Lúc Đại Hắc được đưa tới, Hùng Lạc và Chu Ngữ Bằng đang ăn cơm, Hùng Lạc ninh rất nhiều cháo, nghe nói là gạo nuôi dạ dày, cậu ta còn thả thêm vào một ít nấm hương, Chu Ngữ Bằng trông có vẻ rất thích ăn. Bây giờ năm ngón tay của cậu phải nắm thật chặt mới có thể giữ được muỗng, có điều mấy ngày nay cũng đã tiến bộ lên rất nhiều. Chỉ cần không bị phân tâm, Chu Ngữ Bằng vẫn có thể tự mình cầm muỗng ăn cháo, nhưng mà có đôi khi cậu cũng thoáng thất thần, chiếc muỗng sẽ rơi ra khỏi tay, những lúc như vậy cậu vẫn hoàn toàn không phát hiện được.
Tiếng chó sủa ngoài hành lang càng lúc càng lớn, Hùng Lạc đã sớm đoán được phần nào, liền đứng dậy đi ra mở cửa.
“Đại Hắc!”
Đã lâu không gặp, chú chó chăn cừu này vẫn chẳng thay đổi chú nào, lớp lông đen óng mượt tỏa sáng, những cái chân dài ưu nhã bước tới trước, đầu lưỡi thè ra khẽ run lên. Đại Hắc vừa nhìn thấy Hùng Lạc liền nhận ra người quen, lập tức chạy tới, muốn dùng lưỡi chào hỏi cậu ta. Hùng Lạc cũng nhớ rõ thói quen cũ, đưa mặt tới chờ cậu nhóc bự này liếm. Ngờ đâu Đại Hắc đột nhiên trông thấy chủ nhân đang ngồi bên bàn ăn, lâu như vậy mới được gặp lại chủ, Đại Hắc mừng rỡ phóng vèo tới trước, khiến cho Hùng Lạc đang ngước cổ lên lộn nhào sang một bên.
Sức mạnh của Đại Hắc quá lớn, thân hình của nó va mạnh vào mấy chân bàn, cháo cùng đồ ăn trên bàn đều bị rung chuyển đổ hết xuống đất, còn bị rơi vãi lên trên ghế, cũng dính vào người Chu Ngữ Bằng. Bắp đùi của Chu Ngữ Bằng không có cảm giác gì, thế nhưng chiếc bàn rung lắc kịch liệt đã dọa cho cậu một phen giật thót. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, một thứ to lớn nào đó đã bổ nhào về phía mình, Chu Ngữ Bằng nhất thời căng thẳng, nhưng chỉ vài giây sau, sắc mặt trắng bệch của cậu liền khôi phục lại bình thường, biết là Đại Hắc tới. Thời khắc này, khuôn mặt luôn trầm lặng suốt mấy năm nay cuối cùng cũng hiện ra một nụ cười rạng rỡ. Biểu cảm xa lạ đó nở rộ trên gương mặt Chu Ngữ Bằng, ý cười ấm áp đó cứ từ từ vận mở, Hùng Lạc đứng ở một bên mà rơi nước mắt.
Dương Nhất Kha ôm lấy vai Hùng Lạc, dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cậu ta, xúc động nói: “Đã lớn như vậy rồi, người ta cười một chút vậy mà cậu lại khóc…”. Thực ra hai mắt của anh chẳng phải cũng đã ươn ướt rồi hay sao?
Từ sau khi Đại Hắc tới, dường như tinh thần của Chu Ngữ Bằng càng ngày càng tốt, chí ít Hùng Lạc có thể cảm nhận được sâu sắc điều này. Lúc cậu ta không có ở nhà, Đại Hắc và Chu Ngữ Bằng một tấc cũng không rời, nó đã từng rời xa chủ nhân của mình, cho nên lần gặp lại này khiến cho ngay cả linh tính của động vật cũng hiểu được mọi chuyện thật không dễ dàng gì.
