Ngự Hoạn

Chương 6: Báo thù




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vụ Nguyệt chạy về đến Trường Hàn cung, mặc kệ cung nữ canh cửa mỉa mai nhìn nàng, tiểu công chúa chạy thẳng vào tây phòng, nước mắt chảy đầy mặt.

Từng giọt, từng giọt rơi xuống đều bị nàng dùng tay lau đi, ngồi trước giường Vân Hề Nhu, tay sờ lên trán nàng, lại chạy ra ngoài múc nước, muốn dùng khăn ẩm hạ nhiệt.

Nàng vẫn cứ khóc mãi, nước mắt không ngừng chảy, nức nở thành tiếng.

Lan ma ma trở về không thấy Vụ Nguyệt liền đến tây phòng tìm.

"Công chúa."

Lan ma ma đẩy cửa đi vào, thấy Vụ Nguyệt ngồi trước giường, đang muốn gọi nàng thì Vụ Nguyệt quay lại, chạy vội đến trước mặt bà giống như trẻ con, ôm chầm lấy Lan ma ma, "Ma ma,... ma ma ơi."

"Làm sao vậy?" Lan ma ma gịật mình, nâng mặt nàng lên hỏi.

Nhìn thấy hai mắt của nàng khóc sưng lên, trên mặt đầy nước mắt, Lan ma ma đau lòng, hỏi liên tục, "Công chúa sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, nói ma ma nghe."

Liếc mắt thấy Vân Hề Nhu trên giường, Lan ma ma cũng có suy đoán.

"Vân.. Vân nương nương bị bệnh, trán nóng lắm." Vụ Nguyệt giữ chặt tay Lan ma ma, thiết tha kể lại, "Ta đến Thái Y Viện, không ai chịu tới khám cho Vân nương nương, ta không lấy được thuốc..."

Vụ Nguyệt lại nhìn về phía giường, "Vân nương nương mãi không tỉnh lại."

"Công chúa đừng nóng vội." Lan ma ma tiến đến trước giường Vân Hề Nhu, chạm nhẹ lên trán nàng, xác thực rất nóng.

Không thể để cứ nóng mãi như vậy, nhất định phải nghĩ cách.

Lan ma ma buồn rầu nghĩ ngợi, lại trấn an Vụ Nguyệt, "Công chúa ở lại trông chừng Vân nương nương, ta đi tìm cách."

Vụ Nguyệt gật đầu.

Lan ma ma rời khỏi Trường Hàn cung, bà đi đến Hàm Ngọc điện.

Đứng ở cửa cung sửa sang lại đầu tóc, váy áo, Lan ma ma cố gắng mỉn cười bước vào. Bà nói với tiểu thái giám canh cửa, "Phiền công công đến chỗ Phú Thuận công công nó một tiếng, có Lan ma ma đến tìm."

Tiểu thái giám đánh giá Lan ma ma một lượt mới gật đầu, "Ngươi chờ ở đây."

Lan ma ma cười đáp lễ. Đợi trong chốc lát, Phú Thuận liền đi ra.

"Lan Tố ma ma"

Lan ma ma gật đầu với hắn. Phú Thuận theo bà đến một bên, gương mặt nghiêm túc hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại đến tìm ta?"

"Có việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ." Lan ma ma khó xử nói.

***

Nghe được tiếng đẩy cửa, Vụ Nguyệt vội vàng quay đầu lại, thấy người bước vào không chỉ có Lan ma ma mà còn có Phú Thuận công công cùng một nam tử trẻ tuổi, người này nàng chưa gặp bao giờ.

"Phú Thuận công công" Vụ Nguyệt nhất thời chưa biết phản ứng như nào.

"Nô tài khấu kiến công chúa." Phú Thuận cung kính hành lễ, lại nghiêng người hướng nam tử phía sau.

"Đây là Hứa thái y nô tài mời đến bắt mạch cho Vân phi nương nương"

Hứa thái y hướng Vụ Nguyệt khom người.

Vụ Nguyệt vừa nghe là tới chữa bệnh cho Vân Hề Nhu liền vội vàng đứng dậy nhường chỗ cạnh giường.

Phú Thuận giơ tay mời Hứa thái y, "Làm phiền Hứa thái y"

Hứa Linh gật đầu tiến lên bắt mạch cho Vân Hề Nhu.

Vụ Nguyệt vẫn luôn đứng một bên quan sát, hai tay nàng nắm chặt, khuôn mặt đầy lo âu.

