Ngủ Đông Ngày Hè

Chương 22: Phải làm sao với em mới được đây




“Chị San San xinh ghê, anh Trình Hạo cũng tốt bụng nữa, cảm giác như rất chăm sóc em.” Viên Hạ vừa từ phòng tắm đi ra, đặt mông ngồi xuống giường, vừa lau tóc vừa nói với Tống Thần Đông.

Tống Thần Đông cầm lấy khăn lông lau tóc cho Viên Hạ, nói: “Hà Văn Lê đối xử không tốt với em à?”

“Đương nhiên cũng tốt rồi, nhưng cảm giác hơi khác…” Viên Hạ tìm từ, nhỏ giọng nói, “Không cùng độ tuổi, vẫn có chút cách biệt.”

Tống Thần Đông: “…”

Viên Hạ đột nhiên nhận ra mình nói sai rồi, bối rối nói: “Không phải nói các anh già đâu… Aaaa, dù sao cũng… Anh hiểu ý em mà đúng không…”

Tống Thần Đông điềm tĩnh nhào nặn cái khăn, nói: “Ừm, anh già rồi, em chướng mắt rồi.” echkidieu2029.wordpress.com

Viên Hạ muốn bật khóc luôn, cam chịu bò lên giường, nói: “Ý em không phải như vậy mà! Tiêu rồi, đoạn này mà được phát sóng, chắc chắn em sẽ bị fan của anh mắng chết luôn…”

Tống Thần Đông bật cười, nhìn vào một cái camera ở góc tường nói: “Tôi xin giúp làm sáng tỏ cho bạn cùng phòng tôi một chút, đây chỉ là lời của trẻ nhỏ, mong mọi người thông cảm.”

Viên Hạ bi phẫn duỗi chân, nằm ngay đơ.

Sau khi lấy áo che camera lại, gỡ mic ra, hai người cuối cùng cũng thoải mái ôm lấy nhau.

“Em rất thích chương trình này! Cả buổi chiều chỉ toàn ăn và chơi.” Viên Hạ phấn khích nói, “Đồ ăn ở Lệ Giang cũng quá đỉnh luôn. Còn có cái vòng tay bằng bạc em làm á, anh có thích không?”

“Thích, em làm gì anh cũng thích.”

Viên Hạ trèo lên người Tống Thần Đông, hỏi: “Vậy anh làm cái gì thế, không chịu cho em xem, anh có thấy mình nhỏ mọn không hả?”

“Nhỏ mọn, anh đúng là người xấu.” Tống Thần Đông nâng mông Viên Hạ lên, ôm cậu vào lòng.

Viên Hạ rầm rì hờn giận vài cậu, vừa định làm nũng, liền nghe thấy tiếng đập sầm cửa ở phòng cách vách, trên hành lang lầu hai có tiếng thút thít, hình như là có người đang khóc.

Viên Hạ: “?”

Tổng cộng có bốn đôi tình nhân, mỗi tầng có hai cặp. Phòng cách vách bọn họ là Trình Hạo với Đường San San, Viên Hạ dòm ra ngoài qua cửa sổ, chỉ thấy Đường San San mặc chiếc váy ngủ mỏng manh, dựa vào cột hành lang, nhìn lên ánh trăng mà khóc. chỉ đọc tại wordpress Ếch Kì Diệu

Viên Hạ kinh ngạc, cậu bò lên giường như kẻ trộm, khẽ nói: “Chị San San khóc rồi. Chúng ta có cần đi an ủi chị ấy không?”

Tống Thần Đông vẫn chưa nói gì, Viên Hạ đã lục ra một cái áo to, thì thào: “Chí ít cũng cho chị ấy một cái áo khoác, bên ngoài lạnh lắm.”

Phòng bên lại truyền tới tiếng mở cửa, rất khẽ, nhưng trong đêm tối lại vô cùng rõ ràng. Hai người ngoài cửa không biết rầm rì cái gì lại cùng đi vào trong phòng. có tài mà ko có đức đó chính là truyenfull

Hôm sau, bọn họ đến chơi trò chơi ở cổ trấn, hai cặp một đội tiến hành một cuộc thi.

