Ngự Hoạn

Chương 79: Vết bớt




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh nến càng ngày càng tối, muốn chiếu sáng cả căn phòng cũng lực bất tòng tâm, quầng sáng chỉ miễn cưỡng đến được phía giường, như gắng sức cứu con thú nhỏ đang bị nhốt, thiếu nữ suy yếu bị buộc chặt trên chiếc giường rộng lớn.

Vầng sáng tới được hai chân nàng, bắp chân nhỏ nhắn run rẩy quỳ, ánh sáng ra sức bò leo lên trên, đột nhiên một bóng ma xuất hiện, che khuất đi toàn bộ ánh sáng nhỏ nhoi.

"Công chúa không phải quỳ được rồi sao, thật lợi hại." Tạ Vụ Hành than thở, hắn cúi đầu hai mắt khoá chặt người trước mặt, nàng xinh đẹp như vậy nhưng lại đang chuẩn bị cùng hắn rơi vào vực sâu vạn trượng.

Tiểu công chúa bị trói chặt không thể trốn, nàng giãy dụa nhưng dù có dùng sức thế nào, có cố gắng xoay chuyển thế nào cùng không được, chỉ có thể phô bày cơ thể để mặc cho hắn nhìn, con ngươi đen nhánh của Tạ Vụ Hành lẫn lộn giữa điên cuồng cùng mê say.

Sao có thể đẹp đến như vậy.

Trên mặt tiểu công chúa dính đầy nước mắt cùng mồ hôi, mấy lọn tóc đen rơi xuống cũng bị mồ hôi thấm ướt, từng lọn dán lên thân hình yêu kiều của nàng, tóc đen da thịt trắng muốt tương phản nhau càng lộ vẻ tươi đẹp ướt át, tiểu công chúa nâng mi mắt sũng nước nhìn hắn, trong đôi mắt hồng hồng mang theo khẩn cầu.

Khẩn cầu hắn thả nàng ra?

Không, không, không, Tạ Vụ Hành khẽ cong môi, tà tứ dụ hoặc.

Rõ ràng mặt nàng đã đỏ bừng, ngậm không ít sắc xuân, rõ ràng là khẩn cầu hắn nhưng vẫn còn kiêng kị.

Tạ Vụ Hành nghĩ không sai, phàm là Vụ Nguyệt còn một tia lý trí, nàng cũng chỉ biết xấu hổ, nhưng trước mắt thần thức nàng đã say đắm, cảm giác kính thích tán loạn khiến ý thức nàng cũng tứ tung, thân thể bị dược hiệu làm cho không còn trong tầm kiểm soát nữa rồi.

Nàng giống như cái cây trơ trọi giữa hư không, đoá hoa duy nhất trên cành khô cằn không chịu nổi, chỉ mong được hấp thu một ít sương sớm, mong mỏi được chạm vào.

Vụ Nguyệt thậm chí muốn hai cái dây quấn ở cổ tay nàng có thể thay đổi vị trí, quấn chặt lấy nàng, quấn thật chặt.

Cảm giác khô nóng trong người không thể dịu đi khiến nàng gần như sụp đổ, chỉ có ra sức ngẩng cổ, tìm hơi thở của Tạ Vụ Hành, đưa đẩy chính mình, dáng vẻ yếu ớt muốn được gần gũi hắn.

Ánh mắt Tạ Vụ Hành đục ngầu, đen tối không có ánh sáng, tiểu công chúa giờ phút này cũng giống như hắn, liều mạng cần hắn, khó có thể thoả mãn.

Tạ Vụ Hành liếc cánh môi gần trong gang tấc, hàm răng trắng mịn cho đến cái lưỡi mềm mại, hơi thở như lan, giọng hắn khàn khàn: "Công chúa lại gần thêm một chút nữa."

Vụ Nguyệt nói không ra lời, chỉ có thể khóc, nàng liên tục xoay tay, da thịt non mịn không chịu được tra tấn, chả mấy đã đỏ ửng lên.

Tạ Vụ Hành tựa như lúc này mới nhớ ra, hắn khàn khàn thở dài, "Ta quên mất, Công chúa không động đậy được."

Hắn liền tới gần nàng, mút lấy đầu lưỡi Vụ Nguyệt, như gần như xa mà chạm, chẳng những không có giảm bớt cảm giác khô nóng của nàng mà ngược lại, nàng cảm giác hơi nước bốc lên còn bị hắn nuốt mất hết.

