Ngủ Đông Ngày Hè

Chương 12: Ngải Mặc




Phong cách trang trí ở Caesars Palace vô cùng xa hoa, toàn thể kiến trúc đều được xây dựng dựa theo cảm giác La Mã cổ đại, bên trong quảng trường mái vòm là một hồ phun nước, nhìn đâu cũng có thể thấy được những tác phẩm điêu khắc cổ điển. Trước cửa đại sảnh sòng bạc thậm chí còn có một bức tượng điêu khắc chiến sĩ cưỡi chiếc xe bốn con ngựa kéo, trấn giữ phía bắc, đón tiếp du khách đến sòng bạc tiêu pha. Đèn màu vàng rọi vào bức bích họa thiên thần trần trụi cùng những rặng mây chiều, cả bầu không khí đều toát lên sự xa hoa.

“Em luôn nghĩ chắc là thượng đế không thích con người bài bạc đâu.” Viên Hạ nói, “Những thứ này cố chấp để chung một chỗ… em cảm thấy… hầy thôi bỏ đi, dù sao cũng không phải khách sạn của em, em mở không nổi.”

Tống Thần Đông cười, nói: “Anh cũng mở không nổi, nhưng mà mua vài thứ thì có thể.”

Trong Caesars Palace có một trung tâm thương mại kiểu La Mã, mặt tiền cửa hàng và các khu vực công cộng đều xây dựng phỏng theo con đường La Mã cổ đại, trần nhà thật cao vẽ trời xanh mây trắng, thay đổi màu sắc dựa theo khúc xạ ánh sáng ban mai. Trong trung tâm mua sắm có ba mươi sáu cửa hàng và nhà hàng, đủ các loại nhãn hiệu xa xỉ nổi tiếng.

Hai người đi ra khỏi sòng bạc, quyết định đi dạo loanh quanh, rồi đi vào một cửa hàng bán đồng hồ.

“Nhãn hiệu anh làm đại diện phát ngôn có giảm giá không?” Viên Hạ bảo nhân viên cửa hàng là mình chỉ đi xem thôi, liếc thấy giá tiền của sản phẩm mới, hỏi Tống Thần Đông.

Tống Thần Đông bảo nhân viên lấy bộ sưu tập đồng hồ đó ra xem.

“Không không không, em mua không nổi đâu, đồng hồ này mắc lắm, em chỉ hỏi vậy thôi.” Viên Hạ phất tay nói.

“Có tài trợ mà, ở nhà anh nhiều lắm.” Tống Thần Đông nói, lúc này nhân viên lấy ra ba chiếc đồng hồ bảo Viên Hạ chọn, Tống Thần Đông quan sát, phán đoán sở thích của cậu, “Thật ra anh không hiểu về đồng hồ lắm, em thích cái nào? Tặng em làm quà.”

Viên Hạ nhìn giá tiền mà tim cũng muốn chảy máu, thầm nhủ thật sự không thể dạo cửa hàng bán đồng hồ nữa, chút xíu thôi đã mấy chục tới cả trăm vạn. Cậu nhỏ giọng nói: “Em muốn tặng quà sinh nhật cho anh, nhưng mà em phát hiện em thật sự quá nghèo.”

Tống Thần Đông dùng ánh mắt chỉ Viên Hạ nhìn vào một chiếc đồng hồ, hỏi: “Không cần tặng anh đâu, anh có nhiều rồi. Anh cảm thấy cái này cũng được, em thích không?”

Tống Thần Đông lặng lẽ đến gần tủ kính, nhìn chăm chú vào mắt cậu. Khi Viên Hạ đối diện với ánh mắt như vậy của Tống Thần Đông, trong lòng liền giơ cờ trắng đầu hàng.

“Đây không phải vấn đề có thích hay không, đeo đồng hồ đắt như vậy tay em đỡ không nổi đâu.” Viên Hạ nhỏ nhẹ giải thích với Tống Thần Đông. Cậu vừa xin lỗi vừa lúng túng nói với nhân viên là không cần nữa, nhân viên rất chuyên nghiệp cười với cậu.

Viên Hạ kéo Tống Thần Đông đi ra, giải thích: “Lần đầu tiên đến cửa hàng như vậy, trước giờ toàn là window shopping (*), không dám đứng quá lâu.”