“Tìm kẻ thần bí, hoàn thành nhiệm vụ, trong thời gian quy định đội nào hoàn thành được nhiều nhiệm vụ nhất sẽ là đội thắng, còn người thua…” Hà Văn Lê nhìn thẻ nhiệm vụ dừng một chút, biểu cảm cũng vặn vẹo, “Phải ăn côn trùng?! Quách Phẩm cậu ra đây giải thích cho tôi, chơi đùa vui vẻ đã nói đâu hả?!”

Y ra vẻ phẫn nộ đi bắt đạo diễn, đạo diễn nhanh chân chạy trốn, vừa chạy vừa cầm loa hô to: “Điều kì lạ thứ tám của Vân Nam (*), côn trùng có thể làm rượu và thức ăn ——!”

(*) Vân Nam có một cái gọi là Vân Nam thập bát quái, tức là 18 điều kì lạ ở Vân Nam.

Trình Hạo từ phía trước bắt đạo diễn lại, tỏ vẻ phải phạt, ca vương ca hậu cũng phối hợp, đạo diễn cuối cùng bị bắt giữ, hai bên tâm bình khí hòa cùng nhau bàn bạc. Hà Văn Lê nói: “Ăn côn trùng rất quá đáng luôn đó biết không hả?”

Đạo diễn chạy đến mức thở hồng hộc: “Đến đây chơi thì đương nhiên phải trải nghiệm đặc sản của địa phương chứ, du lịch chiều sâu, rất quan trọng, điều này rất quan trọng.”

Viên Hạ nhịn không được tò mò hỏi: “Côn trùng gì vậy? Có ngon ——”

Trình Hạo lập tức đặt tay lên vai cậu, bịt miệng cậu lại: “Đừng hỏi nữa, chúng ta sẽ không ăn đâu.” Đôi môi dán vào lòng bàn tay, xúc cảm mềm mịn, Trình Hạo giật mình, lặng lẽ bỏ tay xuống.

Tống Thần Đông nhìn thấy cả quá trình liền nhíu mày.

“Câu hỏi này của Viên Hạ rất hay.” Đạo diễn lau mồ hôi, “Tuy là tôi chưa ăn bao giờ, nhưng nghe đồn thì nó rất ngon, sau khi được chiên lên thì xốp xốp giòn giòn, hàm lượng protein cao, vừa dinh dưỡng vừa mỹ vị.”

Tống Thần Đông cuối cùng cũng mở lời, bình tĩnh nói: “Vậy thì bắt đầu luôn đi.”

Viên Hạ nhìn Tống Thần Đông bình tĩnh như vậy, cảm thấy chắc là anh đã chuẩn bị trước cho nhiệm vụ, chắc chắn sẽ không thua. Bọn họ cùng Trình Hạo và Đường San San vào một đội, Viên Hạ trên đường đều nhớ lại chuyện Đường San San khóc tối qua, thầm quan sát tương tác của hai người họ. Cậu thậm chí còn muốn thảo luận với Tống Thần Đông, nhưng đều đang đứng trước ống kính, nên không dám nói gì.

Trình Hạo rất quan tâm Đường San San, dù là đang trên đường làm nhiệm vụ, cũng nghĩ tới việc mua mấy chai nước, trước tiên đưa cho Đường San San một chai, rồi mới đưa cho những người khác. Đường San San là một cô gái vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, khi Viên Hạ làm nhiệm vụ thất bại đang buồn bực, cô cũng cười an ủi cậu: “Không sao đâu, đừng vội, thử thêm lần nữa đi.”

Viên Hạ nói: “Em ngốc thật đấy, cái này mà cũng không đoán ra.”

Đường San San nhẹ nhàng xoa đầu cậu, giống như chị lớn trong nhà vậy, nói: “Chơi vui vẻ mới quan trọng, nếu thua, trừng phạt cứ để Trình Hạo nhận là được rồi.” dạo này sstruyen còn reup ko

Trình Hạo: “…” cònnn

Viên Hạ thầm nhủ, nếu như không phải mình trời sinh đã cong như nhang muỗi, chắc là cậu cũng sẽ thích kiểu con gái như vậy, quả thật là quá tuyệt luôn.