Thế nhưng việc nuôi dưỡng Đại Hắc đối Hùng Lạc mà nói là một vấn đề khó khăn. Đầu tiên là thức ăn cho Đại Hắc, cậu ta vốn định mua thức ăn dành cho chó cho nó ăn, nhưng thật không ngờ lượng cơm ăn một lần của nó lại có thể lên tới sáu cái bánh bao trắng. Vua bụng to này phải ăn bao nhiêu thức ăn cho chó thì mới đủ đây, Hùng Lạc đành phải mỗi ngày chuẩn bị bánh bao trắng trộn với đồ ăn thừa cho Đại Hắc ăn.
Tiếp đó là vấn đề nước uống, lúc đầu Hùng Lạc cất công đi tìm một cái chén thủy tinh tinh xảo để đựng nước, kết quả phát hiện đầu lưỡi của Đại Hắc khi liếm vào chén, chưa được vài hớp thì chén thủy tinh đã nhìn thấy đáy. Có một lần Đại Hắc khát đến độ liền trực tiếp uống nước trong bồn cầu, Chu Ngữ Bằng nếu biết được chuyện này nhất định sẽ tự trách mình, Hùng Lạc liền vội vàng đến siêu thị mua một cái thau nhựa, mỗi ngày đều phải đảm bảo trong đó chứa đầy nước sạch.
Hùng Lạc vẫn kiên trì dẫn Chu Ngữ Bằng đi làm châm cứu, hằng đêm đều xoa bóp tứ chi cho cậu không quên ngày nào. Khí trời dần dần chuyển lạnh, Hùng Lạc phát hiện cẳng chân và bàn chân của Chu Ngữ Bằng lạnh vô cùng. Bác sĩ nói với cậu ta nguyên nhân là vì thiếu vận động mà gây ra, kể từ đó, mỗi buổi tối Hùng Lạc đều dẫn Đại Hắc và Chu Ngữ Bằng đi dạo. Chu Ngữ Bằng đi rất chậm, bởi vì không nhìn thấy, cho nên dáng đi của cậu vô cùng kì cục, nhưng cũng không có cách nào thông qua thị giác mà điều chỉnh được, thành ra Hùng Lạc phải kiên nhẫn nhắc nhở Chu Ngữ Bằng, từ việc bắt cậu ngẩng đầu, đến việc duỗi thẳng thắt lưng…
Dần dần, dưới sự dìu dắt của Hùng Lạc, bước chân của Chu Ngữ Bằng so với trước kia cũng đã ổn định hơn một chút. Nếu như không có ai giúp đỡ, chỉ cần biết được phương hướng đại khái, cậu cũng có thể độc lập đi được một đoạn. Có điều cổ chân yếu ớt của cậu không thể chống đỡ cả thân người trong thời gian dài, cho nên đi được một hai phút thì cần phải ngồi xuống nghỉ một lát. Nhưng chuyện này có là vấn đề gì? Ở bên cạnh chăm sóc cho Chu Ngữ Bằng đến hết cuộc đời, Hùng Lạc còn quan tâm đến chỗ dừng chân hay sao?
Mãi đến khi bước vào mùa đông, Hùng Lạc cũng chẳng trở về ngủ trên chiếc giường lớn trong phòng mình nữa. Đêm nào cậu ta cũng phải ngắm nhìn Chu Ngữ Bằng thì mới có thể an tâm đi vào giấc ngủ được. Lúc trước thì dựa vào khung cửa, còn bây giờ, Hùng Lạc đã đem chiếc chăn bông dày trải xuống sàn nhà, nằm ngủ ở bên cạnh giường của Chu Ngữ Bằng. Tuy rằng nằm như vậy rất cứng, lưng cũng thấy đau và khó chịu, thế nhưng Hùng Lạc không hề bận tâm. Cậu ta chính là thích ngước lên nhìn Chu Ngữ Bằng như vậy, ngắm nhìn cậu nằm ngủ ở trên giường cao, trái tim của Hùng Lạc mới cảm thấy có nguồn sống.