(*) window shopping: là shopping bằng mắt, bằng niềm tin í:)) do là mua sắm mà chỉ ngắm qua cửa kính nên người ta gọi là window

Tống Thần Đông cười ha ha, nói: “Vlogger không phải giàu lắm sao?”

Viên Hạ nghĩ một hồi, nói: “Em không thích nhận quà quá nhiều tiền, cảm thấy không cần thiết. Thật ra với những nhãn hiệu xa xỉ này em cũng không có đam mê gì, nhìn đã mắt là đủ rồi, không cần phải sở hữu.”

Viên Hạ bỗng nhiên nhớ đến gnos đã tặng quà tận 40 vạn cho cậu, số tiền đó bên Điếu Ngư vẫn chưa trả lại cho cậu, sau khi nhận được cậu phải nhanh chóng trả cho người ta. Không biết người kìa là rich kid kiểu gì, chắc 40 vạn đối với người ta mà nói chỉ bằng nửa chai rượu, hoặc là một phần mười cái đồng hồ.

Viên Hạ và Tống Thần Đông sóng vai đi dạo trong khu mua sắm, hai người đi rất gần nhau, Viên Hạ muốn nắm tay Tống Thần Đông. Cậu lén liếc sườn mặt Tống Thần Đông, nhích tay lại từng chút một.

Tống Thần Đông bỗng nhiên giơ tay mở chai nước khoáng, uống một ngụm nước. Viên Hạ hậm hực rút tay về.

Lát sau cậu vẫn chưa từ bỏ, quyết tâm làm lại từ đầu, mu bàn tay vô ý chạm vào mu bàn tay Tống Thần Đông. Lại chạm thêm một cái nữa.

Viên Hạ mừng thầm, khi cậu định nắm lấy tay Tống Thần Đông, Tống Thần Đông lại chợt giơ tay lên chỉ về phía đằng xa, nói: “Bên kia hình như có một tiệm bán giày thể thao, không phải em thích giày sao? Đi xem thử không?”

Viên Hạ: “…”

“Không đi nữa.” Viên Hạ nhụt chí nói, “Los Angeles có nhiều lắm, không xem ở đây đâu.”

Tống Thần Đông cúi đầu nhìn cậu: “Vậy đi dạo chỗ khác nhé?”

Viên Hạ: “Thôi, quay về đi, buffet chắc cũng sắp tới lượt chúng ta rồi.”

Tống Thần Đông quả thật không biết Viên Hạ tại sao đột nhiên mất hứng, anh đành nói: “Hôm nay mệt lắm phải không? Vậy quay về nghỉ ngơi một chút.” Nói xong liền vô cùng tự nhiên nắm lấy tay Viên Hạ, định dẫn cậu quay về.

Viên Hạ: “!!!”

Viên Hạ sững sờ, Tống Thần Đông đang nắm tay cậu liền quay đầu lại, nhướng mày hỏi: “Đi chứ?”

Viên Hạ hoàn toàn đánh mất năng lực khống chế tinh thần và cơ thể, ngây ra như phỗng để Tống Thần Đông dắt đi.

“Xấu, quần áo của cái tiệm đó càng ngày càng xấu.” Cách đó không xa một đôi tình nhân đang nắm tay nhau tíu tít đi tới, là Hà Tự và Ngải Mặc.

Hà Tự định đút cho Ngải Mặc một miếng kem, bị Ngải Mặc lắc đầu từ chối, Hà Tự liền cắn một miếng, trực tiếp đút bằng miệng.

Miệng Ngải Mặc toàn là mùi kem socola, y dở khóc dở cười nói: “Muốn béo thì anh béo một mình đi, đừng có kéo em theo.”

“Ha ha ha vậy sao được chứ, đến lúc đó chắc em bỏ rơi anh mất, anh phải kéo em theo, như vậy ——” Nụ cười trên mặt Hà Tự chợt cứng ngắc.

“Thật ra chúng ta nên đặt ở nhà hàng của Gordon Ramsay, anh có biết chú ấy không?” Viên Hạ nhéo nhéo tay Tống Thần Đông..