Trong da thịt nàng, con sâu bò trong huyết mạch đã vội vàng khó nén, dù nàng đang quỳ nhưng cũng không nhịn được mà giãy giụa, chỗ nào cũng thấy ngứa, Vụ Nguyệt bị cảm giác khó chịu trong người tra tấn không chịu nổi, nước mắt nàng rơi, giọng nói cũng run rẩy năn nỉ, "Không phải chỗ này..."

"Không vội..." Thanh âm Tạ Vụ Hành trầm đục không hề dịu dàng chút nào, chỉ có sự độc ác thô bạo, "Từng chỗ trên người Công chúa đều sẽ được ta "chăm sóc" chu đáo."

Hắn nâng tay vén mái tóc đen dài của nàng ra, lộ ra một cái yếm đào bị mồ hôi thấm ướt bó chặt lên cơ thể đẫy đà, tay hắn chậm rãi lần mò ra sau lưng, móc lấy dây buộc của chiếc yếm.

Ánh mắt hắn tuần tra tới lui một vòng trên tấm lưng trắng mịn của Vụ Nguyệt, mơ hồ nhìn thấy một ấn ký đỏ rực ở bên eo, nhưng ánh nến trong phòng le lói nhìn không rõ, lực chú ý của Tạ Vụ Hành đều dừng ở hai con thỏ trắng tròn trịa phía trước, thật sự không thể phân tâm cũng không rảnh đi nhìn kĩ.

Đôi mắt Vụ Nguyệt ướt đẫm, ánh mắt mê man nhìn Tạ Vụ Hành cúi đầu càng ngày càng thấp, thẳng đến khi xuống đến "bụi hoa", toàn thân nàng căng cứng, bao nhiêu run rẩy đều dồn hết xuống dưới.

Nhưng mà cánh tay nàng vẫn bị buộc chặt, nàng giống như con diều bị mắc lại trên cành, không bay nổi cũng không thoát ra được.

Mảnh đất khô cằn như bỗng xuất hiện một miệng giếng, "nước" trong giếng không trừng trào ra, chỉ là chưa kịp tưới lên vườn hoa đã bị người đào giếng hút hết.

Dược của Hoa Dao lâu, sao có thể dễ dàng tiêu mất như vậy, hai mắt Vụ Nguyệt không còn tiêu cự, nàng lắc mông bất mãn nỉ non khóc gọi, Tạ Vụ Hành so với nàng còn hung hăng hơn, không lưu tình lại vỗ mông nàng, "Ngoan nào~"

Tạ Vụ Hành ngồi dậy, giống như phá xương hút tuỷ, ngay cả giọt nước ẩm ướt trên môi Vụ Nguyệt hắn cũng muốn hút đi, sau đó lại ngậm cả ngón tay giữa ẩm ướt của chính mình vào miệng, giống như đã đói bụng từ lâu, dù thế nào cũng ăn không no.

Hắn ngước mắt nhìn lên, quan sát tiểu công chúa bị dược hiệu tra tấn nhưng vẫn không kém phần mê người kia, hồi lâu, mới làm như nhượng bộ nói, "Thôi, để ta giúp Công chúa giải khát."

Vụ Nguyệt nghe không hiểu, trong mắt lộ ra sự mê man ngây thơ.

Tạ Vụ Hành chậm rãi cởi ngoại bào, "Sao Công chúa không hỏi ta xem, thứ đồ chơi kia đã mọc ra chưa?"

Cả người Vụ Nguyệt đều thấy choáng váng như sắp hôn mê, cũng không biết hắn nói đến đồ chơi gì, nàng chỉ có thể dùng giọng nói ngọt như mật hỏi, "Mọc ra chưa?"

"Mọc ra rồi." Tạ Vụ Hành khẽ nhếch khoé miệng, dù đang cười nhưng nụ cười lại rất nguy hiểm, "Chỉ cần mở được miệng bầu rượu của Công chúa, đi vào trong, Công chúa sẽ không khó chịu nữa."

Từng chữ của Tạ Vụ Hành lộ ra ác ý sắc bén, giống như là muốn doạ nàng sợ, nhưng hiện tại tiểu công chúa chỉ cần nghe sẽ không khó chịu nữa liền nức nở thúc giục, "Vậy chàng nhanh lên..."

Tạ Vụ Hành nhìn nàng lắc eo, bỗng nhiên không biết nghĩ gì lại hỏi: "Đây chính là chỗ quý giá nhất của Công chúa, ta chạm vào có được không?"

