Ngủ Đông Ngày Hè

Chương 36: Gnos phiền toái




Buổi tối sau khi Viên Hạ về Bắc Kinh, sốt bốn mươi độ, gọi điện thoại cho Hà Tự, Hà Tự lập tức đưa cậu đến bệnh viện, truyền dịch mấy ngày mới khỏe lại một chút.

Sau đó Viên Hạ liền cân nhắc đến việc chuyển nhà. Viên Hạ không muốn ở nhà Tống Thần Đông một chút nào, không gian này nơi nơi đều là hồi ức, mà hồi ức sẽ khiến cậu đau lòng. Nhưng ở nhà Hà Tự cũng không tiện, cuối cùng Ngụy Nghiêu biết cậu và Tống Thần Đông chia tay thì giúp cậu thu dọn đồ đạc, dẫn cậu đến nhà mình ở Bắc Kinh.

Cục Bông dường như cũng cảm nhận được gì đó, mấy ngày này vô cùng nghe lời, ngày nào cũng phơi cái bụng trắng muốt trước mặt Viên Hạ, để cho Viên Hạ vuốt ve.

Nhưng Viên Hạ không có chút hứng thú nào, chỉ vuốt cho có lệ, cả ngày cậu đều uể oải nằm trong phòng ngủ tối thui ngủ mấy ngày trời. Thỉnh thoảng ra ngoài đều là được Ngụy Nghiêu hoặc Hà Tự ép đi, cùng ra ngoài ăn uống. Cậu cũng tắt livestream nhiều ngày rồi, weibo cũng không vào, chương trình quay cùng Tống Thần Đông càng khỏi phải nói, cậu hoàn toàn không có can đảm mở ra xem.

Cứ như vậy qua vài ngày, cậu cuối cùng cũng hiểu ra, cậu đã từ bỏ rồi. Thật ra cậu có thể thả lỏng thoải mái rồi, không cần ưu sầu vì khuyết điểm của bản thân, không cần tự trách mình, cũng không cần phải rối bời rốt cuộc Tống Thần Đông có yêu mình hay không.

Thả lỏng toàn thân.

Không thể không nói tiến sĩ Hà nói rất đúng, Hà Tự từ lâu đã nói với cậu, đừng làm như vậy. điếc không sợ súng, con người luôn có lòng tham, mới đầu cậu cho rằng chỉ cần quen biết Tống Thần Đông một chút là rất tốt rồi, sau đó cậu muốn Tống Thần Đông thích mình, yêu mình, không yêu bất kì ai khác nữa, cậu thậm chí còn mong rằng Tống Thần Đông yêu mình cũng nhiều như mình yêu Tống Thần Đông. Đến cuối cùng, cậu cũng không biết rốt cuộc mình muốn cái gì, cậu chỉ biết sự khó chịu và đau khổ như thế này không phải thứ cậu muốn.

Tống Thần Đông cũng thật sự không liên lạc với cậu nữa.

Mấy ngày này Viên Hạ toàn thừ người ra, cậu nhịn không được mà nghĩ, quả nhiên là như thế, hóa ra từ trước đến nay đều là cậu dựa vào Tống Thần Đông, lúc trước khi còn đắm chìm vào tình yêu thì lại không nhận ra, khi đó cậu cho rằng mình là mặt trời với cường độ ánh sáng cao, năng lượng không giới hạn, có thể thỏa thích đốt cháy bản thân mình, và soi rọi đối phương. Nhưng bây giờ nghĩ lại, cậu chẳng qua chỉ là một bóng đèn điện, càng ngày càng tối, sẽ có một ngày dây đèn bị hỏng.

Mà Tống Thần Đông thì không biết sửa bóng đèn.

Qua vài ngày, khi Ngụy Nghiêu đang chạy trên máy chạy bộ ở nhà, Viên Hạ nhìn chằm chằm đầu tóc loạn cào cào của mình, đứng bên cạnh như một hồn ma, nói chầm chậm: “Tao muốn về Mỹ.”

