Ngư Hương Tứ Dật

Chương 29: Mộng du




Edit và beta: Fleur

Dung Lâm nhìn Bạch Tầm, lạnh lùng châm chọc: "Cũng không soi gương nhìn lại bộ dáng của mình xem, suốt ngày nghĩ đến việc cua cá. Nghĩ mình và nàng là đồng hương, có tiếng nói chung với nàng thì sẽ là một đôi trời đất tạo nên sao? Chỉ là một con cá kiếm mà thôi, người thì xấu, mà nghĩ hay thế."

A Liên cảm thấy lời này của thượng thần hơi quá đáng, cẩn thận kéo ống tay hắn, nhẹ nhàng nói: "Thượng, thượng thần?"

Dung Lâm quay đầu lại trừng nàng, lạnh lùng nói: "Sao? Ngươi còn muốn che chở con cá kiếm này à? Chính ngươi tự nói cho hắn xem ngươi có phải là đã kết hôn không?"

A Liên thấy thượng thần tức giận như vậy, biết rõ lát nữa chỉ có thể dỗ dành hắn, nàng liền nói với Bạch Tầm: "Bạch Tầm đại ca, xin lỗi, thượng thần nói không sai, ta thật sự là một con cá đã kết hôn... Lời vừa rồi của huynh, ta sẽ xem như chưa từng nghe thấy. Huynh rất tốt, sau này huynh nhất định sẽ gặp một con cá tốt hơn hợp với huynh hơn."

Không chờ Bạch Tầm kia có phản ứng, Dung Lâm không thèm nhìn lại mà dẫn A Liên bên cạnh đi luôn.

A Liên đi sau thượng thần, thấy hắn đi rất nhanh, nàng sắp không theo kịp, nhưng lúc này cũng không dám chọc giận hắn, đành phải miễn cưỡng đi theo.

Đi được một đoạn xa, không còn thấy bóng dáng Bạch Tầm nữa, Dung Lâm mới dừng lại hỏi nàng: "Nếu không phải hôm nay ta đúng lúc nhìn thấy, chẳng lẽ ngươi định ở bên con cá kiếm này?" Tuy là hỏi A Liên, nhưng không đợi nàng trả lời, hắn tiếp tục nói, "Ngươi phải nhớ rõ, ngươi là một con cá đã kết hôn, nếu lén lút ái muội với con cá khác là không tuân thủ nữ tắc. Sao? Chẳng lẽ ngươi muốn làm một con cá ngoại tình à?"

Cá ngoại tình. Cái danh xưng này cũng quá rồi.

A Liên là một con cá có suy nghĩ bảo thủ.

Nàng vội nói: "Ta không có." Rồi nói tiếp, "Cá sao có thể bắt cá hai tay được."

Cũng đúng, cá bẩm sinh đã không thể bắt cá hai tay được.

Dung Lâm cảm thấy thoải mái hơn một chút, hừ lạnh một tiếng: "Vậy vì sao ngươi lại đơn độc đứng cùng hắn? Còn để hẳn động tay động chân với mình?"

A Liên nói nhỏ: "Ta chỉ muốn nói cho Bạch Tầm đại ca là thượng thần từ chối phụ đạo cho huynh ấy, muốn an ủi huynh ấy một chút thôi. Ta không ngờ..." Nàng không ngờ Bạch Tầm sẽ nói những lời đó với nàng. A Liên ngẩng đầu lên, nhìn về phía thượng thần, "Thượng thần tức giận như vậy làm gì?"

Dung Lâm còn cả một bụng lời muốn nói, nhưng nghe câu này của tiểu cá yêu lại cúi đầu xuống nhìn vào mắt nàng, nhất thời không nói nên lời, con mắt cũng mở lớn.

Thông tuệ như thượng thần, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi đã suy nghĩ cẩn thận. Chẳng lẽ... tiểu cá yêu này biết mình ở đó nên mới cố ý ái muội với con cá kiếm kia, để thăm dò mình?

Vừa nghĩ như thế, Dung Lâm kìm chế cơn giận trong lòng, nói sâu xa: "Giữa ngươi và ta cũng coi như có duyên phận, ta không muốn ngươi lầm đường lỡ bước. Huống chi hôn thư kia giấy trắng mực đen, ngươi cũng đã điểm chỉ, bây giờ mặc dù chúng ta không công khai, nhưng trên đời không có bức tường nào không lọt gió, chỉ là không ai biết thôi. Ngươi tuổi còn trẻ, nếu mang danh hồng hạnh xuất tường [1], cuộc đời này coi như xong rồi..."