Hứa Linh cẩn thận bắt mạch, một lát sau mới đứng dậy.

"Vân nương nương thế nào rồi?" Vụ Nguyệt nhìn hắn hỏi

Hứa Linh cúi đầu nói, "Công chúa không cần lo lắng, Vân phi bị khí lạnh xâm nhập, kinh mạch tắc nghẽn gây sốt cao không giảm, thần kê một đơn thuốc, uống vào sẽ không sao."

Tảng đá lớn trong lòng Vụ Nguyệt cuối cùng cũng có thể đặt xuống, bao cảm xúc dồn hết thành nước mắt, nàng thật lòng cảm tạ: "Đa tạ ngươi"

Hứa Linh nhìn nàng, chắp tay nói: "Công chúa quá lời rồi."

Hứa Linh đến bên bàn viết đơn thuốc, lại tự mình đến Thái Y viện lấy thuốc, xong hết hắn mới rời đi.

Vụ Nguyệt bưng bát thuốc nóng ngồi ở mép giường, đút từng thuốc cho Vân Hề Nhu.

Lan ma ma tiễn Phú Thuận công công ra ngoài.

"Tiễn đến đây thôi." Phú Thuận nói với Lan ma ma.

"Chuyện tối nay, đã làm phiền đến ngươi rồi." Lan ma ma khuôn mặt mệt mỏi, giữa hai hàng mày thể hiện rõ sự áy náy, "Nếu để người khác biết..."

Phú Thuận liền trấn an bà, "Hứa thái y cùng ta có quen biết, hơn nữa ngươi cũng biết, trong hoàng cung này chính là thích nâng cao đạp thấp."

Lan ma ma cười khổ gật đầu, "Thật lòng đa tạ ngươi."

Phú Thuận không để ý xua xua tay, trêu lại bà, "Ta với ngươi quen biết như nào mà còn phải đa tạ, cũng không phải người xa lạ."

Hắn lại nhớ tới chuyện cũ, ánh mắt nhìn về phía trước, "Huống hồ, lúc trước ta còn nợ Quý phi một ân tình, hiện giờ nương nương tuy không còn, nhưng phần ân tình này, ta không thể quên."

Lan ma ma khẽ đáp, "Nương nương trên trời có linh nhất định sẽ an lòng."

Vụ Nguyệt đút Vân Hề Nhu uống thuốc xong, nàng lấy khăn tay cẩn thận lau khô khoé miệng, mới đỡ bà nằm xuống nghỉ ngơi.

Vụ Nguyệt ngồi cạnh giường, mặt vùi vào giữa hai tay, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn xem Vân Hề Nhu đã hạ sốt hay chưa.

Ánh nến trong phòng làm nàng hoa mắt, lại thêm việc ban ngày khóc quá nhiều, thể lực của nàng cũng dần bị rút cạn, chớp mắt liền ngủ mất.

Vân Hề Nhu tỉnh lại, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, nhìn thấy Vụ Nguyệt nằm ghé vào mép giường liền nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Nguyệt nhi."

Vụ Nguyệt mơ màng mở mắt râ, thấy Vân Hề Nhu đã tỉnh liền vui vẻ, "Vân nương nương!"

Vân Hề Nhu còn yếu, bà giơ tay sờ mặt Vụ Nguyệt, nhìn đôi mắt hồng hồng của nàng không khỏi đau lòng, "Làm con sợ rồi."

Vụ Nguyệt gật đầu thật mạnh, "Vân nương nương tỉnh lại là tốt rồi."

Nàng bắt lấy tay Vân Hề Nhu, áp lên mặt cọ cọ làm nũng, "Vân nương nương phải mua khoẻ lên."

Vân Hề Nhu cố cười, ánh sáng trong mắt cũng không còn sáng như ban đầu, cơ thể có thể khoẻ nhưng đời này của bà khoẻ thì có ích gì.

"Vân nương nương!" Vụ Nguyệt thấy bà không trả lời liền gọi thêm một tiếng, ngữ điệu đã nâng cao hơn.

Vân Hề Nhu gật đầu đáp ứng, "Vân nương nương đương nhiên muốn khoẻ lên, nếu không Tiểu Nguyệt nhi lại khóc mãi."

Vụ Nguyệt lại cọ thêm mấy cái vào tay nàng, thành thật trả lời: "Con thật sự sợ lắm, cho nên mới không kìm được."