Tống Thần Đông và cậu mười ngón đan xen, nói: “Không rõ lắm.”

“Chính là đầu bếp của chương trình Hell’s Kitchen vô cùng nổi tiếng. Chú ấy giỏi lắm luôn á, nói đơn giản thì chính là thần… thần tượng … của em.” Viên Hạ cũng đứng hình.

Làm sao đây? Sao mày lại ở đây? Viên Hạ nháy mắt ra hiệu với Hà Tự.

Hà Tự phản ứng lại ngay, lập tức ôm lấy eo Ngải Mặc, xoay người chặn tầm mắt của y.

“Sao vậy?” Ngải Mặc nghi hoặc nhìn hắn.

Hà Tự ôm lấy mặt Ngải Mặc, đặt xuống một nụ hôn vô cùng thâm tình.

Ngải Mặc tuy rằng không biết chuyện gì, nhưng vẫn ôm Hà Tự, chuyên tâm hôn hắn.

Viên Hạ liền che mắt Tống Thần Đông lại.

“Em đột nhiên nhớ ra, em có một bất ngờ muốn tặng cho anh.” Viên Hạ thần bí nói, “Đi theo em nào!”

Tống Thần Đông không biết Viên Hạ muốn làm gì, mỉm cười để cậu dẫn đi.

“Phía trước là thang máy, cẩn thận chút nha, đúng rồi, được rồi!” Viên Hạ dặn anh chú ý dưới chân.

“Chuẩn bị chào đón bất ngờ của em chưa?”

Tống Thần Đông nói: “Chuẩn bị xong rồi.”

“Vậy, 1—2—3!Tén tén tén tèn!” Viên Hạ bỏ tay đang che mắt Tống Thần Đông ra, hai tay nâng mặt làm thành bông hoa, “Em chính là bất ngờ của anh á!”

Tống Thần Đông không hiểu sao bị chọc trúng điểm cười, cười đến mức không dừng lại được, anh nhéo mặt Viên Hạ, nói: “Bất ngờ này rất tuyệt, còn biết hoạt động nữa.”

Viên Hạ nhìn dáng vẻ thích thú của Tống Thần Đông, không tự giác được khoe răng hổ của mình ra. Trong ánh mắt Tống Thần Đông có một vài thứ gì đó không giống như ban đầu, giống như là bất đắc dĩ, lại có chút chiều chuộng. Anh không còn gượng ép, lịch sự, phân rõ giới hạn nữa, anh đã có nhiều biểu cảm sinh động hơn. Viên Hạ cảm giác mình tiêu đời rồi, thật sự càng ngày càng thích anh.

Cậu lại nghĩ đến vừa rồi gặp Hà Tự và anh chàng đẹp trai tóc dài xinh đẹp đi bên cạnh. Người kia mặc một cái áo lông màu xanh da trời oversize, cùng chiếc quần bò màu đen, càng khiến cậu ta thêm gầy thêm cao. Mái tóc dài tới vai hơi làm xoăn, trong vẻ lẳng lơ lại có chút ngây thơ, màu da cậu ta trắng nõn, mặt nhỏ nhắn, mắt to tròn đuôi mắt hơi nhếch lên, hết sức phong tình. Đây chắc là Ngải Mặc. Tuy Viên Hạ có thêm tự tin đi nữa, cũng không thể làm trái lương tâm mà nói mình đẹp hơn Ngải Mặc.

Sự khủng hoảng của cậu và Hà Tự ban nãy đều giống nhau —— ai cũng cảm thấy mình không bằng tình địch hờ.

Không thể để họ gặp nhau nữa, Viên Hạ nhìn thiên thần nhỏ trên bức bích họa âm thầm cầu nguyện.

“Ba mẹ, hai người cứ ngồi đây trước, để tụi con đi lấy đồ là được rồi.” Không dễ gì mới vào được Bacchanal Buffet, Tống Thần Đông trước tiên tìm chỗ ngồi cho ba mẹ, rồi dẫn Viên Hạ vô cùng am hiểu ẩm thực đi chọn hải sản.

Viên Hạ đi đằng trước hỏi: “Chú dì ơi, hai người có gì rất muốn ăn không?”

“Không có không có, con xem rồi chọn là được.” Mẹ Tống nói, ba Tống cũng gật đầu.

