo biết bản thân mình thực sự nghĩ quá nhiều rồi.
Hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, lúc đầu nàng chỉ là một cây táo nhỏ ở Quy Vân các, nếu không có hắn chăm bón ngày ngày, sao có thể nhanh chóng biến thành hình người được? Từ trước đến giờ nàng vốn nhát gan, trong vô vàn hoa cỏ là một cây không có gì đặc biệt hết, nàng không kiều mị như hoa hải đường, càng không tươi cười xán lạn giống hoa hướng dương, nhưng hắn luôn đối tốt với nàng.
Lúc đầu nàng không hiểu thế sự, bên cạnh không có người thân, chỉ có tiểu nam tử có nụ cười ấm áp bên cạnh nàng. Lúc đó nàng cũng không nghĩ gì hết, chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh hắn.
Cho đến một ngày, hắn trở thành một thiếu niên, không bao giờ có nụ cười ấm áp khi xưa nữa, đau thương dựa trên thân cây là nàng, nói với nàng: "Mẹ ta không quan tâm ta nữa rồi."
Hắn từ nhỏ đã không có cha, sau này cũng không còn mẹ.
Tuy rằng nàng đã quen với việc không có cha mẹ rồi, nhưng hắn không giống vậy. Khi đó nàng không biết nên làm thế nào, chỉ biết dùng cành cây che gió che mưa cho hắn, không muốn để hắn chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.
Nàng thầm lặng ở bên cạnh hắn, nhưng hắn vì chuyện mẹ hắn trong lòng trở nên vô cùng nhạy cảm. Ở Quy Vân các, chỉ cần nàng và một cây hoa yêu khác nói với nhau mấy lời, hắn sẽ tức giận, sau đó còn nhổ tận gốc những cây hoa yêu bên cạnh nàng, đuổi ra khỏi Quy Vân các. Khi đó nàng mới bắt đầu sợ.
Nàng bỗng nảy ra suy nghĩ muốn trốn tránh, nhưng lại nghĩ nếu như ngay cả mình cũng đi, vậy hắn thực sự chỉ còn một mình, thực sự có chút không nỡ.
Tất cả của nàng đều là hắn cho, thậm chí đến tên cũng là hắn đặt, cùng họ với hắn.
Nàng nghĩ một lát,chủ động nắm lấy tay hắn, nói: "Ta có vật này muốn tặng ngươi."
Thượng thần quản lý Cửu Tiêu các, cứ như vậy bị nàng nắm lấy tay, vào trong phòng, Tiêu Táo nhăn nhó, đem con vịt nhỏ tự mình chạm trổ đưa cho hắn, ngại ngùng nói: "Hơi xấu..."
Nàng trước giờ không am hiểu về mặt này, lúc cùng Tiêu Bạch ở Quy Vân các, nếu cần dùng bữa, cũng chỉ làm trợ thủ, chủ yếu là Tiêu Bạch làm. Nhưng nàng cũng rất thích. Còn con vịt nhỏ này, mấy con khắc trước đó còn xấu hơn, may là sau này có A Liên dạy nàng, cũng miễn cưỡng khoe ra được.
Tiêu Bạch nghiêm túc quán sát một hồi, nhìn thấy vẻ mặt ửng hồng của nàng, cười nói: "...Ta rất thích." Tuy rằng nói vậy, nhưng không phải nhìn con vịt nhỏ, mà là nhìn tiểu cô nương.
*
A Liên cùng Dung Lâm đi đến Bích Ba trì. Nàng có lời muốn nói với hắn, nhưng mỗi lần ngẩng lên nhìn bóng hình hắn, sẽ cảm thấy có cảm giác xa cách. Hắn luôn cao cao tại thượng, bên cạnh còn có tiểu yêu luôn ồn ào, thật sự có chút không hợp với khí chất thượng thần nên có.
Còn về Dung Lâm, tuy rằng đã sống mấy vạn năm, nhưng hắn chưa bao giờ một mình ở cùng một chỗ với một cô nương. Hắn đi vài bước, không thấy nàng nói gì trong lòng cũng có chút bất mãn. Đi theo hắn mà không nói gì, chẳng lẽ lại muốn hắn chủ động bắt chuyện?
Dung Lâm quay người lại, liền nhìn thấy nàng đang nhảy nhảy nhót nhót, đứng cũng không phải, ngồi cũng không phải, vừa nhìn là biết từ bé không có người quản. Nghĩ như vậy, Dung Lâm liền cảm thấy tội nghiệp tiểu cá yêu, nhất thời liền nói: "Đừng nhảy nhót linh tinh, cẩn thận dẫm nát hoa cỏ."
Thượng thần Dung Lâm có tâm địa lương thiện, coi trọng nhất những điều này.
A Liên ngẩng mặt lên cười cười, liền chạy lại, nói: "Ta rất cẩn thận, không dẫm lên đâu."
Sắc mặt của Dung Lâm mới miễn cưỡng tốt lên chút.
A Liên cố lấy dũng khí, đứng cùng hàng với hắn, nói: "Việc ngày hôm đó, hi vọng thượng thần đừng tức giận."
Ý là Dung Lâm thượng thần có ý tốt chỉ cho nàng, trong lòng nàng lại chỉ nghĩ đến hắn.
Dung Lâm nhẹ nhàng "ừm" một tiếng rồi không nói gì.