Ngụy Nghiêu giật bắn cả mình, lập tức vứt khóa an toàn của máy chạy bộ xuống đất, máy phát ra tiếng “tít——” chói tai. Hắn thở hồng hộc hỏi: “Bây giờ mày vẫn ổn chứ?”

Viên Hạ vò đầu: “Chắc không thể thảm hơn được nữa đâu.”

“Đợi thêm một thời gian nữa được không?” Ngụy Nghiêu bước xuống máy chạy bộ, lo lắng nhìn cậu, “Đợi bà nội tao khỏe hơn xuất viện, tao về cùng với mày.”

Viên Hạ gật gật đầu, khẽ nói “Được”.

Hà Tự rất lo lắng cho trạng thái tinh thần của Viên Hạ, vài ba ngày là lại đến dẫn cậu đi ăn. Viên Hạ chẳng có khẩu vị gì, lượng cơm ăn cũng ít hơn trước rất nhiều, cơ bụng đói đến mức sắp lòi ra rồi.

“Hay là tao về Mỹ với mày nhé?” Hà Tự đẩy sườn hầm đến trước mặt Viên Hạ, thấy cậu không ăn còn gắp vào bát cậu, nói, “Dù sao tao cũng phải về làm vài thủ tục, mày muốn đi khi nào, tao đặt vé.”

Viên Hạ nhìn chằm chằm sườn hầm trong bát, đờ đẫn nói: “Hả… không cần đâu, mày ở lại với Ngải Mặc đi.”

Hà Tự vẫn chưa từ bỏ, nghĩ một hồi nói: “Em ấy không cần tao ở lại, em ấy rất bận.”

Viên Hạ ngẩng đầu, ánh mắt rất vi diệu, nói: “Vậy mày cũng nên ở bên cậu ấy nhiều hơn nữa, đừng có thân thiết với tao quá, dù cậu ấy không nói, nhưng trong lòng chắc cũng khó chịu. Dù sao thì tao nhìn anh Thần… Tống Thần Đông và cậu ấy, tao cũng rất khó chịu.”

Hà Tự: “…”

Mỗi ngày đều kiểm điểm lại mình, qua nhiều ngày như vậy, Viên Hạ cảm thấy mình đã trưởng thành rồi, hiểu được rất nhiều chuyện, cậu ủ rũ chia sẻ với Hà Tự những tâm đắc về mối tình đầu thất bại của mình: “Tránh hiềm nghi chính là sự tôn trọng của mày dành cho người yêu của mày, nếu mày yêu cậu ấy, thì phải hiểu những chuyện này. Hơn nữa cũng đừng giấu diếm gì cả, tao nghĩ mày cũng nên nói sự thật với cậu ấy đi, để cậu ấy tự lựa chọn…”

“Tao cảm thấy… Ngải Mặc cậu ấy hình như cũng thích Tống Thần Đông…” Viên Hạ quan sát sắc mặt của Hà Tự, dè đặt nói.

Hà Tự cười: “Tao thấy không có chuyện đó đâu.”

Viên Hạ nói: “Mày cũng chưa nói làm sao mà biết được.”

Hà Tự: “Vậy lát nữa tao bảo em ấy qua đây, đứng trước mặt mày nói nhé?”

Viên Hạ chớp chớp mắt, đáng thương nói: “Tao không muốn gặp cậu ấy đâu…”

“Đó là chị dâu của mày đó, sau này cũng phải gặp thôi.” Hà Tự nói, “Cuộc sống cũng phải tiếp tục, không thể chỉ vì Tống Thần Đông mà mày không sống nữa, đúng không?”

Viên Hạ do dự một chút, cuối cùng cũng đồng ý.

Khi Ngải Mặc đến là y vừa kết thúc một buổi ghi hình chương trình vũ đạo, trên mặt chưa tẩy trang. Chắc y đã nghe tin hai người chia tay từ Hà Tự, không nhắc một câu nào đến Tống Thần Đông.

Trước mặt mỗi người đều đặt một ly trà, Hà Tự nhấp một hớp, hắng giọng, nói: “Em yêu à, anh muốn thẳng thắn với em một chuyện.”

