Ngủ Đông Ngày Hè

Chương 31: Kĩ thuật cá nhân của Viên Hạ




Lại gần đến ngày phải đi quay chương trình.

Hành trình lần này khá đặc biệt, ekip chương trình quyết định quay gộp tập bốn và tập năm, tổng cộng quay bảy ngày đi đến hai thành phố, một là Cancun, thánh địa nghỉ dưỡng của Mexico, hai là Buenos Aires ở Argentina.

Phần lớn những chương trình du lịch ngày nay đều chọn địa điểm ở châu Âu lãng mạn, hoặc là châu Úc phong cảnh thú vị, mà ekip chương trình lần này cải tiến, điểm đến lại là vùng Nam Mỹ ít ai nhắc đến, để khán giả cùng đi du lịch với khách mời, khám phá Nam Mỹ phong tình đa sắc màu.

Viên Hạ đã đi Cancun nhiều lần, nhưng chưa từng đi Argentina, vì thế cậu vô cùng mong đợi vào chuyến du lịch lần này. Nhưng mà có một chuyện khiến cậu để ý ——

“Anh Thần Đông, anh nói bây giờ em mới bắt đầu tập thể dục thì còn kịp không? Trong vòng ba ngày ra được cơ bụng…” Viên Hạ mặc quần đi biển đứng trước gương, khổ não chọc chọc vào cơ bụng nhỏ xíu như ẩn như hiện của mình.

Vali tổ chảng để một bên, trên giường bày một đống trang phục mùa hè đủ sắc màu. Đến Cancun chơi thì phải trải nghiệm các loại trò chơi dưới nước vô cùng thú vị, điều này cũng có nghĩa việc lộ thịt là không thể nào tránh khỏi. Viên Hạ nhìn lớp thịt chỗ mỏng chỗ dày ở bụng mình, mặt thảm không sao kể xiết, đây đúng là bạch trảm kê so với gà bản địa! (*) Cậu lại quay đầu u ám nhìn chằm chằm Tống Thần Đông đang cởi trần thu dọn hành lý, làn da màu lúa mạch, vai rộng eo thon, lồng ngực cường tráng, cơ bụng với đường nét rõ ràng…

(*) bạch trảm kê (một dạng gà luộc) là một món ăn ở tỉnh Quảng Đông, gà bản địa chắc là kiểu gà thả vườn, gà riêng của một địa phương. Đại khái ý ở đây là so sánh hai thứ một trời một vực, bạch trảm kê thì trắng trẻo yếu ớt, còn gà bản địa thì cơ bắp

Cậu có thể tưởng tượng ra được bình luận của cư dân mạng, cậu nhất định sẽ bị chế nhạo thảm thiết.

Viên Hạ mặt sầm sì, hận không thể đập tường. Tại sao chứ! Tại sao lại uống nhiều trà sữa như vậy! Tại sao không tập thể dục với Tống Thần Đông! Thuốc hối hận có chỗ mua không?

Tống Thần Đông cười ngẩng đầu khỏi đống hành lý, đánh giá Viên Hạ từ trên xuống dưới, nói: “Như vậy rất vừa, ôm thoải mái nhất.”

Viên Hạ nhéo nhéo đống thịt trên bụng mình, bĩu môi, “Miệng lưỡi đàn ông toàn là dối trá.”

“Vậy anh dẫn em đi tập, em muốn luyện thành như anh phải không?” Tống Thần Đông đi tới vài bước, hôn một cái lên bụng Viên Hạ, bắt đầu thương lượng, “Anh thấy hay là thôi khỏi đi. Bây giờ em thế này là anh có cảm giác nhất, nhéo từ đằng sau, thịt trên mông vừa nhiều vừa mềm…”

Viên Hạ bị một câu nói của anh làm cho đỏ mặt tía tai, im lặng đi xếp quần áo, hoa tươi trong lòng nở ra từng cánh từng cánh, không còn nghĩ đến cơ bụng sáu múi gì đó nữa.

Chương trình bắt đầu quay từ sân bay.