A liên nói: "Hôm đó thượng thần tức giận rời đi, ta luyện rất lâu, cuối cùng cũng thành công, Xung Hư tôn giả cũng không trách phạt ta nữa."
Dung Lâm cũng khá hiểu tính cách của Xung Hư tôn giả, tiểu yêu này, vào được Cửu Tiêu các là may mắn lắm rồi, lại không chăm chỉ, ngược lại còn lôi kéo đệ tử mới thụt lùi, là hắn thì hắn cũng sẽ không nhịn được trách mắng, huống hồ là người có tính tình nóng nảy như Xung Hư đạo trưởng.
"Thượng thần Dung Lâm." Nàng nhỏ giọng gọi hắn.
Dung Lâm trả lời: "Lại có chuyện gì?"
A Liên mấp máy môi vài lần, cụp mắt, rồi lại ngẩng lên, nhìn hắn, nắm chặt hai tay ngượng ngùng nói: "Ta vốn dựa vào vận khí mới có thể vào được Cửu Tiêu các, nhưng ta ngưỡng mộ thượng thần đã lâu, nếu đã vào được Cửu Tiêu các, thì sẽ không có ý định rời đi, một tháng sau chính là cuộc tỷ thí giữa các đệ tử mới, chỉ có thể qua được cuộc tỷ thí, ta mới có thể chính thức trở thành đệ tử Cửu Tiêu các, nhưng tu vi của ta thấp kém, học nghệ cũng không tinh thông, rất khó bộc lộ tài năng trong số đệ tử."
Năng lực nàng thế nào hắn rất rõ, đừng nói đến việc bộc lộ tài năng, không gây trở ngại đã không dễ dàng rồi.
Không ngoài dự đoán, liền nghe nàng nói tiếp: "Nhưng – nếu có thượng thần đích thân chỉ dạy, ta nghĩ ta nhất định có thể qua được cuộc tỷ thí này."
Dung Lâm nói: "Tại sao ta phải chỉ dạy cho ngươi?" Hắn là thượng thần, là người bận trăm công nghìn việc.
A Liên nói: "Vừa nãy thượng thần nhận phượng hoàng của ta rồi."
Sắc mặt của Dung Lâm trầm lại, không ngờ nàng lại là người keo kiệt như vậy, nhất thời tức giận đến mức hoảng loạn, ra vẻ lấy từ trong tay áo ra: "Trả lại cho ngươi là được."
A Liên vội vàng ôm lấy cánh tay hắn, nói: "Ta không có ý đó." Nàng cẩn thận đánh giá sắc mặt thượng thần, thấy mặt hắn trầm xuống, quả thật là bị chọc giận, nàng thật thà xoa dịu hắn: "Người không nên tức giận."
Đến xoa dịu người khác cũng không biết.
Hắn quả thực có chút tức giận, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, thấy bộ dạng nàng lo lắng ôm lấy cánh tay của hắn, cũng hiểu được với tư chất của nàng, vào được Cửu Tiêu các quả thực không dễ... dù sao gần đây hắn cũng không có việc gì bận, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, rút cánh tay nàng đang ôm ra, không nhanh không chậm nói: "Canh ba mỗi đêm, ngươi đến đây tìm ta."
A Liên mở to mắt, một lát sau mới hiểu là thượng thần đồng ý dạy cho nàng, nhất thời cười toe toét gật đầu như giã tỏi nói: "Vâng." Nàng lại hỏi: "Thượng thần thích ăn gì, lúc ta đến sẽ đem cho ngài ít đồ ăn khuya."
Dung Lâm nhướn mày nhìn nàng, bộ dáng quả thật là không hề thành tâm, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta thích đồ thanh đạm."
A Liên rất vui, tuy nàng nghĩ đến việc hiến thân, nhưng hiện nay nàng có thân phận thấp kém, chỉ có trở thành đệ tử chính thức của Cửu Tiêu các, đạt được thành tích, mới có tư cách trở thành cá của thượng thần.
Lúm đống tiền của nàng như hoa. Nàng có thể biến thành người, nhưng đứng lâu như vậy hai chân hơi tê, muốn ngồi xuống, nhưng thượng thần không ngồi, nàng cũng không thể không biết ngại mà ngồi được, vì vậy nàng không nhịn được liền hỏi hắn: "Thượng thần có mệt không, có muốn ngồi một lát không?"
Dung Lâm nhìn nàng một cái, trong lòng biết rõ, nhưng lại không lật tẩy, hơi nhấc áo bào, động tác thanh tao ngồi xuống hòn đá to phía sau.
A Liên liền tiện thể ngồi xuống, hai tay chống cằm nhìn sóng nước lăn tăn trên mặt hồ Bích Ba, nói: "Cửu Tiêu các quả thật được điêu khắc rất đẹp, tay nghề điêu luyện, lần trước lúc gặp thượng thần, ta thấy trong trì cũng có Kình Thiên ngọc trụ, giữa hai cây cột còn có một con chim rất to, cũng không biết là điềm lành gì..." Nàng tự lẩm bẩm, không thấy thượng thần nói gì liền nghiêng đầu sang, thấy sắc mặt thượng thần không vui, cho rằng là thượng thần nghĩ mình nói linh tinh, nàng vội giải thích: "Ta thật sự nhìn thấy đó."
Nàng đặt tay trước ngực, khoa tay múa chân một lúc: "Con chim đó to thật."
Hết chương 7