Ngư Hương Tứ Dật

Chương 26: Ăn khuya




Chuyển ngữ: Ying

Biên tập: Fleur

Trong lớp hệ Hỏa, chỉ có Hỏa Tranh cùng Vân Tiếu biết chuyện A Liên có quen biết với thượng thần Dung Lâm, hiển nhiên sẽ không có ý kiến gì, nhưng các đệ tử khác, nhao nhao bàn luận về cá mè hoa có thân phận thấp kém. Có người nghĩ mặc dù cá mè hoa xuất thân thấp hèn, nhưng diện mạo xinh đẹp, có ngực có mông, da trắng eo nhỏ, dù sao thượng thần Dung Lâm cũng là nam tử, nhìn đệ tử cũng là nhìn mặt, cũng không phải chuyện gì lạ.

Nhưng những người nghĩ như vậy đều là nam đệ tử.

Nữ đệ tử thấy thượng thần Dung Lâm cao cao tại thượng, độc nhất vô nhị, không phải cũng là dạng người nông cạn chứ? Hay là thân phận cá mè hoa có vấn đề – – nguyên hình của nàng ta tuy là cá mè hoa, nói không chừng là do vị Tiên Quân quyền cao chức trọng nào đó trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài rồi sinh ra nàng ta cũng nên?

Con người thật đáng sợ, suy đoán hồi lâu, truyền tới truyền lui, dĩ nhiên là tam nhân thành hổ[1].

[1] Tam nhân thành hổ: Nghĩa đen: Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật.

Nghĩa bóng: Chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực.

Di Chương ở cùng với A Liên nghe thấy chuyện này, bèn lén lút hỏi A Liên: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Vẻ mặt A Liên mờ mịt không biết chuyện gì.

Nếu như thường ngày, dĩ nhiên Di Chương cũng không tin. Nhưng nàng có nghe bạn bè nói lại, đã từng nhìn thấy cá mè hoa cưỡi thiên mã.

Thiên mã là gì? Chính là vật cưỡi cao quý nhất ở thiên giới của tiên nhân. Lúc trước nàng có biết một vị sư huynh, trong nhà có một thúc bá, nên có thiên mã. Vị sư huynh đó thích nàng đã lâu, vì nịnh nọt nàng, đã cưỡi thiên mã mang nàng ra ngoài du ngoạn, để nàng nở mày nở mặt một phen.

Nhưng cá mè hoa này lại có thể có được thiên mã, hơn nữa còn là giống ngựa cực kì quý, toàn thân trắng như tuyết, nhìn nó nữ tính hơn thiên mã của nhà vị sư huynh kia. Rất thích hợp làm vật cưỡi cho các cô nương. Điều làm Di Chương kinh ngạc nhất là trên cổ con thiên mã màu trắng này có một thẻ bài có ghi một chữ "Bát".

Thiên mã của thiên giới đều có thẻ bài, hiện nay đã đánh số đến tám nghìn rồi... có thể thấy thiên mã của cá mè hoa là cực kì hiếm có.

A Liên không muốn giải thích với nàng ta. Tuy rằng tính cách của nàng tốt, nhưng cũng chỉ đối tốt lại với những người nàng quan tâm, ngày thường nàng vẫn hay nhường nhịn Di Chương, bởi vì là do ở cùng một phòng, nên không muốn cãi nhau ồn ào mà thôi.

Điền La cùng A Liên đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Ta thấy Di Chương là đang ghen tị với ngươi."

A Liên nói: "Bởi vì thượng thần sao?"

Điền La gật đầu: "Từ khi ngươi quen biết thượng thần, ngươi ở Cửu Tiêu các càng như cá gặp nước, ta thấy được thượng thần đối với ngươi, còn quan tâm ngươi hơn cả cá chép sư tỷ."

Nếu không phải có thượng thần, A Liên đã sớm thu dọn đồ đạc trở về hồ Động Trạch rồi.

A Liên cười nói: "Đúng vậy, thượng thần giúp ta rất nhiều."

Trên lớp, thượng thần chủ động nói muốn hướng dẫn thêm cho nàng, dĩ nhiên A Liên không dám đến muộn. Lúc Điền La dẫn A Liên đi qua đó, đúng lúc gặp được Hỏa Tranh.