Bốn cặp tình nhân tụ tập ở phòng chờ, tổ đạo diễn còn đặc biệt tiết lộ điểm mấu chốt, nói khách mời tập này đã bay đến Mexico trước, mọi người sau khi đến nơi thì nhiệm vụ đầu tiên là đi tìm người đó.

Hà Văn Lê tỏ vẻ nhàm chán nhìn đạo diễn, nói: “Bay qua đó mất mười mấy tiếng đồng hồ, còn phải quá cảnh, xuống máy bay còn phải hoàn thành nhiệm vụ, nhân tính đâu? Lương tri đâu?”

Đạo diễn nói: “Nhân tính sao… chúng tôi là một ekip chương trình vô cùng nhân tính, cho nên đã đặc biệt chuẩn bị cho mọi người kinh phí trong ba ngày du lịch ở Mexico, hy vọng mọi người có thể ăn chơi vui vẻ!”

Nhân viên cầm một phong thư có logo chương trình, đưa cho Hà Văn Lê.

Ngô Vi mở ra xem, bên trong là một xấp peso rất dày. Cô dở khóc dở cười nói: “Này là bao nhiêu tiền vậy, tôi không biết rõ đâu…”

Viên Hạ nói: “Chị Vi, để em xem thử.” Viên Hạ đếm một lúc, nhẩm tính trong đầu, rồi giải thích với mọi người, “Số tiền này chắc là đủ cho chúng ta trả tiền xe, mua vé vào cổng, ăn uống gì gì đó, mua chút đồ chắc cũng đủ, nhưng mà không thể tiêu xài hoang phí, hic, hải sản của em chắc không có hy vọng rồi…”

Ca hậu hỏi: “Em rành chỗ đó lắm à?”

Viên Hạ cười, nói: “Không tính là rành, lúc trước em từng đi vài lần. Thật ra đều có thể quẹt thẻ…”

Đạo diễn kiếm độ tồn tại: “Nói đến quẹt thẻ, bây giờ mời mọi người giao ví tiền ra đây, tôn trọng quy tắc một chút nhé.”

Viên Hạ: “…”

Mọi người rề rà nộp ví tiền lên.

Viên Hạ lo sợ nói: “Đạo diễn, chỗ ở là ekip đã đặt trước rồi phải không? Chứ không tụi em trả không nổi…”

Đạo diễn hào phóng nói: “Ấy, đã nói chúng tôi là một ekip rất có nhân tính, chỗ ở đương nhiên đã đặt trước rồi!”

Trình Hạo hoài nghi nhìn đạo diễn: “Không phải là một nơi cực kì tồi tàn chứ.”

Đạo diễn: “Tuổi còn trẻ mà sao đa nghi vậy? Đương nhiên là biệt thự bên bờ biển rồi.”

Mọi người cùng cười nói châm chọc nhau một hồi, cuối cùng loa phát thanh thông báo đến giờ lên máy bay.

Từ Bắc Kinh đến Cancun, hành trình vô cùng dài, còn phải quá cảnh ở Dallas, thêm nhân tố lệch múi giờ, rất mệt mỏi. Sau khi xuống máy bay, mặt ai nấy đều phờ phạc, trang điểm nửa ngày mới tiếp tục quay.

“Tóc bên đây hơi rối.” Trình Hạo sờ lên phần tóc mái đã chải xong của Đường San San, gọi thợ tạo hình tới chỉnh lại.

Chỉnh xong, Đường San San nhỏ giọng hỏi: “Giờ thì sao?”

Trình Hạo cười như một thằng ngốc, nói: “Em thật sự rất đẹp.”

Hai người nắm tay nhau đi lấy hành lý.

Viên Hạ một bên nhìn bọn họ tương tác, trong lòng không hiểu sao vui mừng, cậu níu tay áo Tống Thần Đông, nói: “Bọn họ bây giờ rất ân ái luôn đó.”

Tống Thần Đông nói: “Không có ai quay chúng ta chứ?”

