Ngũ Đại Tiên Sinh

Chương 90




Trên tiên giới, Ngữ Ngôn gì moi thông tin về nhân vật thần bí nọ mà thiếu chút nữa ngay cả đất ba thước cũng đào lên rồi.

Nhưng ở tiên giới, ngọa hổ tàng long nhiều quá đếm không xuể, tên nào tên nấy đều thần bí vô đối. Mụ đản nó, còn để cho long sống không!

Hu hu hu, tui khổ quá mà!!

Ngữ Ngôn khổ bức hề hề, ngày ngày chạy đông chạy tây hỏi han đủ loại thông tin cùng chuyện phiếm giữa chúng tiên nhân.

Vô tình trung, hắn liền được chúng tiên mệnh danh làm "Tiên giới đệ nhất nhiều chuyện", đợi thêm một lúc lâu sau, hắn mới biết được cái mệnh danh này của mình nhưng có làm gì thì cũng đã muộn rồi, ấn tượng khác quá sâu rồi, cho dù có cạo có mài thế nào thì cũng chẳng xong.

Còn về Phong Vũ, vì để tìm cách giải phong ấn nên hắn lao đầu vào đọc sách như điên như dại. Mấy rày đọc đến mức sắp bệnh thần kinh giai đoạn cuối luôn, cả ngày đầu tóc bù xù, mặt mày tiều tụy, hai hốc mắt đều sắp trồi cả ra làm cho Liên Tích lòng đau như cắt.

Nhất quyết đào hắn ra khỏi ổ, áp bức hắn phải tuân thủ thời gian mà y đưa ra khiến cho việc tìm kiếm giải pháp cho Ngự Thiên ngày càng kéo dài.

Không chừng đợi phong ấn tự giải luôn mà bọn long ngốc nghếch trên đây vẫn chưa làm gì được ra hồn cả.

Ngự Thiên ở dưới phàm trần cũng chẳng gấp gáp gì, y hiện tại đang rất nhởn nhơ ngồi rung đùi soạn công pháp cần thiết cho Tề Quân nhập môn tu đạo.

Mấy ngày nay, Tề Quân đi sớm về khuya cả người đều mệt mỏi, tiều tụy làm Ngự Thiên có chút đau lòng cho hắn.

Y rất không an tâm về hắn, nơi đáy lòng y dần sinh ra một nỗi bất an không tên, mỗi lần long thể y bất an thì gần như sẽ có chuyện gì đó động trời sẽ xảy ra.

Cũng chính vì vậy, Ngự Thiên ngày càng cẩn thận. Bình thường khi đi ra khỏi nhà nhưng không phải đến công ty thì Ngự Thiên nhất định sẽ làm ổ trong nhà để chờ Tề Quân về nhưng hôm nay y lại đòi theo làm cho Tề Quân có chút kinh ngạc nhưng hắn cũng chẳng kinh ngạc lâu lắm, liền lôi y đi theo mình.

Để cho Ngự Thiên tiếp xúc nhiều hơn với cuộc sống của chính bản thân mình, cũng tạo cho Ngự Thiên thêm nhiều điều kiện để y hiểu rõ hơn về con người của hắn, hắn cũng chẳng muốn giấu người bên gối mình điều gì cả.

Cho nên, hai người mang theo hai suy nghĩ song song nhau cứ thế mà hòa thuận tay trong tay đi khắp nơi quăng cẩu lương tới tấp, đập mặt mấy tên thuộc cấp của Tề Quân, tiện thể đập mặt đối tác của hắn luôn.

Ngày ngày cứ bình yên trôi qua như thế, nhưng nỗi bất an trong lòng Ngự Thiên lại không hề biến mất mà càng ngày càng to lớn.

Nó đang báo hiệu cho y biết, có điều gì đó sắp xảy ra, đã tới rất gần rất gần rồi.

Nhưng cho dù là như vậy, hiện tại y lại chẳng thể làm gì ngoài đề phòng cả. Cảm giác bất lực lâu nay lại một lần nữa trỗi dậy, y bất lực quá nhiều lần rồi chẳng lẽ bây giờ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi sao.

Càng suy nghĩ, Ngự Thiên lại càng nóng nảy, ngay cả Tề Quân cũng bị loại nóng nảy này của y ảnh hưởng.

Hắn tuy chẳng biết gì nhưng cũng cố an ủi bà xã nhà mình, chẳng lẽ hắn bận quá nên làm lơ tiểu Thiên nhà hắn sau? Tề Quân một bên an ủi người một bên kiểm điểm chính bản thân mình.

Lại qua vài ngày, Ngự Thiên cũng hối thúc mấy tên đệ đệ mình tăng nhanh nâng suất làm việc lên, chỉ cần y có thể hồi phục thực lực thì còn cần sợ cái đếch gì sao.

Nhưng chung quy mọi thứ vẫn không kịp.

Hôm nay, Ngự Thiên đi ra ngoài cùng Tề Quân như mọi khi.

Nhưng khi cả hai cùng đến nhà xưởng để quan sát, khi đến nhà xưởng luôn yên lặng, chỉ có mỗi tiếng máy móc hoạt động làm cho cả hai người đều có dự cảm bất an.