Dáng người Hỏa Tranh vừa cao vừa to, rất là vạm vỡ, A Liên nhìn thấy hắn, tất nhiên là khách khí chào hỏi: "Hỏa Tranh đại ca đang muốn đi đâu à?"

Hỏa Tranh có chút thẹn thùng, có thể nói hắn với A Liên không đánh nhau thì không quen biết, lần trước khi tỷ thí, hắn đã có ấn tượng sâu sắc về nàng, bây giờ hắn với nàng trở thành bạn bè, càng thấy có cảm tình, hắn nói: "Nhìn sắc trời còn sớm, ta định tới tàng thư các, xem sách một lát..." Nói xong hắn nhớ tới chuyện trên lớp học, những lời thượng thần Dung Lâm nói với hắn, "Thượng thần là người ngay thẳng, ta thật sự kính phục."

Những lời nói của thượng thần lúc đó, ban đầu khiến cho Hỏa Tranh không biết phải làm sao, nhưng hắn suy nghĩ kĩ lại, lúc sau hắn đã hiểu, hiểu được dụng tâm lương khổ [2] của thượng thần. Hắn có gia thế hiển hách, từ nhỏ xung quanh hắn không thiếu người a dua nịnh hót, thêm chuyện hắn còn có thiên phú, khó tránh khỏi có chút tự kiêu. Hôm nay thượng thần nói như thế, giống như đề hồ quán đỉnh [3], giúp đầu óc hắn được thông suốt, một lần nữa xác định được phương hướng.

[2] Dụng tâm lương khổ: Lương: rất, câu này có nghĩa là phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.

[3] Đề hồ quán đỉnh: Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.

Ngược lại A Liên thấy Hỏa Tranh sùng bái thượng thần cũng là điều tự nhiên. Nàng cười nói: "Ta còn lo lắng thượng thần nói quá nặng lời, khiến ngươi cảm thấy không thoải mái."

Hỏa Tranh nói: "Sao lại có chuyện đó được?" Mắt hắn mơ hồ phát ra ánh sáng, kích động nói, "Nghe thượng thần nói còn hơn mười năm đọc sách [4], thượng thần nói không sai, tu vi của ta còn thấp, điều cần học còn rất nhiều."

[4] Câu gốc là "Thắng độc thập niên thư": Nghe ông nói một câu còn hơn mười năm đọc sách. Ý chỉ nói chuyện với một người có kinh nghiệm thực tế còn tốt hơn việc chỉ ở nhà đọc sách, mục đích dùng để ca ngợi đối phương nói chuyện hợp lý, có ý nghĩa đối với bản thân mình.

A Liên nhìn bóng lưng Hỏa Tranh đi về phía tàng thư các, môi nàng cong lên, cũng cảm thấy vui cho hắn.

Điền La lẩm bẩm nói: "A Liên, ta vẫn cảm thấy... Hỏa Tranh nhìn rất đáng sợ." Tuy nàng rất thích làm bạn với long nữ Vân Tiếu, nhưng đối với Hỏa Tranh, Điền La vẫn không có can đảm tới gần.

A Liên nhìn nàng: "Hắn rất tốt, hơn nữa những lời đồn lúc trước đều không phải là thật."

Điền La không tin: "Ngươi nói, mấy vị hôn thê của hắn... đều không phải là..." Không có cô nương nào thích Hỏa Tranh, cũng là do có lời đồn hắn trời sinh tính tình hung tàn, hắn còn giết hại mấy vị hôn thê. "Nhưng nếu mấy chuyện này không đúng sự thật, thì mấy vị hôn thê của hắn tại sao lại vô duyên vô cớ biến mất?"