Viên Hạ ngồi trước mặt hai người họ, căng thẳng cạy cạy ốp điện thoại, nói: “Cậu đừng trách Hà Tự, nếu trách thì phải trách tôi. Nhưng mà có thể đừng đánh tôi đừng mắng tôi không, tâm hồn tôi gần đây rất yếu đuối.”

Ngải Mặc phì cười, nói: “Cậu dễ thương như thế, sao tôi nỡ đánh cậu mắng cậu chứ?” Y quay đầu lại, nhướng mày với Hà Tự, “Nói đi.”

Hà Tự nói: “Thật ra người ban đầu ghép đôi với em, phải là Tống Thần Đông, không phải anh, nhưng mà em vừa bước vào công ty anh thì anh đã lỡ thích em mất rồi, sau đó anh mới thay thế Tống Thần Đông. Anh và Viên Hạ không phải mới quen nhau, bọn anh thật ra là bạn từ lúc nhỏ rồi.”

Viên Hạ: “…” Là như thế này sao? Lẽ nào không phải là vì cậu xin xỏ nên mới phải thay thế sao?

Ngải Mặc nghe xong, lập tức giơ tay lên nhéo mặt Hà Tự, hung dữ nói: “Cái tên lừa đảo này!”

Viên Hạ nhìn chằm chằm bọn họ, định can ngăn kịp thời.

Hà Tự để cho Ngải Mặc nhéo mình, ú ớ nói: “Anh sai rồi anh sai rồi, vợ muốn thế nào mới tha thứ cho anh?”

Ngải Mặc thả lỏng tay, xoa xoa khuôn mặt bị y nhéo đỏ, nói: “Dù sao cũng đã như vậy rồi, vậy em phải nhốt anh lại mới được.”

Hà Tự mặt dày cười cười: “Được chứ, vậy nhốt vào tim em nhé? Phán tù chung thân.”

Ngải Mặc cười trừng anh một cái, không nói gì.

Viên Hạ nhìn đến ngốc luôn, như vậy là hết chuyện rồi sao? Cứ vậy mà xong sao? Không phải chứ, Ngải Mặc không nghi ngờ gì nữa sao? Hà Tự không hề nói rõ ràng gì hết á… Cậu nghĩ lại bản thân mình, đúng là không sống nổi mà, cậu cười gượng một cái, lắc lắc đầu.

Trà trên bàn còn bốc hơi, Hà Tự lại gọi thêm hai món ăn, ép Viên Hạ ăn nhiều vào, gắp đồ ăn cho cậu, Viên Hạ cũng ngại chê ỏng chê eo khiến mọi người lo lắng, nghe lời ăn thêm mấy miếng.

Ngải Mặc nhìn bọn họ tương tác, yên lặng một lúc, đột nhiên mở miệng nói: “Hà Tự, dù gì thì anh cũng đã thẳng thắn với em rồi, em cảm thấy em cũng nên nói một chút.”

“Nói gì?” Hà Tự ngậm một miếng cá chiên, hỏi.

“Thật ra em đã biết từ lâu rồi.” Ngải Mặc nói thẳng, “Từ rất lâu rất lâu rồi. Anh có biết iMessage trong điện thoại anh đều sẽ đồng bộ với iPad ở nhà không? Em vẫn luôn dùng cái iPad đó.”

Hà Tự: “…” Mình quên mất cái này rồi.

Viên Hạ: “?!”

Ngải Mặc phiền não nói: “Anh nhắn tin với Viên Hạ là nhiều nhất. Em cũng nhìn thấy anh nói anh muốn cua Viên Hạ từ lâu rồi, nhưng vì cậu ấy là em trai anh nên anh mới không nỡ ra tay. Cứ vài ba ngày anh lại gửi tin nhắn cho Viên Hạ nói muốn ăn cái này muốn ăn cái kia, lúc thì là tôm hùm, lúc thì lại là xiên nướng, còn muốn người ta làm taco, tuy rằng những thứ này em đều không thể ăn, nhưng mà em vẫn có thể đi cùng anh mà…”

Hà Tự: “…”

Viên Hạ đã đớ người luôn rồi.

