Liễu Dung Nghiên không biết mình đã uống bao nhiêu chai rượu, cũng không biết bản thân có tâm trạng rối bời đến mức nào kể từ lúc xem được đoạn video kia.
Cô cứ uống, uống hết chai này đến chai khác, xung quanh căn phòng là hương rượu nồng đượm.
Khoảnh khắc xem đoạn video mà người đàn ông kia gửi tới, trái tim cô như bị đóng băng vậy.
Một cảm giác lạnh lẽo và đau đớn như một tảng băng sắc nhọn đâm vào tâm can.
Ý chí không chịu nổi nữa, cuối cùng, cô ngã nhoài xuống sàn, ngay cả đứng cũng không đứng lên được.
Liễu Dung Nghiên từ bỏ, bất lực nằm trên sàn nhà.
Đôi mắt ươn ướt nhắm lại, khuôn mặt ửng hồng.
Thời điểm Phó Liên Ngạo trở về nhà là lúc hai giờ sáng.
Tâm trạng của anh đêm nay thật sự rất tệ, nhưng chỉ cần nghĩ đến chốc lát nữa thôi là có thể gặp được cô bé con, anh liền xua tan đi sự bực tức và mệt mỏi trong lòng.
Anh bước đi rất khẽ, rất nhẹ nhàng vì anh sợ sẽ làm cô tỉnh giấc.
Nhưng ngoài ý muốn vừa mở cửa ra, đập vào mắt anh là cảnh cô gái nhỏ nằm sõng soài dưới giường, và mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.
Phó Liên Ngạo đi vội đến, ôm cô lên.
Cánh tay truyền đến cơn nóng bừng bừng như lửa đốt, anh nhanh chóng nhận ra có điều không ổn.
Trán cô nóng đến mức nói khoa trương một chút thì có thể dùng để chiên trứng, nhẹ hơn chút thì cũng đủ để làm bỏng tay một người.
Anh không dám chậm trễ một giây, vội vàng đặt cô lên giường.
Sau đó lập tức chạy vào phòng tắm bưng ra một thau nước ấm và khăn để lau người cho cô.
Phó Liên Ngạo vừa lau vừa sốt sắng không thôi, lau một lát lại sờ trán cô.
Vẫn còn rất nóng!
Anh cởi áo cô ra, lau cánh tay và vùng eo của cô, vẻ mặt căng thẳng: “Nghiên Nghiên, cố chịu một chút, sẽ không sao đâu.”
Dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc của anh.
Liễu Dung Nghiên nhổm người dậy, ôm chặt cổ anh, cả gương mặt vùi vào ngực anh, tủi thân nói: “Nói dối… Rõ ràng đã nói… sẽ chỉ thích mình em… Anh nói dối.”
Tim Phó Liên Ngạo như bị đâm vào, anh nặng nề đè nén cảm giác đau xót của mình, xoa xoa đầu cô, trấn an cô.
Cả người anh đã sớm đổ đầy mồ hôi, theo bản năng đỡ lưng cô, nhẹ nhàng đặt cô lên giường lần nữa.
Anh lau mình cho cô thêm mấy lần lại cho uống thêm thuốc hạ sốt.
Hơn một tiếng lao lực, nhiệt độ cơ thể của cô cũng đã hạ xuống còn 38,5 độ C.
Tuy nhiên, anh vẫn không thể nào yên tâm, ngay cả chợp mắt cũng không dám.
Kết quả đúng như Phó Liên Ngạo nghĩ, đến bốn giờ sáng, Liễu Dung Nghiên lại lên cơn sốt, sốt còn nặng hơn lúc đầu.
Phó Liên Ngạo hoảng hốt, không thèm để ý đến thời tiết dưới 8 độ C hiện giờ.
Anh chạy nhanh xuống lầu, ngâm cơ thể trong bồn nước đá lạnh buốt như hầm băng.
Rồi lại chạy vọt lên phòng cô, ôm cô vào lòng.
Giống như một người đang dần mất đi sức lực vớt được phao cứu sinh, Liễu Dung Nghiên tìm theo hơi lạnh, cơ thể nhích lại gần anh hơn.
Mà Phó Liên Ngạo đặt tay ở lưng cô, dùng sức ép cô dán lên người mình.
Trời đã lạnh, cơ thể Phó Liên Ngạo càng lạnh hơn.
Dù là đàn ông, anh cũng không kìm được mà run rẩy, vậy nhưng cô bé trong ngực lại vô cùng thoải mái tận hưởng.
Cô rúc mặt vào ngực anh, ôm eo anh.
Anh vừa đau lòng vừa lo lắng lại có chút buồn cười, thuận theo mà ôm cô càng chặt hơn.
Đến sáng, thân nhiệt của cô giảm xuống còn 37,5 độ C, cũng khá ổn.
Phó Liên Ngạo chỉ đắp chăn ở phần chân của cô rồi rời khỏi giường.
Vậy nhưng vừa đứng dậy, tầm mắt anh vô tình va vào màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn từ số điện thoại lạ của cô.
Chủ nhân của dãy số này, Phó Liên Ngạo biết rõ hơn bất kỳ ai.
Anh không phải người sẽ tùy tiện xem điện thoại của vợ mình nhưng lần này thật sự không xem không được.
Những tin nhắn mà người đàn ông kia gửi đến là những lời công kích và đả thương tâm lý nghiêm trọng đến cô bé của anh.
Còn có cả video tối hôm qua.