A Liên đem mấy chuyện Vân Tiếu nói với nàng nói lại cho Điền La nghe, nàng nói: "Hỏa Tranh có ba vị hôn thê, nhưng không phải là do hắn giết chết, mà là vì Hỏa Tranh biết được trong lòng vị hôn thê của hắn đã có người mình thích, nhưng vì thân phận tình lang thấp kém, trong nhà không đồng ý cho bọn họ ở cùng một chỗ, vị hôn thê của hắn bèn khẩn cầu hắn. Hỏa Tranh là người tốt bụng, nên đã thành toàn cho vị hôn thê của hắn, nào ngờ vị hôn thê đầu tiên như vậy, sang người thứ hai, rồi tới vị hôn thê thứ ba, đều là như thế..."

Là một con ốc rất dễ bị tẩy não, Điền La vừa nghe xong, hốc mắt đã có chút hồng: "Hóa ra là như vậy, hóa ra hắn đáng thương như thế."

A Liên ừ một tiếng: "Đúng vậy. Hắn vì muốn ba vị hôn thê kia được hạnh phúc, cho tới bây giờ chưa từng giải thích với người khác."

Điền La chủ động nhận sai: "Là ta hiểu lầm hắn." Ánh mắt nàng kiên định nói: "Từ nay về sau ta nhất định sẽ đối tốt với hắn, sẽ không có thành kiến với hắn nữa."

*

Thượng thần Dung Lâm ở lại Cửu Tiêu các giảng bài, nên thượng thần Tiêu Bạch cũng an bài giúp hắn một chỗ ở xa hoa trên tiên đảo, để hàng ngày hắn có chỗ nghỉ ngơi.

A Liên đi tới tiên đảo tìm thượng thần.

Dung Lâm thấy nàng đến, vẻ mặt lạnh nhạt, không khác gì thường ngày, hắn nhìn thấy nàng cầm cuốn sách dày cộm, mới nói: "Sách này tạm thời không dùng đến, ngày mai ngươi không cần mang theo."

A Liên kinh ngạc: "Thượng thần... không phải ngài nói muốn hướng dẫn thêm cho ta sao?"

Dung Lâm nhìn nàng một cái: "Ta nói thì sẽ giữ lời. Chỉ là nền tảng của ngươi quá kém, căn bản ngươi không theo kịp chương trình học, chỉ có học tốt những cái cơ bản nhất, xây dựng nền tảng vũng chắc, mới có thể dần dần đuổi kịp các đệ tử khác."

A Liên cảm thấy có đạo lý, ngửa đầu nói: "Vậy thì phiền toái thượng thần."

"Ừm, quả thực phiền toái." Dung Lâm nói một câu, từ sau khi gặp nàng, dạng phiền toái gì hắn còn chưa gặp qua? Chỉ là hắn tốt bụng, đã giúp nàng tự nhiên muốn giúp đến cùng.

A Liên thẹn thùng, nàng cười dịu dàng nhìn hắn, nhất là đôi mắt sóng nước mênh mông.

Dung Lâm cúi đầu, khó khăn nhìn vào đôi mắt của nàng, hắn lập tức cảnh giác, sắc mặt mất tự nhiên nói: "... Chỉ là đơn thuần phụ đạo, ngươi không nên nghĩ nhiều."

"A. Ta không có nghĩ nhiều."

Dung Lâm khẽ hừ một tiếng, tốt bụng không vạch trần nàng, hắn bắt đầu giảng cho nàng những điều căn bản nhất.

Đây cũng không phải là lần đầu Dung Lâm hướng dẫn nàng. Nội lực của tiểu cá yêu tới đâu, hắn biết rất rõ, hắn dạy cho tiểu cá yêu thuận lợi hơn các phu tử ở Cửu Tiêu các nhiều. Thỉnh thoảng hắn quay đầu lại, thấy bộ dạng nghiêm túc của nàng, trong lòng Dung Lâm cảm thấy rất tốt, thấy nàng nguyện ý học, chăm chỉ chịu khó, cũng không uổng phí tâm huyết của hắn dành cho nàng.

Sau khi giảng xong, Dung Lâm nói: "Hiện nay chương trình học ở hệ Hỏa cũng có chút huyền bí, hàng ngày ngươi học cho tốt những cái cơ bản, còn những cái khác, chịu khó luyện tập nhiều, chỉ cần ngươi khắc phục được nỗi sợ hãi với lửa, thì những cái khác đều không khó."

A Liên nói: "Vâng, thượng thần nói rất dễ hiểu, hầu như ta nghe là hiểu hết."