Ngải Mặc càng nói càng giận, y uống một ngụm trà tiếp tục nói: “Mấy ngày em ở Mexico và Argentina, anh chưa từng gửi nhiều tin nhắn như vậy cho em… hơn nữa… em cũng không có cố ý xem…” Ngải Mặc có hơi chột dạ, nhỏ giọng nói: “Anh và Viên Hạ còn FaceTime rất lâu. Hôm đó em gửi tin nhắn cho anh, mãi sau anh mới trả lời em, lúc đó anh đang FaceTime với Viên Hạ chứ gì.”

Hà Tự không dám lắc đầu cũng không dám gật đầu, bị Ngải Mặc nói một tràng như vậy, hắn không phản ứng kịp.

Viên Hạ cũng hoảng hốt, hóa ra trong lúc cậu đang ghen với Ngải Mặc, thì Ngải Mặc cũng đang ghen với mình sao? Chuyện này không cần thiết đâu, bọn họ chỉ là quan hệ bạn nối khố thuần khiết thôi, hoàn toàn không thể ở bên nhau được.

Ngải Mặc lại rót cho mình thêm một ly trà, nói với Viên Hạ: “Tôi biết cậu có hơi… hơi áy náy gì đó, cũng không ưa gì tôi lắm, nhưng mà tôi và cái người kia của cậu thật sự không có quan hệ gì hết, tôi nhìn cuộc trò chuyện của hai người mà cũng hoang mang thay cậu, lại không tiện nói thẳng…”

Viên Hạ bỗng nhiên nhớ đến hôm đó vừa gặp Ngải Mặc, nụ cười hàm ý sâu xa của Ngải Mặc, cậu liền hiểu ra tất cả. Nụ cười đó có cảm giác giống như một anh trai lớn, không hiểu sao có chút quen thuộc. Cậu gãi đầu, lúng túng nói: “Tôi đâu có không ưa cậu, cậu tốt như vậy, là tôi… ghen tị.”

Ngải Mặc không đồng ý lắm: “Nhưng mà tôi có gì tốt để cậu ghen tị đâu, Hà Tự ngày nào cũng tìm cậu, ngày nào cũng ở nhà khen cậu, còn nói với tôi là sợ cậu bị Tống Thần Đông ăn hiếp. Cậu được người ta thích như vậy, vừa biết ăn vừa biết chơi, tiếng Tây Ban Nha cũng nói rất tốt. Tôi ghen tị với cậu cũng không kém gì đâu.”

Hà Tự cầu sinh, giơ ba ngón tay lên thề: “Anh và bạn học Viên Tiểu Hạ tuyệt đối trong sạch, anh khen nó chỉ như… như khen cún nhà mình thôi ấy mà!”

Viên Hạ: “…” Ha ha.

Ngải Mặc lườm hắn một cái, ý bảo đừng có nói nhảm. Hà Tự cười hí hí kéo tay y. Ngải Mặc nói: “Cái hệ thống gì của anh chả chuẩn gì cả, em thật sự chẳng có cảm giác gì với Tống Thần Đông, các anh lừa gạt người tiêu dùng!”

Hà Tự híp mắt, hoài nghi nói: “Em còn muốn có cảm giác gì với anh ta hả? Bạn học Ngải Mặc, suy nghĩ này của em rất nguy hiểm đấy.”

“Đừng có nói tầm bậy!” Ngải Mặc vội vàng nói. “Thì tiếp xúc mấy ngày này nè, em hoàn toàn không có cảm giác gì với anh ta hết aaaaa, em cũng không có cảm giác với Viên Hạ với Hà Văn Lê gì hết! Em cũng không phải cố ý như vậy! Chỉ thích anh thôi được chưa… chỉ thích anh thôi đó!”

“Ây dô ây dô, còn cuống quýt lên nữa, đáng yêu thật.” Hà Tự cười hôn một cái lên mặt y, “Hệ thống đó của anh vốn chỉ là có tỉ lệ kết hôn cao thôi, cũng có nói là nhất định sẽ yêu đâu.”