Khi Tống Thần Đông một mình cầm hai đĩa lớn đầy ắp đồ ăn quay lại, liền nhìn thấy mẹ Tống đang hàn huyên vô cùng thân thiết với một người con trai bàn bên cạnh.

“Ây dô, mười lăm tuổi đã qua đây học múa rồi à, vậy ba mẹ con thì sao?” Mẹ Tống hỏi.

“Bọn họ đang ở trong nước, con cũng có kế hoạch về nước, sức khỏe mẹ con không tốt lắm, đúng lúc có một vũ đoàn mời con về.”

“Phải đó phải đó, bây giờ phát triển ở trong nước rất tốt.” Mẹ Tống gật đầu, “Ở một mình bên ngoài không dễ dàng gì, rất cực khổ, vừa nãy là bạn trai của con phải không?”

“Dạ phải.”

Mẹ Tống thở ra một hơi, nói: “Nếu con muốn về nước, bạn trai con phải làm sao? Con trai cô bây giờ cũng đang dính vấn đề này, bạn trai nó đang làm việc ở bên này, không biết…”

“Nói gì mà hăng say thế?” Tống Thần Đông bỏ đĩa xuống, lại ngượng ngùng nói với cậu con trai kia, “Mẹ tôi thích tám chuyện, không làm phiền cậu chứ?”

Cậu con trai kia mỉm cười nói: “Không có.” Y nhìn Tống Thần Đông vài giây, hơi nheo mắt, nghi hoặc nói: “Trông anh quen ghê… có phải là, Tống, Tống Thần Đông diễn ‘Chuyện cũ Yên Kinh’ không?”

“Là Chuyện cũ Kinh Hoa.” Tống Thần Đông nho nhã lễ độ chìa tay ra, “Xin chào, tôi là Tống Thần Đông.”

Cậu con trai kia cũng vươn tay ra: “Thật ngại quá, tôi không xem phim nhiều, chào anh, tôi tên Ngải Mặc.”

Viên Hạ đang điên cuồng gắp hàu sống vào đĩa, bỗng nhiên khóe mắt liếc thấy một bóng người rất quen thuộc.

Viên Hạ: “…”

Hà Tự: “…”

“Được đấy đồng chí Tiểu Viên, ăn nhiều hàu sống vào buổi tối thế này làm gì?” (*) Hà Tự cười gian xảo, trêu chọc.

(*) hàu có tác dụng tăng sức mạnh sinh lý cho đàn ông

“Sao hai người cũng đến Las Vegas vậy! Buổi chiều đúng là dọa chết tao luôn đấy có biết không hả!!! Ngải Mặc đẹp quá đi…” Viên Hạ căm giận gắp thêm hai còn hàu vào đĩa.

Hà Tự cười hô hố, nói: “Cũng không thấy là vợ ai à. Tống Thần Đông cũng đẹp trai ấy, chỉ dựa vào cái khuôn mặt đó, mà tao cũng muốn trao giải cho anh ta.”

“Bọn họ có bị trúng tiếng sét ái tình của đối phương không nhỉ…” Viên Hạ nghĩ tới là muốn khóc, “Cái ghép đôi của mày có linh tới mức đó không?”

Hà Tự cướp đồ gắp trong tay Viên Hạ, bắt đầu gắp hàu: “Mày không cần nghĩ nhiều, không linh vậy đâu. Hệ thống mới của tao sắp thành công rồi, tao và Ngải Mặc mới là 100% xứng đôi! Em ấy và Tống Thần Đông là thích hợp, em ấy với tao mới là tình yêu chân chính, có hiểu chưa?”

Viên Hạ không hiểu gì hết, cậu cầm lấy cái đĩa chất hàu sống như núi, nói với Hà Tự: “Vậy tao đi trước nhé?”

Hà Tự cũng gắp xong rồi, hắn nói: “Vậy về Los Angeles gặp, tao phải đi cho vợ ăn đây.”

“Bái bai.”

“Bái bai.”

Hai mươi giây sau.

“Đây là bạn trai con, Hà Tự.” Ngải Mặc giới thiệu.

“Đây là Viên Hạ, con dâu của cô.” Mẹ Tống nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.