Giống như một chiếc đồng hồ sinh học, vào ban đêm, chỉ cần Chu Ngữ Bằng vừa tỉnh giấc, Hùng Lạc đều có thể cùng lúc tỉnh lại. Chu Ngữ Bằng hình như cũng đã quen với việc Hùng Lạc xuất hiện bên cạnh mình giữa đêm khuya. Hùng Lạc sẽ viết chữ lên cánh tay của cậu, hỏi cậu có muốn đi WC không, sau đó cậu sẽ được Hùng Lạc dẫn đi vệ sinh. Cái cảm giác lúc nào cũng có người ở bên cạnh mình đối với Chu Ngữ Bằng luôn sống trong bóng tối tĩnh lặng mà nói, đó chính là nguồn sáng ấm áp duy nhất.
Đêm nay Hùng Lạc ngủ rất sâu, lúc Chu Ngữ Bằng mở mắt ra, cậu ta vẫn chưa tỉnh lại. Thực ra mỗi một lần tỉnh giấc như vậy, Chu Ngữ Bằng luôn có một thoáng mơ hồ, cậu không biết bây giờ là mấy giờ, thậm chí còn không biết mình đang ở nơi nào, chỉ khi đôi tay to lớn kia kịp thời vươn tới ôm lấy cậu, cậu mới triệt để tỉnh táo. Nhưng mà không biết tại sao, ngày hôm nay đôi tay to lớn kia lại không thấy xuất hiện. Chu Ngữ Bằng tự mình ngồi dậy, nhớ mang máng phương hướng của nhà vệ sinh, liền chống tay xuống giường, đứng lên, hướng đến phía đó mò mẫm. Tuy rằng đôi tay không cảm nhận được, nhưng cậu đã có thói quen vươn hai tay ra để dò đường, như vậy thì cho dù không có cảm giác, đến lúc đụng phải vật thể nào đó vẫn có thể kịp thời dừng lại.
Chu Ngữ Bằng không tìm được giày, chỉ có thể để chân trần đi trên sàn nhà, mặc dù không cảm giác được nhiệt độ, nhưng cậu đoán nhất định là đang rất lạnh. Mới bước được ba bước, cả thân thể liền bị đập mạnh xuống nền nhà. Chu Ngữ Bằng hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng điều buồn cười chính là, cho dù có bị ngã đến như vậy, cậu vẫn không cảm nhận được một chút đau đớn nào, tứ chi vô cảm đối với người mù hai mắt mà nói chẳng khác nào như không tồn tại.
Cảm giác có thứ gì đè lên trên người, Hùng Lạc mới tỉnh giấc. Chỉ thấy Chu Ngữ Bằng đang chật vật nằm trên mặt đất, dùng hai tay không có khí lực chống đỡ thân thể, nỗ lực đứng lên.
“Xin lỗi… Xin lỗi!”. Hùng Lạc quýnh quáng ngồi dậy, đỡ Chu Ngữ Bằng đang phí sức vùng vẫy lên, một bàn tay của cậu ta còn liên tục tát vào mặt mình, hung hăng tự mắng chính bản thân.
“Sao anh lại nằm ở dưới đất?”. Chu Ngữ Bằng hiện tại đã có thể hỏi một vài vấn đề, không giống như trước kia chỉ có thể trả lời người khác.
Trong đêm tối, khuôn mặt của Hùng Lạc đỏ lên, cậu ta tuyệt đối sẽ không bao giờ nói với Chu Ngữ Bằng rằng bấy lâu nay mình luôn âm thầm ngủ ở bên cạnh cậu, đành phải giả vờ như nghe không hiểu giọng nói không rõ ràng của Chu Ngữ Bằng, cấp tốc đỡ cậu tới ngồi trên sô pha.