Sau khi đi vào nhà xưởng, chỉ có mỗi gã quản lý chạy ra đón hai người.

Thấy như vậy, Tề Quân nhíu nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó, hắn nắm tay Ngự Thiên đi chầm chậm vào nhà máy.

Bỗng, Tề Quân như nhận ra gì đó, lập tức lôi Ngự Thiên hướng theo cánh cửa mà phóng ra nhưng bỗng có rất nhiều người ùa từ nơi nào đó ra chặn lại đường lui của bọn họ.

"Khốn kiếp!!" Tề Quân không nhịn được mà rủa thầm một tiếng, hắn lôi Ngự Thiên ra phía sau lưng mình để che chở cho y.

BỘP!! BỘP!! BỘP!!!

"Oa, hảo thâm tình nha!! Ngươi bảo hộ tiểu tình nhân của mình kĩ thế!!" Một giọng nói đùa cợt khẽ vang lên, một thanh niên thanh tú, dáng người thư sinh bước ra từ chỗ đám người kia.

Ngự Thiên trông thấy một màn này liền có chút táo bạo, hiện tại y chỉ muốn giết sạch đám chướng mắt trước mặt này thôi.

"LÀ NGƯƠI!!! NGƯƠI CHƯA CHẾT!!!" Tề Quân có chút kinh nghi bất định mà nhìn thanh niên trước mắt.

"Đúng nha, ngươi chưa chết ta làm sao nỡ chết đây!!!" Thanh niên như có như không mỉm cười, giọng nói rất ôn nhu tha thiết nhưng lại làm cho xung quanh sởn cả da gà.

Ngự Thiên thấy người trước mắt nhìn mình làm y có cảm giác như mình đang bị một con độc xà nhìn chằm chằm vậy, thân từng là đồng loại, mày tưởng mày làm được mà tao không làm được chắc.

Ngự Thiên đem toàn bộ lệ khí cùng sát khí của mình thả ra, thành công chế trụ cả đám người, hù sợ tên ẻo lả nam không ra nam, nữ không ra nữ trước mắt. Cũng không nhìn tới Tề Quân bên cạnh cũng bị hù luôn.

Thanh niên kia cả người đầy mồ hôi lạnh, gã tức giận cùng cực mà nhìn hai người trước mắt.

"Sắp chết mà còn giãy giụa à!! Các ngươi chỉ có hai người thôi, cố làm ra khí thế như thế cho ai coi chứ!!!"

"LÊN!!! Đánh chết bọn chúng cho ta!!!"

Tề Quân còn chưa kịp phản ứng lại thì Ngự Thiên đã phóng đến như một chú chim én, ra tay một chút cũng không lưu tình, nhất chiêu nhất sát, hoàn toàn chẳng lưu lại một tia sinh cơ nào.

Khiến cho người đã sớm nhìn thấu sinh tử như Tề Quân cũng phải thâm thâm hút một ngụm khí lạnh càng không hề nói đến một đám người kia.

Dần dần, có người bắt đầu có ý lui lại. Bọn họ đều không muốn chết một cách không minh bạch như thế này.

Tề Quân cũng không để bà xã nhà mình ôm hết, hắn cũng nhanh chóng hạ đo ván vài người, cố gắng đi đến bên cạnh Ngự Thiên.

Nhưng cùng lúc, hắn thấy được nụ cười dữ tợn của tên thanh niên kia, lòng Tề Quân thầm kêu lên không ổn.

Liền nhìn thấy từ bên ngoài xông vào thêm một đám người, tay bọn hắn đều cầm súng. Tề Quân biến sắc, lập tức dùng hết sức lực nhào đến chỗ Ngự Thiên, đem y giấu vào lòng mình.

ĐÙNG! ĐÙNG! ĐÙNG!!!

Chuyển biến bất ngờ này làm Ngự Thiên có chút phản ứng không kịp, trên mặt y liền bị những dòng nước ấm bắn trúng.

Y ngơ ngác ngẩng đầu lên, liền bắt gặp nụ cười ôn nhu quen thuộc vô cùng kia cùng với câu nói mà y đã nghe qua rất nhiều lần, rất nhiều lần.

"Tiểu Thiên, anh yêu em!!"

Cảm nhận được sức nặng đặt trên vai mình, lại nhìn xuống bàn tay đầy loại chất lỏng đỏ au gai mắt kia, ngay cả quần áo cũng đều ẩm ướt như vừa đứng như mưa xong.

Cả linh hồn Ngự Thiên đau nhứt như bị ai đó hung hăng xé nát ra, con ngươi y trống rỗng mà ôm lấy thân thể đang dần lạnh băng kia.

"HA HA HA!!! XONG, CUỐI CÙNG CŨNG XONG!!" Thanh niên kia cười một cách điên cuồng mà nhìn thân thể to lớn đầy máu kia, bầu không khí nặng nề u ám chẳng một ai lên tiếng cả.

Sức nặng của người kia toàn bộ đều dồn lên người y như đang nói với y điều gì đó, Ngự Thiên thẫn thờ nâng tay vuốt ve mái tóc ngắn của nam nhân nhà y, y hoàn toàn chẳng thèm để ý hoàn cảnh xung quanh mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.