Ngũ Đại Tiên Sinh

Chương 86




Cảm thấy đã mất mặt rồi thôi thì để mất mặt luôn vậy, Ngự Thiên không hề kiêng nể gì mà ngốn hết đống thức ăn trên bàn.

Một cơn bão kéo qua đã tàn phá hết thảy mọi thứ khi nó lướt qua, Tề Quân bấy giờ cũng đã có đôi chút hiểu biết về sức ăn kinh khủng của Ngự Thiên nhà mình rồi.

Chỉ dăm ba phút, đồ ăn bay sạch sành sanh. Cái bụng nhỏ nhắn của Ngự Thiên cũng trở nên tròn vo. Y nằm ngửa trên ghế mà xoa xoa bụng của mình, một loại điển hình là cái nết đánh chết cái đẹp đấy.

Nhưng trong mắt của người nào đó thì đây lại là một khung cảnh hết sức ấm áp, tuy chả biết là ấm áp ở chỗ nào nhưng hắn như cũ vẫn thấy thực ấm áp.

Đáy mắt Tề Quân xẹt qua một tia tiếu ý rồi nhanh chóng lặn mất, hắn hơi mỉm cười đưa y trở về nhà, nhìn bóng dáng nho nhỏ nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, Tề Quân cũng chỉ có thể nuối tiếc mà thu về tầm mắt của mình, nhanh chóng khai xe rời đi.

Lúc Ngự Thiên nhào lên chiếc giường mềm mại của mình nằm thẳng cẳng nghỉ ngơi thì lúc này y mới nhớ ra được một việc hết sức quan trọng đã bị y lang quên từ tận sáng nay tới bây giờ.

Thế quái nào mà y phải cực cực khổ khổ đi nghiên cứu cái bô mất vệ sinh kia chứ, cứ việc chờ mấy tên đệ đệ ngu xuẩn kia chui vào mộng của y rồi bắt tụi nó tìm cách chẳng phải dễ hơn sao.

Hiện tại tụi nó đang ở tiên giới mà, sẽ có rất nhiều tài liệu có thể giúp y nhanh chóng trở về thôi. Thế cần éo gì phải ép buộc mình làm điều mình không muốn nữa chứ.

Sau một hồi suy nghĩ quyết liệt, Ngự Thiên hồ hởi nhanh chóng lôi cái bô ra dùng hết sức bình sinh mà quăng nó bay ra khỏi sân nhà mình, cái bô như hóa thành một vệt sáng cắt ngang bầu trời phang thẳng vào đầu một lão giả.

Khiến lão ta nằm sải lai bất tỉnh nhân sự, còn đương sự vừa gây ra án mạng xém chết ngươi kia lại vô cùng vô tư lết đi tắm rồi bắt đầu leo lên giường đắp chăn đi ngủ với cái mong muốn sẽ gặp được đám đệ đệ nhà mình.

Nhưng người tính . . . à không long tính đâu bằng trời tính. Lúc đại ca long đần không muốn gặp thì mấy con long đệ đệ cứ liều mạng sáp lại chỗ y, còn lúc y rất cần thì chả có con nào xuất hiện cả.

Một đêm vô mộng mị. Còn lão giả khó khăn lắm mới tìm được Ngự Thiên thì đã bị ăn bô rồi nhập viện, mới ra tù đã phải nằm viện tịnh dưỡng 1 tháng trời. Nỗi đau này ai thấu.

Sáng ra, Ngự Thiên vươn vai co giãn người, y cảm thấy tôi qua ngủ thật là ngon, mà hình như mình quên quên thứ gì rồi thì phải.

Ngự Thiên nằm bất động trên giường một hồi lâu liền nhảy dựng lên, sắc mặt y cũng hết sức khó coi.

ĐUMA, thế mà bọn nó lại không tới!!! Chơi nhau à!!!

Trong lúc Ngự Thiên đang nghiến răng nghiến lợi ghi sổ các long đần thì đám long đần trên đây có thể nói là oan uổng hơn cả đậu nga.

Đâu phải bọn họ không muốn tới phá đại ca đâu, rất muốn tới đó nhưng lực bất đồng tâm a.

Pháp thuật kiểu gì mà một tuần xài được một lần, còn hơn hẹn giờ xem phim Ấn Độ nữa. Vậy thì cũng thôi đi, khi xài vì không đủ thuần thục nên gặp nhau mà cứ như lạc vào động DJ vậy, hết lắc rồi tới giật, dập từ đĩa này sang đĩa khác, lag dưới mọi hình thức.

Cho nên, bây giờ bọn họ ngoài việc chờ đợi đến dài cổ ra thì cũng chẳng còn cách nào khác cả.

Hoàn Ưu sau khi biết được thì cũng hết biết nói gì luôn rồi, cứ mỗi khi gặp đám đồ đệ của mình thì mọi ngôn từ của lão đều trở nên bất lực rồi, vì nói thì nói chứ tụi nó có nghe đâu, tai này lọt sang tai khác hết còn gì.