Bật đèn trần lên, Hùng Lạc kiểm tra vết thương cho Chu Ngữ Bằng. Người bình thường khi bị ngã thì phản ứng đầu tiên chính là lấy hai tay ra chống đỡ, như vậy thân thể sẽ giảm bớt sự va chạm với mặt đất. Nhưng Chu Ngữ Bằng lại không giống như vậy, vào khoảnh khắc ngã xuống cậu không thể nhận biết được nguy hiểm đang ập tới, cho nên mới để cho khuôn mặt trực tiếp đập xuống nền nhà.
“Ôi mẹ ơi!”. Hùng Lạc nhìn khuôn mặt tinh xảo bị va đập đến vừa sưng vừa đỏ, dưới cằm còn bị trầy một mảng lớn đến rách cả da, lộ ra da thịt phấn hồng rươm rướm tơ máu.
“Em đau chết luôn đúng không?”. Hùng Lạc xót xa, nhanh chóng lấy cồn và một mảnh vải tiến hành khử trùng.
“Nhịn một chút!”. Hùng Lạc viết, để cậu sẽ không vì cồn kích thích mà quá căng thẳng.
“Ừm”. Chu Ngữ Bằng đã chuẩn bị xong.
Lúc cồn tiếp xúc với miệng vết thương, Chu Ngữ Bằng đau đến rên lên, mặc dù ngoài mặt không có biểu hiện gì, nhưng vì không nghe được, cho nên thanh âm đã bán đứng cậu. Hùng Lạc nhìn vào mắt Chu Ngữ Bằng, bất đắc dĩ lắc đầu. Cậu ta biết, Chu Ngữ Bằng không muốn gây phiền phức cho người khác, lúc nào cũng muốn giấu giếm và ủy khuất chính mình.
“Cái gì cũng không cảm giác được, vậy trong lòng là cảm giác gì?”. Hùng Lạc viết cho Chu Ngữ Bằng, tuy câu chữ có chút trúc trắc, nhưng cậu vẫn rất nhanh hiểu thông, thản nhiên nói: “Không có cảm giác gì đặc biệt, lúc còn nhỏ em đã từng làm gây mê toàn thân một lần, bây giờ cũng giống như vậy, em có thể khiến cho bản thân mình vĩnh viễn sống trong khoảng thời gian ấy.”
“Ừm”. Hùng Lạc yêu thương hôn lên mu bàn tay của cậu, đây là chuyện duy nhất mà cậu ta dám làm với Chu Ngữ Bằng. Nếu như không uống Vô Cảm, Chu Ngữ Bằng của bây giờ sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ? Liệu cậu ấy có sẽ giống như đêm nay ngồi ở bên cạnh mình không?
Một ngày kia mẹ của Hùng Lạc tới nhà của cậu ta, vết thương trên mặt Chu Ngữ Bằng vẫn còn chưa khỏi hẳn. Từ khi Hùng Lạc chuyển đến nhà mới, đây là lần đầu tiên bà đến thăm con trai mình, nhìn thấy ngôi nhà nhỏ này được con trai sắp xếp đâu ra đấy, trong lòng cũng thầm vui mừng.
“Mẹ, đừng liên tục nhìn cậu ấy nữa, vết thương trên mặt cậu ấy chỉ là không cẩn thận nên bị ngã thôi”. Hùng Lạc bình thản nói.
“Xin lỗi xin lỗi, mẹ không cố ý muốn nhìn đâu, mẹ…”. Mẹ của Hùng Lạc khẩn trương đứng lên khỏi sô pha.
“Mẹ, mẹ không cần phải quá nhạy cảm, con cũng không có ý gì cả. Thân thể của Ngữ Bằng như vậy, rất thường hay vấp ngã, trên người có thương tích là chuyện rất bình thường, không cần lo lắng đâu.”
“Ừm, mẹ biết rồi. Vậy, hằng ngày các con ăn uống thế nào?”