Thảo nào, cô gái vốn ghét rượu như cô lại uống nhiều như vậy.
Hắn ta vậy mà đã nhắm vào vợ của anh rồi?
Phó Liên Ngạo cảm thấy bản thân mình cần phải bình tĩnh lại, nếu không có lẽ anh sẽ lập tức đến chỗ tên kia để dạy dỗ hắn một bài học.
Anh lấy quần áo đi vào phòng tắm, mục đích là để dòng nước dội đi cơn phẫn nộ hiện tại.
Lúc Liễu Dung Nghiên tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
Ánh nắng chiếu vào căn phòng mang hơi ấm của những ngày đầu xuân.
Cô nhìn một lượt, không thấy anh đâu cả.
Rõ ràng tối hôm qua cô đã nhìn thấy anh mà.
Không lẽ là do cô tưởng tượng ra?
Ý nghĩ kia vừa kịp lướt qua ba giây thì cửa phòng tắm mở ra.
Phó Liên Ngạo mặc bộ vest đen xuất hiện trước mắt cô.
Liễu Dung Nghiên ngơ ngác một chút, đột nhiên rũ mắt, xoay người sang hướng khác.
Hôm nay, cô thật sự không muốn gặp anh chút nào.
Video tối qua như một đòn đả kích mạnh mẽ vào tâm lý của cô.
Trước đây là bởi không yêu mới không lo được lo mất, với sự xuất hiện của người yêu cũ của anh thì vẫn có thể bình tĩnh.
Nhưng giờ đây, tương lai của cô đã mặc định chỉ có anh.
Mà sự tồn tại của cô gái đó, hình như không hề an toàn cho mối quan hệ của họ.
Phó Liên Ngạo thở dài, chậm rãi bước tới gần cô, anh vươn tay đem cô từ trên giường ngồi dậy, đặt vào lòng anh.
Anh từ từ nói ra hết mọi chuyện, thấp giọng giải thích: “Mộc Ánh không phải cái gì mà bạn gái hay người tình cũ của anh.
Nghiên Nghiên, con bé là em gái bên chồng của em, sau này cũng là chỗ dựa cho em.”
“Từ nhỏ đến lớn, anh không có mẹ, ba của anh dành cho anh sự căm hận tận xương tủy, anh chỉ có ông nội và chị hai.
Cho đến năm sáu tuổi, anh quen biết lão đại và lão nhị, cùng sống chết có nhau.
Tới năm tám tuổi, Mộc Ánh và Mạch Nhi xuất hiện.
Bốn người họ trở thành bạn bè, gia đình, là một trong những người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.”
Giọng nói của anh rất bình tĩnh và chân thật, không chút giấu giếm hay dối trá: “Mộc Ánh là cô gái đáng thương nhất anh từng biết.
Con bé không có gia đình thật sự, bề ngoài là tiểu thư thế gia nhưng những nỗi đau thân thể con bé phải chịu đựng từ gia đình kia là điều không ai tưởng tượng nổi.”
Liễu Dung Nghiên yên lặng lắng nghe tâm sự và suy nghĩ của anh.
“Đêm hôm qua, con bé uống say, nhận nhầm anh thành người mà con bé yêu thầm nhiều năm.
Vợ, em biết không? Anh thật sự hy vọng Mộc Ánh có thể là người không tim không phổi, ít nhất em ấy sẽ không phải chịu nỗi đau vì tình yêu đến chết đi sống lại.”
“Con bé yêu người đàn ông kia mười năm, bảo vệ và bên cạnh cậu ta mười tám năm ròng rã.”
“Vậy mà cuối cùng, cậu ta có thể vì một người phụ nữ khác mà nhẫn tâm chà đạp con bé.”
Phó Liên Ngạo thủ thỉ bên tai cô, từng lời nói đều mang theo sự xót xa và mềm yếu nhất từ tận đáy lòng.
Anh nói tiếp: “Nghiên Nghiên, con bé rất yêu quý em, bởi vì em là cô gái anh yêu, là chị dâu của nó.”
Liễu Dung Nghiên trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên không biết nên nói gì để đáp lại.
Tình yêu mười năm, một cô gái rốt cuộc phải chịu đựng những gì khi nhìn thấy người mình yêu quan tâm người khác chứ?
“Liên Ngạo, em xin lỗi.
Là do em đã quá nhạy cảm.”
Cô nên nghe anh giải thích thay vì buồn bực không vui.
Còn muốn giận dỗi với anh nữa.
Phó Liên Ngạo cười nhẹ, ôm chắc cô hơn, anh lắc đầu: “Là do anh không tốt, đã không nói trước cho em.
Để em bị người khác nói này nói nọ.”
“Nghiên Nghiên, xin lỗi em.
Từ nay về sau sẽ không có chuyện đó nữa.”
Liễu Dung Nghiên cầm tay anh, khẽ nói: “Anh đừng xin lỗi mà, không phải lỗi của anh.” Như nhớ ra gì đó, cô bật dậy, đem điện thoại giơ ra trước mặt anh: “Đúng rồi, tối hôm qua là người này đã gửi video đến cho em.”
Phó Liên Ngạo gật đầu, đã sớm hiểu rõ mọi chuyện: “Anh biết hắn ta.
Vợ, em đừng xen vào chuyện này, không tốt đâu.
Nghe lời anh, nhé?”
Cô lặng im một hồi, rồi gật đầu, đáp: “Vâng ạ.”.