Khóe miệng Dung Lâm khẽ giương lên.

Hắn nhìn thấy bên ngoài trời thấy không còn sớm, bèn hạ lệnh đuổi khách: "Ngươi trở về sớm đi."

Cô nam quả nữ ở chung, rất dễ có chuyện mờ ám, huống hồ tiểu cá yêu còn rất thích hắn, thời gian càng dài, tình cảm nàng dành cho hắn càng ngày càng sâu đậm, về sau sợ rằng càng khó dứt bỏ. Dung Lâm biết hắn cần phải cách xa nàng, nhưng nàng chỉ là một tiểu các yêu, nếu không có hắn, làm sao nàng có thể được ở lại Cửu Tiêu các? Huống chi... Hắn nhớ tới nồi súp cá đêm đó, hắn là một người luôn sáng suốt, cũng không thể không thừa nhận, hắn đối với tiểu cá yêu cũng hơi mâu thuẫn.

A Liên thấy chiếm dụng nhiều thời gian của thượng thần quá cũng không tốt, nàng suy nghĩ, hôm nay thượng thần hướng dẫn cho nàng, nàng chỉ nói một câu cảm ơn cũng không đủ.

Nàng suy nghĩ một chút, rồi đề nghị: "Mấy ngày nay thượng thần có nhìn thấy Mạnh Cực tiên quân không? Dạo gần đây ban ngày Mạnh Cực tiên quân bán cơm ở nhà ăn của Cửu Tiêu các, buổi tối thì bày một cái sạp ở bên ngoài Cửu Tiêu các, bán xiên nướng. Mỗi lần ta cùng đám Điền La đi ăn, Mạnh Cực tiên quân vẫn thường cho ta thêm đồ ăn, thượng thần có thể cùng ta đi ăn thử, tay nghề của Mạnh Cực tiên quân không tệ đâu."

Dung Lâm không muốn gặp Mạnh Cực, hắn đứng chắp hai tay vào nhau, dáng người cao ngạo nói: "Ta đường đường là thượng thần, sao có thể đi ăn ở những quán ăn ven đường?"

A Liên cười nói: "Gánh nặng của thượng thần lớn quá..." Nàng kéo hắn cánh tay của hắn, "Đi đi mà. Ta mời khách."

A, hóa ra lúc trước là không có ý định mời khách? Dung Lâm lườm nàng một cái, không thể làm gì khác, bị nàng kéo tới quán bán xiên nướng của Mạnh Cực tiên quân.

*

Lúc này Mạnh Cực tiên quân đang đứng một bên, vừa rao vừa nướng thịt xiên.

A Liên kéo Dung Lâm đi tới chào hỏi.

Nơi này nhiều người rất náo nhiệt, thượng thần làm phép, để lúc mọi người nhìn thấy hắn, chỉ coi hắn là một người bình thường đi trên đường. Dù sao hắn cũng không muốn bị người khác nhận ra ở nơi như thế này. Đến Mạnh Cực tiên nhân cũng không nhận ra thượng thần, hắn nói với A Liên: "Tiểu Liên, hôm nay vì sao ngươi tới muộn thế..." Rồi sau đó hắn nhìn thoáng qua nam tử cao gầy đang đứng bên cạnh nàng, nháy nháy mắt nói, "Bạn trai hả?"

Hai gò má của A Liên ửng đỏ vội vàng giải thích: "Không phải."

Mạnh Cực tiên quân nháy mắt mấy cái: "Không cần giải thích, ta hiểu được."

Ngược lại Dung Lâm không thèm nhìn Mạnh Cực lấy một lần, hắn chỉ nhìn thoáng qua tiểu cá yêu đang đứng bên cạnh mình, mặc dù thấy nàng lên tiếng phủ nhận, nhưng lại cười rất tươi. Rõ ràng nàng rất vui khi thấy Mạnh Cực hiểu lầm quan hệ của bọn họ... Khóe miệng Dung Lâm khẽ nhếch lên, thầm nghĩ.