Thời gian đã qua hơn một nửa, bọn họ mới làm được hai nhiệm vụ. Viên Hạ níu tay áo Tống Thần Đông, bĩu môi: “Anh Thần Đông, em cảm thấy chúng ta sắp thua rồi.”

Tống Thần Đông không biết vì sao lại có vẻ không hứng thú lắm, chỉ “Ừm” một tiếng.

“Anh sao thế?” Viên Hạ cảm thấy anh không được vui lắm.

Tống Thần Đông cười lắc đầu, nói: “Không sao đâu, tối về nói em nghe.”

Viên Hạ cũng không còn tâm trạng quan sát Trình Hạo và Đường San San nữa, thường xuyên lo lắng nhìn sang Tống Thần Đông.

Thời gian trừng phạt đã đến, Hà Văn Lê cười nham hiểm xoa xoa tay, nhìn Tống Thần Đông: “Đến đây nào, lão Tống, nghe đồn côn trùng có hàm lượng protein cao, rất thích hợp cho kiểu người cuồng tập thể dục như cậu đấy.”

Ngô Vi nói: “Lúc thắng thì đừng có vênh váo quá, cẩn thận sau này lại thua thảm hại.”

Tổ đạo diễn không hề “thương hoa tiếc ngọc”, bưng lên một bát côn trùng đủ màu đủ loại. Ấu trùng ong được chiên lên có màu vàng óng rất giòn, những con nhộng tròn tròn mũm mĩm, châu chấu cũng rất thơm, nhưng mà Viên Hạ chỉ cảm thấy buồn nôn.

Cậu không muốn bị khán giả nói là yếu ớt, nhưng nhìn cả bát to thế này, quả thật không biết phải nuốt xuống làm sao. Cậu duỗi tay thử cầm lên một con châu chấu, vừa chạm vào liền rút ra, không thể nào qua nổi cửa ải trong lòng. Cậu nhìn xung quanh, Đường San San không có ý định ăn, đang cổ vũ cho Trình Hạo, mà Tống Thần Đông cũng thâm trầm nhìn, rõ là đang kiến thiết tâm lý.

Ngược lại trông Trình Hạo rất điềm tĩnh, anh ta cầm lấy một nắm bỏ vào miệng, nhai rộp rộp, sau khi nuốt xuống còn đánh giá: “Cũng ngon lắm đấy.”

“Thật sao?” Viên Hạ thắc mắc nhìn, cũng định thử. Tống Thần Đông giữ tay cậu lại, nói: “Để anh.”

Trình Hạo lại cầm lên một nắm nữa, nhồm nhoàm nhai nuốt. Lúc này trong bát không còn bao nhiêu nữa, Trình Hạo định một mình nhận hết trừng phạt. Tống Thần Đông giữ tay Trình Hạo, cười nói: “Không được đâu, vẫn nên để tôi.”

Viên Hạ còn nghĩ là Trình Hạo thật sự cảm thấy côn trùng không hề khó ăn, kết quả vừa kết thúc giai đoạn làm nhiệm vụ, đạo diễn gõ clapperboard, anh ta liền phi như bay vào phòng vệ sinh nôn ra hết.

Lúc ăn cơm tối, mọi người quây quanh bàn vô cùng náo nhiệt, ăn một bữa cơm bình thường. Vì hành động nghĩa khí của Trình Hạo, Viên Hạ đương nhiên trở nên thân thiết với anh ta hơn, tuổi hai người cũng xấp xỉ, có rất nhiều chủ đề chung, cười cười nói nói rất hào hứng.

Quay chương trình cần phải có điểm nhấn, ăn cơm xong, mọi người lại chơi một vài trò khoa tay múa chân, những cảm xúc trong chương trình thực tế đều là khoa trương cả, cười thì phải dậm chân đập bàn, Viên Hạ cũng từ từ học được cách phối hợp, nhưng cậu chú ý thấy Tống Thần Đông càng ngày càng yên lặng.

