(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cậu ấy quay người nói với hai người bên cạnh: “Đi thôi.”
“Khoan đã, ít nhất cậu cũng phải nói cho tôi biết cậu sẽ đi đâu đã chứ? Với lại, tôi…”
Cố Duệ quay lại và nhìn tôi: "Chị làm sao?"
"Tôi… Tôi có thể gọi bạn tôi theo cùng không?"
Giang Hạo ở một bên không nhịn được hỏi: “Là nam hay nữ vậy chị?"
Cố Duệ cau mày nhìn Giang Hạo, cậu ta liền biết điều im miệng.
"Là nữ, cô ấy là bạn thân của tôi, học ở khoa Hành chính công của trường cậu.”
“Xe của tôi chỉ có thể chở một người thôi.”
Vẻ mặt Cố Duệ dịu đi một chút: “Bạn chị có xe không?”
“Có!”
“Vậy đợi lát nữa gửi định vị cho bạn chị đi.”
Cậu ấy vậy mà đồng ý thật à? Bước đầu chinh phục Cố Duệ của tôi hình như có hơi suôn sẻ rồi nhỉ? Cái này hình như có hơi khác so với những gì Điền Điền nói rồi? Có tin được không nhỉ?
“Đi thôi chị dâu, chị đang nghĩ gì vậy?”
“Giang Hạo! Lại gọi bừa cái gì đó?” Cố Duệ tức giận.
“Đến miệng của mình mà còn không quản được thì trực tiếp khâu nó lại luôn đi.”
Giang Hạo cười đểu.
“Rõ!”
Sau đó lại đưa tay làm động tác kéo khóa miệng.
Tôi khẽ kéo tay áo cậu ta, có hơi ngượng ngùng: “Thật ra, cậu có thể gọi tôi là chị An Nhiên. Tôi có thể hỏi lát nữa các cậu định đi đâu không?”
“Chắc là xuống núi đó.”
Giang Hạo nghiêng người nói nhỏ với tôi: “Anh Duệ không thích cắm trại, càng không thích ngủ trong lều, vậy nên bọn em đã đặt phòng ở khách sạn dưới chân núi.”
“Khách sạn?” Tôi lớn tiếng lặp lại, Cố Duệ ở phía trước cũng khựng lại, quay đầu nhìn tôi với vẻ mặt khó đoán.
“Chị dâu, à không, chị An Nhiên, không cần ngạc nhiên đến vậy đâu. Với lại tối nay bọn em cũng có một buổi tiệc nhỏ, mọi người uống rượu vui chơi một chút thôi, càng đông càng vui mà! Chắc chắn anh Duệ cũng nghĩ như vậy nên mới mời chị cùng đi đó, phải không, Hứa Phàm?” Cậu ta huých nhẹ vào cánh tay của Hứa Phàm.
“Anh Duệ nghĩ thế nào thì tôi không biết.” Hứa Phàm bất lực lắc đầu.
“Tôi chỉ biết là cậu vừa mặt dày vừa nói nhiều thôi.”
“Ai da, biết làm sao được chứ, tôi đây vừa sinh ra đã khéo ăn khéo nói rồi mà.”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
“Nếu mặt dày cũng có thể miễn cưỡng coi là ưu điểm, thì đất nước này sớm muộn gì cũng suy tàn thôi.”
Mặc dù hai người họ vẫn còn đang tranh cãi kịch liệt, thế nhưng tôi đã không còn tâm trạng để lắng nghe nữa rồi.
“Cố Duệ, tôi… tôi vẫn nên đợi bạn tôi cùng đi thì hơn.”
“Chị nói đủ chưa? Sao mà nhiều chuyện thế?”
Sắc mặt cậu ấy tối sầm, chút kiên nhẫn cuối cùng cũng không còn.
“Thích đi hay không thì tùy.”
“Chị An Nhiên, em nghĩ là chị phải biết cái này. Anh Duệ của bọn em nổi tiếng là tính khí cọc cằn đó, chị vẫn là đừng nên chọc giận anh ấy nữa, trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?”
Giang Hạo vuốt cằm, khoé miệng không kìm được nụ cười gian xảo: “Trừ khi chị cưa đổ được anh ấy. Khi đó thì là chuyện khác rồi…”
Tôi? Gì cơ? Nói chuyện cái kiểu gì thế này???
Nhưng mà tại sao lại dễ nghe vậy nhỉ? Mục đích ban đầu của tôi không phải cũng là như vậy sao? Tôi nhất định phải khiến Điền Điền mở mang tầm mắt, để cô ấy không dội nước lạnh vào người tôi nữa!!!!!
Xin lỗi nha, chị em tốt của tớ. Tớ thật sự phải đi trước một bước rồi, cậu cứ từ từ mà đến sau nhé. Dù cho cậu có mắng tớ trọng sắc khinh bạn hay vì nhan sắc mà quên tình nghĩa thì tớ cũng sẽ đều vui vẻ chấp nhận hết.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");