Vụ Nguyệt hỗn loạn gật đầu, Tạ Vụ Hành nắm lấy cằm nàng, nhìn chăm chú vào ánh mắt mê man của nàng, suýt chút nữa quên, tiểu công chúa lúc này không thanh tỉnh.

"Ai chạm vào cũng được?" Thanh âm Tạ Vụ Hành lạnh lùng.

Chỗ bảo bối quý giá đương nhiên không được, Vụ Nguyệt nhíu chặt mày, căn bản không cần nghĩ ngợi, nàng thực sự rất khó chịu, thế nhưng Tạ Vụ Hành thấy nàng không đáp liền buông tay.

Vụ Nguyệt vội vàng nức nở: "Là chàng mà..."

"Ta là ai?"

"Tạ Vụ Hành!" Ba chữ này Vụ Nguyệt đã gọi không biết bao lần trong đêm nay, hơi thở hỗn loạn hoà cùng tiếng khóc, lại có chút tức giận hổn hển.

Tạ Vụ Hành vẫn không bỏ qua, "Vậy nếu ta không phải Tạ Vụ Hành?"

Vụ Nguyệt xuyên qua sương mù trước mắt nhìn hắn, phát hiện nhìn không rõ dung mạo, nhất thời nóng nảy, lắc đầu, "Không được!"

Tạ Vụ Hành lúc này mới vừa lòng, Vụ Nguyệt lại mơ màng nghĩ người trước mặt không phải là Tạ Vụ Hành, nàng mắt hoa tai ù bị doạ sợ không ít, thân thể liền phản ứng lại co rút không ngừng lắc đầu, "Không được... không được... ngươi không phải là Tạ Vụ Hành..."

"Ai nói ta không phải?" Tạ Vụ Hành giữ mặt nàng lại, muốn nàng nhìn cho rõ.

Vụ Nguyệt nhắm chặt mắt, vừa khóc vừa nói, "Không phải... lúc Tạ Vụ Hành bắt nạt ta... sẽ không tự xưng là 'ta'. "

Tạ Vụ Hành run sợ, sau đó lập tức yêu thương ôm nàng vào lòng, nhưng cũng chỉ dịu dàng trong chốc lát.

Lệ khí lui đi giờ chỉ còn dục vọng, Tạ Vụ Hành đổi tay đang đỡ sau thắt lưng Vụ Nguyệt thành nâng eo nàng lên, từng câu từng chữ nói: "Công chúa đừng sợ, là nô tài."

Vụ Nguyệt nghe hắn nói thì dần an tâm, để mặc hắn, nhưng cảm giác nóng rực kia nhất thời lại quay về.

Tạ Vụ Hành hỏi bên tai nàng, "Bây giờ, nô tài muốn tiến vào bảo bối của Công chúa, Công chúa có đồng ý không?"

Vụ Nguyệt không biết có nguy hiểm phía trước, một bên ôn nhu ngọt ngào nhỏ giọng đáp, một bên gật đầu.

Ánh trăng sáng thánh khiết không thể chạm vào, rốt cuộc lại muốn cùng kẻ ác độc vô liêm sỉ như hắn dung hợp một chỗ.

Đúng là tội ác tày trời.

Tạ Vụ Hành tự phỉ nhổ chính mình ở trong lòng, nhưng trong mắt lại điên cuồng phấn khởi.

"Đoàng-----" một tiếng sấm rền vang nện xuống, lay động màn đêm yên tĩnh.

Tia chớp rạch ngang chiếu sáng chân trời, chiếu vào căn phòng sáng như ban ngày, trong khoảnh khắc lộ ra gương mặt dữ tợn đáng sợ của Tạ Vụ Hành.

Hai bên thái dương hắn chảy đầy mồ hôi, hàm răng cắn chặt, đối với tiếng khóc bên tai làm như mắt điếc tai ngơ, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào chỗ kết hợp giữa hai người, một dòng máu chảy ra, màu đỏ tươi uốn lượn chảy trên nền tuyết trắng.

Đáy mắt Tạ Vụ Hành đỏ bừng, ý cười quỷ dị sôi trào.

(Hết rồi đó các bạn, H có zị thui á~~~)

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Ngoài phòng, ngay sau tiếng sấm, trời lập tức đổ mưa tầm tã, mưa đổ lên nóc nhà vang lên tiếng ồn đinh tai nhức óc, làm cho người trong phòng cũng có ảo giác trời đất sụp xuống.