[1] hồng hạnh xuất tường: ngoại tình

A Liên rất tán thành, nghe rất nghiêm túc, sau đó còn đồng tình lẩm bẩm: "Còn làm ảnh hưởng đến danh dự của thượng thần."

Dung Lâm nói: "Chính ngươi hiểu rõ là được rồi."

A Liên vội vàng đảm bảo: "Thượng thần yên tâm, ta nhất định sẽ giữ khoảng cách với Bạch Tầm đại ca."

Dung Lâm lãnh đạm "a" một tiếng, không vui nói: "Ngươi không cần nhắc đến hắn trước mặt ta, ta vừa nghe đến tên con cá kiếm này đã thấy không thoải mái."

A Liên mím miệng, không dám nhắc lại, sau đó nói: "Thật ra, cho dù vừa rồi thượng thần không xuất hiện, ta cũng sẽ từ chối huynh ấy."

"A, thật sao." Giọng nói của Dung Lâm vẫn lạnh nhạt, dường như không hề đẻ ý, hắn không biến sắc cong cong môi, "Không phải là ngươi rất tán thưởng hắn sao?"

A Liên nói: "Cũng chỉ là tán thưởng mà thôi... Ta đã sớm quyết định, cuộc đời này chỉ làm cá của thượng thần thôi."

Tiểu cá yêu này, lúc nào cũng tỏ tình được.

Đáy mắt Dung Lâm có ý cười, tâm trạng rất tốt. Hắn cúi đầu quan sát nàng, thấy trên môi nàng đánh son, nhân tiện nói: "Màu son này nhìn không tệ."

A Liên cũng rất vui vẻ: "Đúng là thượng thần tặng ta sao?"

Dung Lâm nói: "Hôm qua đúng lúc gặp Hồng Kiều tiên tử, nàng vẫn nhớ ngươi, cảm thấy màu son này rất hợp với ngươi nên giới thiệu cho ta."

A Liên dạ một tiếng: "Tiên tử thật tốt bụng." rồi nàng nói với thượng thần, "Khiến thượng thần tốn kém rồi."

Nàng suy nghĩ một chút, cúi đầu lấy từ hồ lô ngọc một chiếc khan tay, đưa cho thượng thần: "Hai ngày nay ta vừa thêu xong, hy vọng thượng thần không ghét bỏ."

Dung Lâm khẽ liếc chiếc khan, nhìn có vẻ không vẻ. Hắn nhận lấy, vuốt vẻ hình con cá nhỏ được thêu một góc, trong mắt có ý cười, dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn nàng.

...Muốn hắn thấy vật nhớ cá. Thật sự là hao hết tâm tư.

A Liên thấy thượng thần không chê mà nhận khăn tay của nàng, nhìn cũng không tức giận, liền nói: "Hôm nay sau khi tan học chắc ta sẽ đến chỗ thượng thần trễ một chút."

Dung Lâm nhíu mày: "Vì sao?"

A Liên giải thích: "Tiểu Táo bị ốm, ta định cùng Điền La và Vân Tiếu đi thăm nàng ấy một chút."

Dung Lâm lại không lo cho Tiêu Táo, Tiêu Táo này còn có Tiêu Bạch ở đó, sao còn cần người khác lo? Lập tức Dung Lâm liền nói: "Có gì hay mà đi? Nàng ta có đạo hạnh cao như vậy, sao còn cần các ngươi quan tâm."

A Liên nói: "Dù sao cũng là bằng hữu mà."

Dung Lâm bất mãn, nhìn nàng nói: "Vậy nếu ta không đồng ý thì sao?"

A Liên nghi hoặc "dạ?" một tiếng.

Dung Lâm tức giận: "Ta quan trọng hay nàng ta quan trọng? Tự ngươi nói xem!"

A Liên vội ôm lấy cánh tay hắn, hiếm khi thông minh nói: "Thượng thần quan trọng."

