(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Hứa Phàm, các cậu xuống kiểm tra xe thử đi. Chết tiệt, tên khốn đó có biết lái xe không vậy?”
“Tôi thật sự không sao đâu.” Tôi cố chịu đựng cảm giác choáng váng.
“Cậu xem, túi khí còn không bung ra mà, có sao đâu...”
Cố Duệ bất lực, khóe miệng cong lên: “Thật đúng là, hết nói nổi với chị.”
Cười rồi! Cố Duệ thật sự cười rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy cười, nhưng mà cái giá phải trả cũng quá đắt đi.
Tôi phải dùng m.á.u của mình mới đổi được một nụ cười của cậu ấy đó! Đây rõ ràng là một cuộc giao dịch không công bằng mà, chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa?
Nhưng mà có điều, làn trắng nõn cùng với những đường nét cơ bắp hoàn hảo của Cố Duệ hiện tại đang lộ diện trước mắt tôi, thực sự muốn lấy mạng của tôi rồi.
Trong tình huống hiện tại mà còn có thể nhìn ngắm thân hình đẹp đẽ thế này, có đổ một chút m.á.u đi nữa cũng không đáng kể.
Nhưng sao tôi lại cảm thấy m.á.u trên đầu chảy càng nhanh hơn thế này?
“Anh Duệ phanh giỏi quá! Xe của chúng ta không có vấn đề gì cả.”
Giang Hạo đứng bên ngoài cửa xe cạnh tôi, ung dung nhìn Cố Duệ, rồi lại nhìn tôi: “Chỉ là thiệt thòi cho chị dâu của chúng ta rồi…”
Cố Duệ thở dài một hơi: “Vậy cậu còn đứng đó làm gì? Còn không ra cốp xe lấy cho tôi một cái áo khác đi?”
Người lái xe ở phía đối diện cũng tìm tới, anh ta biết mình lấn làn là sai nên đã liên tục cúi đầu xin lỗi. Cố Duệ từ đầu đến cuối không nói một lời, người kia nhìn thấy tôi đang lấy tay che trán liền lên tiếng: “Cô gái này, có cần tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra không?”
“Chắc chắn là phải đến bệnh viện kiểm tra vết thương rồi.”
Cố Duệ vừa mặc áo vừa nói: “Nhưng mà không cần anh đưa. Lần sau lái xe cẩn thận hơn là được, không phải lúc nào cũng may mắn vậy đâu.”
“Tôi biết rồi, thật sự xin lỗi. Vậy… tiền viện phí của cô ấy để tôi chuyển cho anh nhé…”
“Không cần.” Cố Duệ ngắt lời anh ta.
“Tiểu Mễ, cậu lên lái xe đi, xem xem gần đây có bệnh viện nào gần nhất thì đến.”
Cậu ấy chuyển xuống ngồi ghế sau lưng tôi.
“An Nhiên, chị thế nào rồi?”
“Tôi vẫn ổn, cậu đừng lo.” Tôi vô thức nhắm chặt mắt lại để xua tan cảm giác choáng váng trong đầu.
Lúc nhìn lên thì phát hiện chiếc áo phông trắng tinh in logo Gucci của Cố Duệ đang dần bị nhuộm đỏ bởi m.á.u của tôi rồi…
4.
Ở bệnh viện, m.á.u trên trán của tôi vẫn không cầm được.
Sau khi kiểm tra vết thương, bác sĩ nói với tôi rằng có thể cần phải khâu lại, tôi liền bật khóc nức nở.
Lúc bị đập đầu tôi đã không khóc, lúc m.á.u chảy ra tôi vẫn không khóc, nhưng bây giờ thì tôi không thể kìm được nước mắt nữa.
Cố Duệ đứng bên cạnh lập tức có chút luống cuống, cậu ấy vươn tay ra, nhưng lại khựng lại giữa không trung.
“An Nhiên, chị đừng khóc được không?”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Ngay sau đó, Cố Duệ quay sang bác sĩ, gấp gáp hỏi: “Bác sĩ, vết thương của chị ấy nghiêm trọng lắm sao?”
“Vết thương không quá sâu, nhưng mà cũng đã hơn 2mm rồi. Hơn nữa cậu cũng thấy đó, m.á.u vẫn không ngừng chảy kia kìa. Nếu không khâu lại thì sẽ không cầm được máu, vết thương rất dễ bị nhiễm trùng và có thể làm ảnh hưởng đến mạch máu. Mạch m.á.u mà tổn thương thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn nhiều.”
“Vậy phiền bác sĩ nhanh lên một chút.”
Cố Duệ lại nhìn tôi, giọng đầy áy náy: “Xin lỗi chị, An Nhiên, chị cố gắng chịu đựng một chút nhé.”
“Đúng là lỗi của cậu hết đó. Đang yên đang lành, tại sao tôi lại chọn đi cùng mấy cậu làm gì chứ?”
Tôi vừa nức nở vừa nói: “Cố Duệ, nếu như… nếu như mặt của tôi mà để lại sẹo thì phải làm sao đây…? Huhu…”
“Tôi còn chưa có bạn trai nữa, nếu như thật sự để lại sẹo trên mặt, thì sau này tôi làm sao tìm được bạn trai đây?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");