Thẳng đến khi chân trời loé lên ánh sáng, mưa mới nhỏ lại, giọt nước chảy dọc theo mái hiên, từng giọt từng giọt, khoảnh khắc sáng sớm mưa đã tạnh, lộ ra vẻ khoan khoái, hoàn toàn không còn đọng lại gì của cơn cuồng phong đêm qua.

Trong phòng cũng ngừng mưa, so với không khí trong lành bên ngoài, bên trong tràn ngập mùi hương dâm mỹ khó tan, làm cho người ta thấy nặng nề.

Thuỷ Đình Ổ không có thị nữ, Trọng Cửu xách nước tới cửa, Tạ Vụ Hành tự mình mang vào trong, đổ đầy thùng tắm.

Mà Vụ Nguyệt nhắm chặt mắt, không tiếng động nằm giữa chăn đệm trên giường, giống như đang ngủ nhưng hàng lông mi lại khẽ khàng run rẩy.

Nước mắt chảy từ đuôi mắt, khiến cho đôi mắt vẫn luôn ẩm ướt, hơi thở yếu ớt, thỉnh thoảng lại tràn ra tiếng thút thít, giống như ngay cả trong mộng nàng cũng đang khóc.

Tạ Vụ Hành đổ nước xong liền đi qua, giở tấm chăn mỏng đang đắp trên người nàng, cây nến đêm qua đã tắt từ lúc nào, lúc này là hừng đông, hắn mới nhìn rõ tiểu công chúa có bao nhiêu đáng thương.

Đặc biệt là hai cổ tay nhỏ bé yếu ớt kia, rõ ràng đã in hằn một vòng dây, mơ hồ còn hơi xanh tím.

Tạ Vụ Hành cầm tay nàng lên, đặt ở bên môi luyến tiếc hôn, mãi lúc sau khi dược hiệu đã tan hết, người cũng tỉnh táo lại, nhớ tới nàng vừa khóc vừa xin hắn, Tạ Vụ Hành cảm thấy tim mình đập thình thịch.

Chỉ là hắn hoàn toàn không cố ý, lại lỡ làm nàng đến mức ngất đi.

"Nô tài ôm Công chúa đi tắm." Tạ Vụ Hành khom lưng ôm nàng.

Ánh mắt lần nữa chạm đến ấn kí* đỏ bừng ở eo, Tạ Vụ Hành đột ngột dừng lại, đôi mắt chậm rãi nheo lại.

* Phận edior không biết dịch "ấn kí" như nào cho nó Thuần Việt, bởi vì nó không phải là bớt huhuhuhu

Đêm qua vội vàng, hắn chỉ thoáng nhìn qua xem không rõ ràng.

Tạ Vụ Hành nâng ngón tay chậm rãi chạm lên, trước là nhẹ nhàng vuốt ve sau đó liền tăng lực ấn vào như muốn chà lau cho sạch.

Vụ Nguyệt đang ngủ bị đau khẽ nấc lên, Tạ Vụ Hành lúc này mới buông tay, hắn nhắm mắt hít một hơi thật sâu, mạch hai bên thái dương đập thình thịch.

Hắn chưa từng phát hiện ra, Tạ Vụ Hành đè nén cái lưỡi trong miệng, nhớ lại những lần trước, hắn chưa từng xem kĩ toàn thân Công chúa.

Tạ Vụ Hành mở bừng mắt, đứng dậy đi đến trước gương đồng, chậm rãi xoay người qua nhìn vào gương.

Trên người hắn chỉ mặc tiết khố, ở trên lưng ngoại trừ sẹo cũ, thì ở eo, cùng một vị trí với Vụ Nguyệt, có một cái bớt đỏ bừng giống nhau như đúc.

Trong gương đồng, ánh mắt hắn tối tăm không rõ.

Cùng một ngày sinh nhật, bớt giống nhau, ngày mẫu thân sinh nở từng tiến cung, tiểu muội hắn không rõ tung tích, Lan ma ma từng thám thính chuyện thân nhân của hắn.

Một loạt suy nghĩ vọt vào trong óc.

Tạ Vụ Hành không nói gì đứng tại chỗ một hồi lâu, lúc sau liền làm như không có chuyện gì phát sinh, lần nữa quay lại giường, hắn cúi đầu trằn trọc hôn lên ấn ký ở eo nàng.

Thật lâu sau, ôm lấy tiểu công chúa dịu dàng nói: "Nô tài ôm Công chúa đi tắm."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.