Dung Lâm hừ nhẹ vài tiếng, trong lòng thoải mái, mới nói: "Hừ, như vậy thì đi thăm một chút đi, nhớ về sớm một chút."

*

Hôm đó, sau khi trở về từ tiên đảo của Tiêu Táo, A Liên đi thẳng đến chỗ thượng thần. thấy thượng thần, nàng nói: "Nghe người trên đảo nói tiểu Táo đã quay về quê rồi."

Dung Lâm không quan tâm đến Tiêu Táo, nhưng biết Tiêu Táo này và Tiêu Bạch cùng đến từ Quy Vân Các, những ngày gần đây Tiêu Bạch cũng không ở đây, có lẽ đã quay về Quy Vân Các rồi.

Dung Lâm đốc thúc A Liên học pháp thuật, mấy ngày nay nàng tiến bộ rất nhiều. Mà tiến bộ nhanh cũng làm cho Dung Lâm rất vui mừng.

Hôm nay khi kết thúc, A Liên nói: "Xung Hư tôn giả nói mấy ngày nữa sẽ để tân đệ tử chúng ta chia tổ ra ngoài rèn luyện, đến lúc đó mỗi tổ sẽ có một tiên quân chỉ đạo, nhận xét chúng ta..." vừa nói nàng vừa quay đầu nhìn thượng thần, "Thượng thần sẽ nhận một đội chứ?"

Dung Lâm nghiêm túc suy nghĩ một chút. Đã rất lâu rồi hắn không giảng bài ở Cửu Tiêu Các, lần này phá lệ cũng là do quá rảnh rỗi. Còn những chuyện như vậy, những người ở Cửu Tiêu Các tất nhiên là không dám phiền hắn.

Dung Lâm nói: "Ta bận nhiều việc."

Ngụ ý đã rất rõ ràng.

A Liên cảm thấy hơi thất vọng, nói nhỏ: "Ta còn muốn được phân đến tổ của thượng thần chứ."

Thượng thần dạy xong cũng rất trễ. A Liên tự biết hôm nay mình khiến ngài không vui, liền xung phong mời hắn đến chỗ Mạnh Cực tiên quân ăn thịt xiên. Mạnh Cực tiên quân cũng là một người chịu khó, nhanh chóng mở thêm chi nhánh mới, A Liên tán dương vài câu, Mạnh Cực tiên quân cười nói: "Ta cũng không nghĩ mình có thiên phú trong lĩnh vực này như thế, còn vui hơn khi mở Minh Nguyệt Lâu... Tiểu Liên à, đêm nay ăn nhiều một chút, chúng ta đều là người quen cũ, lát nữa ta giảm giá cho ngươi."

Nhưng dù Mạnh Cực tiên quân đã giảm giá, tối nay thượng thần ăn rất nhiều, cũng khiến A Liên phải chi nhiều.

Giao hết bạc, nàng nhìn hà bao trống rỗng, đôi lông mày đen khẽ chau lại, thầm nghĩ nếu không dành thời gian đi làm thêm, ngay cả tiền để mời thượng thần ăn thịt xiên cũng không có.

Dung Lâm nhìn nàng một cái, hỏi: "Sao vậy?"

A Liên cẩn thận cất hà bao và trong hồ lô ngọc, lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là ta cảm thấy tay nghề của Mạnh Cực tiên quân ngày càng tốt."

Dung Lâm ợ no nê, không hỏi nhiều.

Vì đã muộn nên A Liên không trở về, lưu lại tiên đảo, chờ khi thượng thần tắm rửa xong, nàng giúp hắn cắt móng chân.

Cắt móng chân xong, A Liên ngẩng đầu lên, thấy quần áo ngủ của thượng thần hơi mở rộng, nhìn thấy ngực thượng thần có một vết thương, đã rất nhạt, có lẽ bị thương từ rất lâu rồi. A Liên tò mò hỏi: "Vết thương này của thượng thần bị do đâu?"

Dung Lâm thấy tiểu cá yêu nhìn lén thân thể hắn mới khép áo lại, che đi cảnh xuân. Rồi nói: "Đã lâu rồi, không nhắc đến thì hơn."

Lục giới có rất nhiều người thèm muốn tâm phượng hoàng của hắn, nhưng hiện nay uy danh của hắn lớn, tất nhiên số người không biết sống chết cũng giảm đi.