Nàng bị doạ sợ không nhỏ, nhất là thái độ lạnh nhạt của những người đó, đều làm nàng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

Vụ Nguyệt tựa vào người Vân Hề Nhu, như suy tư gì đó, nhớ tới sắc mặt những kẻ đó, nàng nhịn không được lại hỏi: "Vân nương nương, nếu con là công chúa được sủng ái, như vậy có thể chăm sóc người cùng Lan ma ma, những người đó sẽ không bắt nạt con."

Nàng ngẩng đầu lên, "Có lẽ phụ hoàng chỉ quên mất con thôi, người vẫn yêu con."

Vân Hề Nhu vẫn yên lặng nghe nàng nói, đến đây thần sắc liền trở nên nghiêm túc, chống người ngồi dậy nhìn thẳng vào nàng.

"Vụ Nguyệt"

Vụ Nguyệt không hiểu chuyện gì cũng căng thẳng ngồi thẳng lưng.

Vân Hề Nhu nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, lát sau lại thở dài nói, "Sủng ái của Đế vương chỉ là nhất thời, dù có là cốt nhục thân tình cũng không bằng lòng vua khó đoán, ta và Lan ma ma chỉ hy vọng ngươi có thể bình an sống qua ngày, hiểu chưa?"

Vụ Nguyệt cái hiểu cái không nhìn bà, nàng chỉ cảm thấy, đôi khi Vân nương nương cùng Lan ma ma thật giống nhau, toàn nói những điều nàng nghe không hiểu.

"Trường Hàn Cung không có gì không tốt, tuy thiếu thốn một chút nhưng vẫn còn có ta và Lan ma ma chăm sóc con, không phải sao?" Vân Hề Nhu nắm chặt tay nàng, mạnh đến nỗi làm nàng thấy đau.

Vụ Nguyệt vội nắm lại tay bà, ngoan ngoãn gật đầu, "Vân nương nương nói đúng."

Vân Hề Nhu biết nàng là đứa trẻ nghe lời, liền không tiếp tục nói nữa.

Hai người lẳng lặng nói chuyên, Vụ Nguyệt liếc mắt nhìn thấy hộp cơm, như nhớ tới cái gì đó liền đứng dậy hô lớn, "A!"

"Làm sao vậy?" Vân Hề Nhu không rõ chuyện gì hỏi lại.

Vụ Nguyệt vội nói, "Con bị tê chân"

Vụ Nguyệt siết chặt tay, nàng quên mất tiểu thái giám rồi.

Nàng quay đầu nhìn ra cửa, trời đã tốt, muộn thể này chắc là hắn đã trở về rồi.

Nhưng nếu như hắn vẫn đang đợi thì sao?

Vụ Nguyệt không biết phải làm sao, liền hướng Vân Hề Nhu nói: "Vân nương nương còn yếu, Vụ Nguyệt không làm phiền người nghỉ ngơn nữa."

Vân Hề Nhu mỉm cười gật đầu, "Con cũng về nghỉ đi."

Vụ Nguyệt cầm theo hộp đồ ăn đi ra khỏi phòng, đứng ở trong sân nhìn về phía cửa cung tối om có có chút lưỡng lự.

Rốt cuộc có nên đi hay không đây.

Nếu hắn vẫn còn đợi nàng thì phải làm sao bây giờ?

Nghĩ đi nghĩ lại, Vụ Nguyệt quyết định vẫn nên đi xem một lần.

"Công chúa"

Mới đi được một bước, Vụ Nguyệt đã bị Lan ma ma gọi lại, nàng xoay người, "Ma ma."

"Vân phi tỉnh rồi sao?" Lan ma ma hỏi.

Vụ Nguyệt gật đầu, "Tỉnh rồi"

"Vậy thì tốt", Lan ma ma thở hắt ra yên lòng, "Công chúa cũng mau đi ngủ thôi, không còn sớm nữa."

Bất đắc dĩ, Vụ Nguyệt chỉ có thể đi theo Lan ma ma về phòng, trong lòng nàng tự an ủi, muộn thế này tiểu thái giám nhất định đã trở về.

Nhưng nếu như hắn nghĩ mình thất hứa thì phải làm sao bây giờ?

Vụ Nguyệt cắn môi, đành chờ đến ngày mai, nàng giải thích với hắn.

***

Bóng đêm lạnh lẽo, mặt trăng treo ở đầu cành càng lạnh hơn, trong góc tối có một người lặng yên không tiếng động nhìn trộm mọi việc.