A Liên kéo Dung Lâm đi tới chọn thịt xiên, nàng chỉ ăn chay, bình thường chỉ lựa chút bèo, rong biển, và các loại khoai tây, hôm nay thượng thần đi cùng nàng, nàng khách khí nói: "Thượng thần muốn ăn cái gì, ta chọn giúp ngài."

Dung Lâm không có khẩu vị, hắn nói cho có lệ: "Gì cũng được."

A Liên đành phải dựa vào hiểu biết của mình đối với hắn, chọn lấy vài thứ. Chọn xong nàng đưa cho Mạnh Cực tiên quân, nói: "Cái này cho thêm nhiều ớt." Rồi sau đó chỉ mấy loại nàng lựa cho thượng thần nói: "Cái này cho ít ớt."

Dung Lâm nhìn nàng một cái, hắn không nghĩ rằng tiểu cá yêu lại biết rõ sở thích của hắn như thế.

A Liên bảo thượng thần ngồi xuống, thấy dáng vẻ không mấy tình nguyện của thượng thần, nàng mới lấy từ trong lồng ngực ra một cái khăn lau sạch chiếc ghế, rồi nói: "Đã sạch, thượng thần có thể ngồi."

Dung Lâm khẽ vén áo bào, lúc này mới ưu nhã ngồi xuống.

Không lâu sau, xiên nướng nóng hổi tỏa mùi thơm ngào ngạt được bưng lên, A Liên cầm một xiên lên đưa cho thượng thần, nói: "Hơi nóng."

Dung Lâm nhìn qua xiên nướng, nhìn bề ngoài, thật sự khó có thể cho vào miệng, hắn phất tay nói: "Ta không có khẩu vị, ngươi tự mình ăn đi."

A Liên cảm thấy đáng tiếc, nàng cũng không muốn miễn cưỡng thượng thần, một mình nàng bắt đầu ăn, ăn được một lúc, nàng do dự, nhịn không được cầm một xiên khoai tây đưa tới miệng của thượng thần: "Thật sự ăn rất ngon, thượng thần ngài ăn thử xem."

Dung Lâm nhíu mày, tư thế ngồi đoan chính ưu nhã.

... Hắn đường đường thượng thần, sao có thể ăn mấy thứ này?

Hai khắc đồng hồ sau.

Dung Lâm ăn hết xiên nướng cuối cùng, hắn đặt cái que lên trên bàn, môi mỏng bị cay đến nỗi sưng đỏ, sau đó hắn hơi ngước cằm lên, nhịn không được ợ một cái.

A Liên nhìn sáu bảy cái que ở trước mặt mình, rồi nhìn sang hai mươi ba cái que ở trước mặt thượng thần đã ăn hết, nàng nói: "Ta đã nói là ăn rất ngon mà."

Dung Lâm nhàn nhạt ừ một tiếng, hắn cũng không nhìn nàng.

A Liên rót nước cho thượng thần, rồi tự rót thêm nước cho mình, nàng cầm ly trà lên uống, không ngờ tay không cẩn thận, một chút nước đổ ra làm ướt váy nàng. Mới vừa rồi nàng dùng khăn tay lau ghế cho thượng thần, khăn này không thể dùng được nữa, nàng nho nhỏ kêu lên một tiếng: "Thượng thần, ta ướt!"

Dung Lâm vốn đang rất no, ngay sau đó hắn nghe thấy lời tiểu cá yêu nói rõ ràng như vậy, hai gò má không khỏi nóng lên.

... Nàng đây là ý gì?

Hai tai Dung Lâm đỏ bừng: "Không nên nói lung tung."

Này... Cũng quá nhanh. Dung Lâm căng thẳng nắm chặt tay, không biết phải trả lời như thế nào, hắn quay đầu lại, nhìn thẳng mặt tiểu cá yêu- – thấy nàng đang cúi đầu lau nước còn đọng trên váy.

"... Ta thật sự bị ướt." A Liên cúi đầu lau váy, vừa nhỏ giọng hỏi: "Thượng thần người có khăn tay không?"

Sắc mặt Dung Lâm khẽ trầm xuống, thất vọng nhẹ nhàng "A" một tiếng.

Rồi sau đó lãnh đạm nói: "Không có."

Hết chương 26


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.