“Không có…” Viên Hạ hoài nghi Tống Thần Đông sao tự dưng lại nói cái này. Tống Thần Đông lặng lẽ nắm lấy tay Viên Hạ, thấp giọng nói: “Chúng ta cũng rất ân ái.”

Viên Hạ cạn lời, thầm nhủ người đàn ông này sao mà thích so đo với người ta thế…

Ra khỏi hải quan lấy hành lý, mọi người gặp phải vấn đề đầu tiên là làm sao đi đến khách sạn.

“Tôi nói này, gọi xe đi.” Hà Văn Lê đẩy hai vali lớn nói, “Gọi bốn chiếc xe, không bao nhiêu đâu.”

Ngô Vi một phiếu phủ quyết: “Đắt lắm. Tổng cộng bao nhiêu đây này.”

Do hình tượng hiền lành của Ngô Vi trong mấy lần quay trước đã hoàn toàn thu phục trái tim mọi người, mọi người cùng đồng ý cho cô quản lý chi tiêu, cô nhập vai cũng rất nhanh, ngay lập tức đã trở nên dè xẻn rồi, Hà Văn Lê liên tục than khóc vợ mình đã thay đổi rồi.

Viên Hạ đi đến quầy hướng dẫn lấy mấy cuốn sổ tay du lịch, tìm đến phần phương tiện giao thông, cùng Tống Thần Đông nghiên cứu. Mọi người cùng nhau bàn bạc.

“Hay là chúng ta thuê xe? Hoặc là thuê cả xe và tài xế, mấy ngày này phải đi không ít nơi đâu.” Ca vương bình thường không nói gì, vừa nói thì rất đúng chủ đề.

Viên Hạ gật gật đầu: “Thuê xe khá là tiện lợi, nhưng mà từ sân bay đến chỗ ở thì không cần, hành lý của chúng ta quá nhiều, cần một xe lớn.”

Ca vương đồng ý: “Ừm, có lý lắm.”

Ngô Vi nói: “Thuê một chiếc buýt đi, hành lý để bên dưới, mọi người xem giá này nè, chắc là thích hợp nhất.”

Mọi người đồng loạt gật đầu, tìm xe chuyển hành lý, làm rất lưu loát liền mạch.

Lên xe buýt rồi, mọi người dẹp bỏ trạng thái suy sụp ăn ăn ngủ ngủ trên máy bay, người cười người nói sôi động. Viên Hạ thật sự rất thích đội hình du lịch này, mọi người đều không làm giá hay sĩ diện, ở chung rất thoải mái tự nhiên, không hề có mấy cảnh lườm nguýt nhau.

“Lâm Bồi, em có thể chọn bài hát không?” Hà Văn Lê nói với ca vương, “Để hợp phong cảnh, cùng hát một bài tiếng Tây Ban Nha đi?”

Lâm Bồi cười: “Được chứ, để anh xem thử, em không hiểu tiếng Tây Ban Nha phải không? Vậy anh chọn đại nhé.”

Hà Văn Lê giơ tay ra hiệu mời Lâm Bồi, nói: “Không hiểu không hiểu, anh cứ hát là đúng hết.”

“Vậy, Despacito đi, bài cũ bài cũ.” Lâm Bồi cầm điện thoại tìm nhạc đệm. Tiếng nhạc quen thuộc vang lên, đến cả tài xế cũng dựng thẳng lỗ tai.

Khúc tiếng Anh đầu tiên Lâm Bồi hát vô cùng trôi chảy, thực lực của ca vương là ở đó, dù ở trên xe buýt cũng có thể hát thành hiệu quả của một buổi biểu diễn ca nhạc, mọi người đều hát theo.

“Make me wanna savor every moment slowly, slowly~”

Bầu không khí trong xe vô cùng náo nhiệt, mọi người lắc lư theo tiết tấu, Trình Hạo thậm chí còn nhảy ngay tại chỗ, chọc cho Đường San San cười toét miệng.