“Là con tự nấu”. Hùng Lạc đơn giản nói: “Bây giờ tay nghề nấu nướng của con vô cùng tuyệt vời luôn đó, Ngữ Bằng cũng ăn nhiều hơn trước rồi, nếu mẹ không tin, chút nữa con sẽ trổ tài ra cho mẹ xem, món sở trường nhất của con chính là cháo thịt nạc trứng muối, thế nào?”
Mẹ của Hùng Lạc gật đầu cười, không ngờ cũng có ngày một Hùng Lạc cơm tới là há miệng này có thể học được cách nấu ăn. Con người mà, lúc nào cũng phải bị ép đến đường cùng thì mới có thể trưởng thành lên được.
“Mẹ có thể nói chuyện với Ngữ Bằng một chút không?”. Mẹ của Hùng Lạc thử hỏi.
“Dạ? Vẫn là đừng nên thì hơn.”
Mẹ của Hùng Lạc không hiểu.
Hùng Lạc ấp úng giải thích: “Cậu ấy không biết con là ai, nếu mẹ muốn nói chuyện với cậu ấy, thì phải giới thiệu thế nào đây… Cũng không thể nói là mẹ của Hùng Lạc được.”
“Hả? Nó không biết con là ai? Sao có thể như vậy? Vậy con chăm sóc nó thế này, nó cũng không biết là ai đang chăm sóc mình sao? Chuyện này…”
“Mẹ!”. Hùng Lạc có chút tức giận, đứng lên nói: “Con sống cùng Ngữ Bằng, chăm sóc cho cậu ấy, không phải là để cho cậu ấy biết con tốt như thế nào, mẹ có hiểu không? Là con nguyện ý ở bên cạnh Ngữ Bằng, nguyện ý đối tốt với cậu ấy, mặc kệ cậu ấy có biết con là ai hay không!”
“Được, được, được! Con đừng nóng giận, mẹ hiểu rồi”. Mẹ của Hùng Lạc cũng bởi vì chuyện của Hùng Ninh, thành ra ở trước mặt con trai luôn luôn dè dặt thận trọng, rất sợ không cẩn thận sẽ chạm phải lôi quang.
Hùng Lạc đè lại cơn giận nhỏ trong lòng, trò chuyện với mẹ mình thêm một chút, sau đó tiễn bà ra về. Lúc ở ngoài hành lang, mẹ của Hùng Lạc rốt cục cũng nhắc đến Hùng Ninh, nói là cô ta đã rời khỏi Bắc Kinh, đi đến Tây Tạng. Hai tay Hùng Lạc siết lại thật chặt, thậm chí có chút run lên, cậu ta không muốn nghe bất cứ tin tức gì về Hùng Ninh cả, trong thâm tâm thật sự khao khát cô ta cứ như vậy biến mất khỏi thế giới này luôn đi cho xong.
Cuối tháng Một, tuyết bắt đầu rơi, Dương Nhất Kha gửi tới một tấm thiệp cưới. Anh sắp sửa kết hôn!
“Làm gì có người nào đang mùa đông lại đi kết hôn chứ?”. Hùng Lạc nghĩ thầm.
Vị hôn thê của Dương Nhất Kha thích tuyết, ao ước vào ngày mặc áo cưới có thể có tuyết bay khắp bầu trời. Cho nên mùa đông năm nay khi mà trận tuyết đầu tiên rơi xuống, chính là ngày bọn họ cử hành hôn lễ.
Tiệc cưới của ngôi sao quả thực rất long trọng, ngoại trừ rất đông những nhân vật tai to mặt lớn trong giới thể thao và giải trí đến chúc mừng ra, còn có rất nhiều ký giả bên giới truyền thông chạy tới. Đèn flash hầu như không hề gián đoạn, Hùng Lạc đỡ Chu Ngữ Bằng đi đến chỗ khuất nhất trong góc phòng. Chu Ngữ Bằng mặc một bộ âu phục màu trắng mà Hùng Lạc đã tỉ mỉ chọn lựa, trông rất có sức sống, còn bản thân Hùng Lạc thì chỉ tùy tiện mặc một bộ trang phục bình thường đứng ở bên cạnh cậu mà thôi.