A Liên thức thời không hỏi nữa, lại nhớ đến chuyện hôm qua thượng thần đột nhiên xuất hiện trên giường nàng, lại hỏi: "Thượng thần bị mộng du sao? Tối qua người mộng du đi đến phòng ta, hơn nữa lúc ngủ còn đá chăn, như vậy rất dễ bị lạnh."

Dung Lâm không nhắc đến chuyện này là do không biết nên nói thế nào. Tối qua hắn vốn định đợi tiểu cá yêu buông tay mình ra rồi trở về, nhưng không ngờ lại ngủ quên. Hắn sợ tiểu cá yêu này nghĩ nhiều, dù sao ngủ cùng giường là một chuyện rất thân mật. Bây giờ tiểu cá yếu lại tìm cho hắn một cái cớ rất tốt, Dung Lâm cảm thấy "mộng du" là một lý do không tệ, không nhanh không chậm nói: "À, chắc là vậy, ta không nhớ rõ."

Từng người trở về phòng, Dung Lâm vừa nằm xuống gối đã ngủ.

Khi nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, Dung Lâm mới tỉnh lại.

Hắn lại nhắm mắt lại.

Chop mũi ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người tiểu cá yêu, Dung Lâm cười thầm trong bụng. Chẳng lẽ nàng cũng định lấy "mộng du" làm cái cớ để ngủ cùng hắn? Dung Lâm lẳng lặng nằm, chờ xem tiểu cá yêu này sẽ làm gì.

Nàng ngày càng đi đến gần, Dung Lâm dùng sức nắm lấy chiếc đệm bên dưới.

Hình như nàng đang cúi người...

Nhưng sau một khắc, không có tiếp xúc thân mật như trong dự liệu mà cảm thấy trên người nặng thêm một chút.

Là vì...đắp chăn cho hắn sao?

Dung Lâm hơi thất vọng, bất mãn nhấc chân đạp một cái, đá văng chiếc chăn vừa được đắp trên người đi.

A Liên lại phải nhặt chăn đắp cho hắn.

Làm đi làm lại mấy lần, A Liên mới đắp xong chăn cho hắn, thấy cuối cùng thượng thần cũng không đá ra, nhưng nàng vẫn không yên lòng, đành phải rón rén kéo ghế lại ngồi bên giường.

Thật lâu sau, Dung Lâm chậm rãi mở mắt ra, nhìn tiểu cô nương ngồi bên cạnh đang chống má ngủ, hắn nhíu mày nói thầm một câu.

Ngày kế A Liên tỉnh lại, phát hiện mình nằm cạnh thượng thần, nàng nhất thời không biết nên nói gì.

Dung Lâm cũng tỉnh sớm, thấy nàng tỉnh thì nói: "Sao vậy? Ngươi cũng mộng du à?" Nhìn tâm trạng có vẻ không tệ, không hề có vẻ trách cứ.

A Liên suy nghĩ một chút, tối qua rõ ràng là nàng ngồi bên giường, sao lại ngủ lên đến giường nhỉ. Nàng ngượng ngùng nói: "Chắc là vậy."

Dung Lâm nghiêng mặt, nhìn bộ dáng đầu bù tóc rối của nàng, duỗi tay làm cho nó rối hơn mới thu tay lại, cúi đầu cười cười.

A Liên lẳng lặng nhìn gương mặt thượng thần, có vẻ hơi luống cuống.

Hai người đều không nói gì, bầu không khí cũng có chút ái muội. Dung Lâm nhìn đôi mắt to của nàng, ánh mắt chậm rãi chuyển xuống mũi, rơi trên môi nàng. Cổ họng hắn chuyển động, ma xui quỷ khiến tiến tới gần.

A Liên cũng tiến sát, còn đưa tay về phía thượng thần, nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, khẽ gọi: "Thượng thần."

"...Ừ." Dung Lâm ừ một tiếng, đôi mắt trấn tĩnh, giọng nói lại lười biếng ôn hòa.

A Liên đưa ngón trỏ đến khóe mắt thượng thần, dùng sức xoa xoa, nhỏ giọng nói: "Mắt thượng thần có ghèn."

Nàng giơ tay lên cho hắn nhìn, cong môi, "Ta giúp thượng thần lấy ra rồi."

Hết chương 29


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.