***

"Mau tới đây, từ háng ông đây bò qua, ông liền trả chỗ thuốc này cho ngươi." Tiểu công tử mặc áo gấm, một chân đạp lên ghế, tay xách một túi thuốc vừa lấy được của thiếu niên trước mặt, trên mặt đầy ý cười. Chỗ thuốc này là thiếu niên dùng toàn bộ số tiền có trong nhà mới đổi được.

Bạn của hắn bên cạnh cũng sôi nổi hò reo, "Bò mau, bò đi ta xem."

Thiếu niên gầy yếu cắn chặt hai hàm răng, tay nắm thành quyền, trong mắt đầy tơ máu, hắn giống như một con sói trong trạng thái sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn xé kẻ trước mặt.

"Mẹ của ngươi chỉ là kẻ ngốc, ta nghĩ không cần uống thuốc, dù sao có uống cũng không trị được hết ngốc." Tiếng cười nhạo vang lên không ngừng.

Mẹ ta không phải đồ ngốc! Thiếu niên há mồm thở phì phò, đột nhiên xông lên, đẩy ngã tên công tử trước mặt.

Nắm tay gầy trơ xương cuộn lại đấm từng cái, như muốn liều cả mạng, "Trả thuốc lại cho ta."

Tiểu công tư bị hắn đè dưới thân kêu la thảm thiết, người xung quanh lúc này mới phản ứng lại, xông lên kéo thiếu niên kia ra, sau đó liền hợp lại đánh hắn.

"Đánh! Đánh chết hắn!"

Một dòng máu đỏ chảy xuống từ trán hắn, chảy cả vào trong mắt, trông giống như huyết lệ khiến người khác e sợ.

Không biết qua bao lâu, đến khi thiếu niên chỉ còn một hơi thở thoi thóp, đám người mới dừng lại.

Tiểu công tử cầm đầu hung hăng nhổ nước miếng, lại như chưa hả giận, đem túi thuốc xé nát, ném đầy lên người thiếu niên, sau đó mới mang người rời đi.

Chung quanh dân chúng đứng chỉ trỏ, thiếu niên cố chống người ngồi dậy, nhặt từng vụn thuốc dưới đất lên nhét vào trong ngực, rồi lảo đảo hướng về nhà.

"Mẫu thân, uống thuốc." Thiếu niên cẩn thận bưng bát thuốc đến mép giường, đỡ mẫu thân ngồi dậy.

Hắn luôn khát cầu tình thương của mẹ, nhưng mẹ hắn chỉ nhìn hắn nở nụ cười ngây ngốc, mẹ của hắn phát điên từ lúc nào chính hắn cũng không nhớ rõ nữa.

Hắn đem thuốc đút đến miệng bà, chắc là đắng quá, bà bỗng giãy dụa, chén thuốc bị va phải, bà mắng hắn.

"Súc sinh, ngươi muốn giết ta."

Thiếu niên không đáp lại, hắn ngồu xuống, thu thập mảnh chén vỡ dưới sàn, nhìn mảnh sứ sắc nhọn trong tay, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, có lẽ mẹ hắn chết đi cũng là một sự giải thoát.

Mùa đông năm ấy, mẹ hắn thật sự không chịu được mà ra đi, thiếu niên như thường lệ bưng thuốc đến bên giường gọi bà dậy.

"Mẫu thân, uống thuốc thôi."

Mẫu thân đột nhiên bắt lấy tay hắn, đôi mắt luôn không có tiêu cự đột nhiên thanh tỉnh, nước mắt lăn dài xuống khuôn mặt tiều tuỵ.

"Hành nhi, Hành nhi..."

Thiếu niên sửng sốt, vội nắm lấy tay bà, "Mẫu thân, mẫu thân nhận ra con sao!"

"Tạ Vụ Hành... ngươi... ngươi là con của ta, là con của ta!" Mẫu thân khóc đến đỏ mắt, hô hấp cũng yếu dần, nàng bỗng nhiên dùng sức, mắt trừng lớn tràn đầy tơ máu, "Báo thù... báo thù"

Thiếu niên nghe không hiểu.

"Báo thù cho Tạ gia! Báo thù cho 180 người Tạ gia!"

"Báo thù đi Hành nhi!"

Từng tiếng giống như ma quỷ tràn vào tai hắn, liều mạng lôi kéo, cuối cùng sụp đổ.

Tạ Vụ Hành mở to hai mắt, ánh mắt ngưng kết từng tầng băng lạnh.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.