Hoàn Ưu cũng kệ luôn, muốn đè ép ra sao liền đè đi. Lão dẫn đồ tôn nhà lão đi luyện phép thuật, đồ tôn ngoan mới không cần cùng đám lười kia học tập đâu.

Đám phu quân của bọn nó cung rất bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhứt của mình rồi đem người vác về thôi.

Hai - ba ngày cứ thế trôi qua, Ngự Thiên ngủ càng ngon thì khi thức dậy càng thêm táo bạo, có ai nói cho y biết rằng đám đệ đệ nhây lầy nhà y trốn đâu hết rồi không. Nếu y mà tìm được bọn hắn, nếu mà tìm được thì nhất định sẽ đánh phế đám bọn nó ngay cho xem.

Cho dù ngủ cũng chẳng chờ được người cần chờ, vậy thì thôi ra ngoài dạo dạo xem vận may xem. Biết đâu . . . . . 

Hai mắt của Ngự Thiên lóe lên một tia gì đó không rõ ràng, nó nhanh chóng phai mờ đi nhanh đến mức ngay cả y cũng không biết đến sự tồn tại của nó.

Ngự Thiên đi long bong không chú định, hai chân cứ không hề có một mục tiêu chính xác nào mà bắt đầu di chuyển, lết hết đằng này đến đằng khác.

Nhưng người mà y để ý vẫn còn chưa xuất hiện, Ngự Thiên bỗng chốc có chút buồn bực cùng một chút mất mác nhỏ đến mức không phát hiện được.

Không có người bồi dạo, y cứ đi tàn tàn tới một nơi đông người, không biết tại sao nữa. Y vốn thích yên tĩnh thế nào lại đi đến tận chỗ này rồi.

Nhìn dòng người tấp nập phía trước, đáy lòng Ngự Thiên sinh ra một tia hụt hẫng khó tả làm y cũng rất giật mình hòa lẫn khó hiểu. Y hụt hẫng vì cái gì cơ chứ, cảm xúc của y khi nào khó nắm bắt như vậy rồi.

Trong lúc Ngự Thiên còn đang suy ngẫm nhân sinh, một giọng nói trầm ấm, hùng hậu vang lên bên tai y một cách nhẹ nhàng pha lẫn chút nhu hòa khiến cho Ngự Thiên xém chút nữa đã đứng không vững.

Tia hụt hẫng, mất mác đến như sao chổi và đi nhanh hơn cả sao xẹt nên làm y xem nhẹ một loại cảm giác khác thường nơi đáy lòng của mình.

Y nhẹ nhàng nhăn nhó đôi mày của mình "Anh ở đâu chui ra vậy? Xém chút nữa hù chết tôi rồi đấy!!!" Giọng nói có chút tức giận nhưng lại mang theo giọng mũi nên trông rất giống như đang giận dỗi làm nũng vậy.

Tề Quân xém một chút là không nhịn được nữa mà nhào đến cưỡng hôn rồi. Sao người này lại có thể đáng yêu đến thế nầy cơ chứ, thật là không chịu nổi mà.

"Khụ, rảnh rỗi nên đi ngang qua thôi!!! Có muốn đi ăn chút đồ ngọt không?"

Ngự Thiên nghe xong lời của hắn liền bắt đầu nhíu mi suy nghĩ, y rất nhanh liền phản bác hắn "Không thích đồ ngọt, đi ăn vặt đi!!" 

Tề Quân cố gắng thu liễm ý cười trên mỗi mình lại nhưng khóe môi của hắn càng lúc càng cong như thế hiện tâm trạng vui vẻ của hắn lúc này vậy.

"Vậy liền đi thôi!! Em thích chỗ nào liền đi chỗ đó!!"

"Ân, hảo ah!!"

Vì có chút hưng phấn nên Ngự Thiên không chú ý đến ngữ khí có chút ái muội của Tề Quân, người còn lại thấy y không chút nào phản ứng lời nói của hắn thì khóe môi càng thêm cong lên rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười ôn nhu như nước.

Nhưng vì Ngự Thiên đã quay lưng đi trước nên một màn kinh tâm động phách này y còn chưa kịp thấy để lấy đề kháng nên rốt cuộc cũng bị một nụ cười này hạ đo ván trên giường.

Tề Quân cũng không lái xe, mà là đi chầm chậm kế bên Ngự Thiên như hưởng thụ những phút giây kề cận bên nhau.

Ngự Thiên cũng không biết vì có thể nhanh chóng xuất hiện bên cạnh y mà Tề Quân hiển nhiên trở thành một tên hôn quân chính hiệu.

Mọi việc đều được đổ thẳng lên đầu thư ký toàn năng Lý Triết, khiến cho gã sống không bằng chết, tăng ca trong hàm lệ, làm việc trong nước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.