Để tránh khỏi những cặp mắt cay độc của giới truyền thông, Hùng Lạc không dám ngồi chung bàn với những ngôi sao khác, đành phải tìm một bàn bình thường nhất ngồi vào. Chiếc bàn này tính cả hai người bọn họ thì mới có bốn người, hai người đàn ông ngồi phía đối diện đang hời hợt trò chuyện, xem ra cũng không phải là bạn bè quá thân thiết với Dương Nhất Kha.
Hùng Lạc biết mắt trái của Chu Ngữ Bằng vẫn còn có thể cảm nhận được ánh sáng, cho nên không đành lòng để cho cậu mang kính râm. Thế nhưng lúc mọi người đều tập trung hướng về cặp đôi trên khán đài, chỉ có khuôn mặt của Chu Ngữ Bằng là hoàn toàn quay về phía khác. Hùng Lạc không quan tâm đến thời khắc lãng mạn đó, chỉ dành trọn từng giây từng phút ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Chu Ngữ Bằng.
Nói thật lòng, cùng người mình yêu cử hành một hôn lễ lãng mạn chính là ước mơ của Hùng Lạc, nhưng mà, giấc mộng này cả đời cũng không thể thực hiện được. Bất luận cậu ta có nỗ lực thế nào, cũng không thể mang đến cho Chu Ngữ Bằng một hôn lễ. Nhìn thấy niềm hạnh phúc ấm áp trên khán đài, trong lòng Hùng Lạc lẳng lặng rơi nước mắt.
E ngại người đông, Hùng Lạc cũng không miêu tả những chuyện xảy ra xung quanh cho Chu Ngữ Bằng như thường ngày, cho nên Chu Ngữ Bằng vẫn cứ như vậy diện vô biểu tình ngồi lặng lẽ ở trong góc khuất. Từng đĩa thức ăn bắt đầu được mang lên, những vị khách khác đều vô cùng vui vẻ, náo nhiệt ăn uống, chỉ có bốn người ngồi cô độc ở chiếc bàn tròn kia là hoàn toàn im lặng. Hùng Lạc gắp đồ ăn bỏ vào chiếc dĩa nhỏ trước mặt Chu Ngữ Bằng, còn cậu thì cầm muỗng bằng tay trái xúc thức ăn đưa vào miệng. Ngặt nỗi là đang có người ngoài ở đây, cho nên Hùng Lạc cũng không thể nói cho cậu biết tên từng món ăn mà cậu đang ăn được.
“Lạc Lạc! Lạc Lạc!”
An Thần từ trong đám người lách ra.
“Anh Dương mời anh qua đó!”
“Hả?”. Hùng Lạc thoáng nhìn Dương Nhất Kha đang đứng ở bên cạnh sân khấu, nói: “Tôi không đi đâu, tôi phải ở bên cạnh Ngữ Bằng.”
“Không phải đã có em rồi sao? Em sẽ ở đây chăm sóc cho anh ấy”. An Thần kéo cái ghế bên cạnh ra ngồi xuống. Nhìn thấy bộ dạng Hùng Lạc do do dự dự, y không nhịn được đẩy đẩy cậu ta, nói: “Em có phải là đại hôi lang đâu, sao có thể ăn mất Bằng Tử nhà anh được chứ? Nhanh đi nhanh đi!”
“Vậy…”. Hùng Lạc không tình nguyện đứng lên: “Cậu gắp thức ăn cho cậu ấy nhé, đừng gắp mấy món cay, cũng đừng để cậu ấy ăn quá mặn, dạ dày của cậu ấy không tốt… Cậu nhớ nâng tay trái của cậu ấy lên một chút, tôi sợ sức lực của cậu ấy không đủ, sẽ làm rơi muỗng…”
“Hùng Lạc!”. An Thần dở khóc dở cười: “Từ khi nào anh lại trở nên lề mề chậm chạp như vậy?”