Viên Hạ nhìn bọn họ ngược cẩu, uể oải nói: “Thôi được rồi, tôi vừa thất tình đó…”

Ngải Mặc ngượng ngùng nhìn Viên Hạ, hai má đỏ hồng vô cùng xinh đẹp, hoang mang nói: “Xin lỗi xin lỗi… Nhưng mà buổi chiều cuối cùng cậu không tới… Ây, thôi không nói nữa, không còn ý nghĩa gì nữa, dù sao cũng đã qua rồi. Cậu chắc chắn có thể tìm được người tốt hơn, yêu đương thì phải vui vẻ chứ, nếu như anh ta làm cậu không vui, tôi cũng có suy nghĩ giống như Hà Tự, đừng làm khổ bản thân.”

Viên Hạ vốn định nói khoảng thời gian ở bên Tống Thần Đông là những ngày tháng vui vẻ nhất trong đời cậu, Tống Thần Đông đối xử với cậu rất tốt, nhưng mà qua nhiều ngày bình tĩnh và tổng kết, cậu cũng dần dần có thể đủ khách quan để xem kỹ lại vấn đề tồn tại giữa bọn họ.

Cậu gật gật đầu, nói: “Có lẽ vậy.” Cũng không muốn bàn về vấn đề này nữa, cậu vẫn rất yêu Tống Thần Đông, cho nên nói đến là tim lại đau.

Cậu xem điện thoại, vẫn không có tin nhắn của Tống Thần Đông. Lý trí nói với cậu là đừng chờ đợi nữa, là cậu nói chia tay trước, là cậu tự làm, nhưng tình cảm lại không chịu sự khống chế, không nhịn được mà cảm thấy mất mát. Tống Thần Đông thật sự không muốn níu kéo một chút gì hay sao? Chỉ có mình là buồn bã thôi ư? Anh ấy đúng là không yêu mình rồi! Viên Hạ căm hận nghĩ.

Cậu cảm thấy mình quả thật rất mâu thuẫn, rõ ràng là đã chia tay rồi, cậu còn mong chờ Tống Thần Đông có thể níu kéo cậu lần nữa, một lần thôi cũng được, dỗ dành cậu, cậu liền có lý do để tiếp tục đốt cháy bản thân. Nhưng mà Tống Thần Đông không làm vậy, chẳng lẽ anh không nhớ cậu chút nào sao? Còn cậu lại cứ luôn xem tường nhà của Tống Thần Đông!

Người chờ thì không tới, nhưng lại có người khác điên cuồng gửi tin nhắn cho cậu. Gần đây cũng không biết xảy ra chuyện gì, cái người tên gnos kia ngày nào cũng tìm cậu nói chuyện, chỉ có một bữa cơm thôi mà đã gửi tận năm, sáu tin. Nội dung cũng toàn là mấy chuyện vụn vặt như “Đang làm gì vậy”, “Ăn cơm chưa”, “Không livestream sao”, “Tới mùa bông trắng rồi nhớ đeo khẩu trang”, “Hôm nay trời mưa mai có gió”, cậu chẳng trả lời lại cái nào.

Khi vừa mới chia tay cậu mắc tâm bệnh lại còn hay tủi thân, cả người ủ rũ, còn ngu ngốc trả lời “Không ăn, đói chết thì thôi”, kết quả gnos gửi cho cậu n tin nhắn. Cuối cùng đúng lúc Tiền Đa Đa tới lấy đồ của Tống Thần Đông, tiện thể mua đồ ăn bên ngoài cho cậu. Cậu bị gnos làm phiền đến mức cậu gửi một tấm hình qua, gnos mới không quấy rầy cậu nữa.

Người này rốt cuộc muốn làm cái gì? Định tán mình sao? Viên Hạ cũng ngại chặn người ta, liền tiện tay gửi một biểu cảm qua, rồi đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục trò chuyện cùng Hà Tự và Ngải Mặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.