Ca khúc vào đoạn tiếng Tây Ban Nha, mọi người không hát nữa, Lâm Bồi nhất thời luống cuống: “Oh tú tú eres%……&*%¥…elmetal… a, cái này là cái gì… %&&*…”

Ca hậu cười ngã ngửa, một tay bịt miệng Lâm Bồi, đến cả cậu tài xế cũng cố nhịn cười.

Lúc này Tống Thần Đông nghe thấy bên cạnh có một tiếng hát rất nhỏ, nhưng hát rất lưu loát, anh quay đầu nhìn, Viên Hạ đang nhìn lời nhạc trong điện thoại nhỏ giọng hát, rất chuyên tâm.

“Me está gustando más de lo normal.”

Sau đó, Trình Hạo ngồi phía trước bọn họ cũng nghe thấy, bám vào lưng ghế quay đầu lại. Tống Thần Đông ra hiệu, bảo mọi người yên lặng, nhạc trong điện thoại Lâm Bồi vẫn còn mở, Viên Hạ hát theo hai câu, mới phát hiện có gì đó sai sai, ngẩng đầu lên, mọi người đều đang nhìn cậu.

Viên Hạ bị mọi người nhìn chằm chằm, mặt lập tức đỏ lên, ngại ngùng nói: “Sao thế…”

Lâm Bồi cười nói: “Chân nhân bất lộ tướng, rõ ràng người biết hát đang ở đây này!”

Viên Hạ vội phất tay: “Không không không, em hát toàn lạc nhịp thôi.”

Đường San San nói: “Em biết tiếng Tây Ban Nha à?”

Viên Hạ gật đầu nói: “Cấp ba có học vài năm…”

Mọi người cùng bảo Viên Hạ hát thêm vài bài, Viên Hạ không thoát được, liền hát thật. Sau khi hát xong, mọi người vỗ tay, Hà Văn Lê còn chọc Tống Thần Đông: “Quản cho chặt vào, bạn cùng phòng của cậu rất dễ mất vào tay người khác đấy.”

Tống Thần Đông cười không rõ ý vị, chỉ là sau khi mọi người đều yên lặng, anh lấy cuốn sổ tay du lịch đang cầm trên tay lên che mặt, lén lút hôn Viên Hạ.

Cả quá trình cười cười nói nói, đoàn người cuối cùng cũng đến được nơi ở.

Ekip chương trình lần này quả thật không nói điêu, bọn họ đặt một căn nhà bên bờ biển, bao hết toàn bộ biệt thự. Mọi người chuyển hành lý và chia phòng xong, thì ai nấy đều sức cùng lực kiệt không muốn nhúc nhích.

Viên Hạ nằm trên giường một lúc, thế mà đã ngủ luôn rồi. Tống Thần Đông định để cậu ngủ một lát, anh đến phòng khách, trong phòng khách chỉ có Lâm Bồi và Trình Hạo.

Đạo diễn ở đại sảnh la to lên lầu: “Đừng có quên còn có nhiệm vụ tìm khách mời đấy!”

Hà Văn Lê rề rà đi từ trên lầu xuống, sửa sang lại tay áo, nói: “Nếu như chúng tôi không đi tìm, khách mời có phải sẽ tự đến không?”

Đạo diễn: “…”

Trình Hạo và Hà Văn Lê đập tay, cùng tấn công đạo diễn: “Thế này đi, thật ra bọn em đã đi tìm rồi, nhưng mà tìm không thấy, bảo khách mời tự đến đi.”

Đạo diễn giằng co: “Mọi người không thể như vậy được, trong tay khách mời có tiền đấy!”

Tống Thần Đông hỏi: “Là ý gì?”

Đạo diễn vì để mọi người hành động, công bố quy tắc cơ mật: “Đội nào được khách mời thích nhất, ngày cuối cùng có thể nhận được một phần kinh phí, mua thêm chút quà, không phải rất tốt sao?”

“Vậy chẳng phải là phải đi xu nịnh à?” Trình Hạo chà xát tay.

Đạo diễn: “Quy tắc là như vậy, trên tinh thần thì tự hiểu đi!”

Tống Thần Đông “Ồ” một tiếng, gật gật đầu như có suy nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.