Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương

Chương 56: Hoàn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi nhìn Cố Duệ. Lúc này, trong mắt anh ấy chắc chắn có cả bầu trời sao lấp lánh, nếu không, tại sao tầm nhìn của tôi lại bỗng trở nên mơ hồ thế này?

 

"Đừng khóc, đi với anh, em chỉ cần cười thôi."

 

Cố Duệ khẽ xoa xoa đỉnh đầu tôi.

 

"Vậy thì anh đừng chọc em khóc nữa."

 

Anh ấy dừng lại vài giây, rồi nghiêm túc nói: "Được, vậy anh nói chuyện nghiêm túc nhé."

 

"Chuyện gì?"

 

"Anh đói rồi.”

 

Tôi vẫn còn chìm trong cảm xúc lúc nãy, cứ tưởng anh ấy thật sự có chuyện nghiêm túc gì muốn nói…

 

Lúc ăn cơm, tôi không nhịn được mà hỏi anh ấy: "Dạo này ban nhạc của các anh sao lại có nhiều buổi diễn thế?"

 

"Thì nhờ vả từ đủ các mối quan hệ thôi..."

 

"Hả? Thế có cát-xê không?”

 

Cố Duệ khẽ nhếch môi cười: "Anh là minh tinh chắc? Còn có cát-xê? Chẳng qua là nhờ các mối quan hệ dây mơ rễ má, để bọn anh biểu diễn giúp thôi."

 

“Sao anh phải làm thế? Biểu diễn cũng vất vả lắm…”

 

"Bọn anh lập ban nhạc là vì đam mê, chứ đâu có mục đích thương mại. Cái bọn anh tận hưởng là khoảnh khắc biểu diễn, cảm giác thăng hoa mà âm nhạc mang lại. Nhắc đến tiền bạc thì tầm thường quá."

 

"Xì." Tôi bĩu môi. 

 

"Người có tiền nói chuyện đúng là dễ khiến người ta bực mình."

 

Cố Duệ chọc nhẹ vào trán tôi: "Nói chuyện kiểu gì thế hả? Không biết nói thì lát nữa anh dạy cho."

 

Dạy tôi?? Tôi lập tức cảnh giác. Anh ấy lại định trêu tôi đây mà!!!!

 

"Không cần anh dạy đâu!" Tôi nhíu mày.

 

"Nhưng mà anh cũng đừng nhận lời giúp mấy mối quan hệ kia nữa, người ta càng dùng càng quen tay, cuối cùng chỉ có anh là mệt thôi.”

 

Cố Duệ không trả lời ngay, chỉ nhìn tôi chăm chú, nụ cười trong mắt ngày càng sâu…

 

"Anh nhìn chằm chằm em làm gì?"

 

Anh ấy chậm rãi mở miệng: "Anh chỉ đang nghĩ, giữa chúng ta có phải cũng có quan hệ dây mơ rễ má không nhỉ?"

 

Cố Duệ khẽ cười: "Anh suy nghĩ nghiêm túc rồi, giữa chúng ta là một mối quan hệ còn sâu sắc hơn cả dây mơ rễ má nữa…”

 

"Quan hệ gì?"

 

Anh ấy đứng dậy, ghé sát tai tôi, giọng nói trầm thấp: "So với dây mơ rễ má, thì giữa chúng ta gọi là… cởi bỏ quần áo."

 

Cổ tôi lập tức đỏ bừng.

 

"Cố Duệ! Anh ngày càng không đứng đắn rồi.”

 

Anh ấy thản nhiên nói: “Đây là bản năng của đàn ông đấy, có hiểu không bảo bối?"

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

"Anh..."

 

"Anh cái gì mà anh? Đi thôi."

 

"Đi đâu?"

 

"Đi làm việc không đứng đắn..."

 

[Hoàn]

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.