“Anh không vui.” Viên Hạ dùng giọng khẳng định.

Sau một ngày quay kết thúc, mọi người ai về phòng người nấy, Viên Hạ tắm rửa xong đi ra, phát hiện không thấy Tống Thần Đông đâu. Cậu đang định đi tìm xung quanh, vừa đẩy cửa, từ hành lang nhìn xuống, liền thấy Tống Thần Đông ngồi một mình ở trên ghế sô pha ngoài sân, không biết đang nghĩ cái gì.

Ánh trăng sáng tỏ tường, trong sân phủ một vầng sáng như sương, Tống Thần Đông hơi ngẩng đầu nhìn trời, ấn đường nhíu chặt, tạo ra một nếp nhăn mờ nhạt.

Đi qua mảnh sân yên tĩnh không gió, chỉ có trăng và sao, Viên Hạ lặng lẽ đi đến bên cạnh anh, từ phía sau sô pha duỗi tay ra, dùng ngón cái làm giãn ấn đường của anh.

Tống Thần Đông cầm cổ tay Viên Hạ, hai mắt mơ hồ, sau khi nhìn thấy rõ là cậu, khóe miệng hơi cong lên.

“Anh không vui.” Viên Hạ nói.

Tống Thần Đông không tiếp lời, nhưng lặng lẽ đứng dậy, kéo khóa áo lông, cởi ra, bọc Viên Hạ lại: “Ngoan, cẩn thận bị cảm lạnh.” Anh ôm Viên Hạ ngồi lại trên ghế.

“Tại sao anh lại không vui?” Viên Hạ dịch dịch chân, khẽ cúi đầu, nhìn chăm chú đôi mắt anh dưới ánh trăng.

“Hmm…” Tay Tống Thần Đông đang ôm cậu hơi dùng lực siết chặt lại, khẽ nói: “Cảm thấy có hơi cô độc.”

Viên Hạ giống như là nghe không hiểu, lặp lại: “Cô độc?”

“Bình thường anh hay cảm thấy cô độc.” Tống Thần Đông nói rất thong thả.

Viên Hạ nói: “Nhưng mà ở đây có rất nhiều người mà, rất náo nhiệt.”

Tống Thần Đông lắc đầu, rất kiên nhẫn rất bình tĩnh nói: “Không liên quan gì đến nhiều người hay ít người, có đôi lúc, dù ở trong một căn phòng náo nhiệt nhất, vừa nói vừa cười, anh cũng bắt đầu cảm thấy cô độc giữa đám đông.”

Một đám mây lững lờ trôi qua, che lại ánh trăng lành lạnh kia, trong sân tối đi. Viên Hạ mặc một bộ quần áo mỏng manh, cảm nhận thân nhiệt nóng rực của Tống Thần Đông, nhiệt độ này ở trong bóng đêm đem đến cho người ta cảm giác chân thực.

“Lúc trước vẫn thường bị như vậy, anh vẫn đang nói, người khác vẫn đang cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy trống vắng.” Tống Thần Đông nói rất chậm rãi, “Giống như là đang nhớ ai đó, lại tìm không ra người để nhớ.”

“Náo nhiệt đều là của bọn họ, không thuộc về em.” Viên Hạ ở trong chiếc áo lông duỗi tay ra, vùi vào trong lồng ngực to lớn của Tống Thần Đông.

Tống Thần Đông thấp giọng cười, lồng ngực hơi run lên, anh nói: “Tuy rằng nghe có vẻ rất yếu đuối, nhưng quả thật là cảm giác như vậy đấy.”

Viên Hạ thò hai ngón tay cố định khóe miệng của Tống Thần Đông, miễn cưỡng bạnh ra làm một nụ cười, giả vờ hung dữ nói: “Anh còn nhớ ai hả? Đúng là không đàng hoàng.”

Lần này Tống Thần Đông thật sự bật cười, anh cầm tay Viên Hạ, đặt lên môi hôn một cái, thở dài một hơi giống như ưu sầu cũng giống như là ngọt ngào, nói: “Viên Viên của anh, anh phải làm sao với em mới được đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.