Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương

Chương 45




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhìn tôi có hơi uể oải và buồn ngủ, Giang Hạo liền lên tiếng: "Chị dâu, tối qua làm gì mà hôm nay mệt mỏi vậy?” 

 

“Giang Hạo, cậu đi đâu rồi? Sao Trang Chu của cậu cứ đứng yên thế? Sao không dọn lính đi?” Tiểu Mễ tức giận. 

 

“Suốt ngày để ý chị dâu làm gì? Chuyện rõ ràng như vậy rồi mà còn không nhìn ra à?” 

 

Cậu ta nhướn mày: “Trông anh Duệ kìa, có khác gì chị dâu đâu?” 

 

Giang Hạo cũng không thua kém: “Anh Duệ, sức chiến đấu yếu như thế là không được đâu.” 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Lúc này, Cố Duệ cúi đầu ngồi trên ghế, vài sợi tóc loà xoà rủ xuống trước trán. 

 

Nghe được mấy lời của Giang Hạo, anh ấy lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu ta. 

 

“Có biết nói chuyện không? Cậu mới không được đấy.” Nói xong liền vứt điếu thuốc chưa kịp châm lửa trên tay về phía Giang Hạo. 

 

“Mẹ nó, chê tao m.á.u ít à? Có ngon thì đến đây đánh tao đi…” 

 

Giang Hạo tùy tiện chuyển đổi qua nhân vật trong game. 

 

“Nhìn này, đây mới là đàn ông đích thực đấy! Thà c.h.ế.t trên chiến trường cũng không thừa nhận mình yếu, Tiểu Mễ, mau học hỏi đi.” 

 

“Cậu c.h.ế.t một mình là được, lôi theo tôi làm gì?” 

 

“...” Tâm trạng tôi ngày càng rối bời, cảm giác như có gì đó nghẹn lại trong họng vậy…

 

“Giang Hạo, nói chuyện chút ý chút đi! Ở đây vẫn còn mấy cô gái nữa đấy.” Cố Duệ chắc chắn cũng không chịu nổi nữa. 

 

“Các cậu cứ tự nhiên đi, tôi sẽ tự động xem như không nghe thấy gì, cứ việc giữ vững phong độ như hiện tại đi.” Điền Điền lên tiếng.

 

“Vẫn là chị Điền Điền hiểu bọn em nhất! Chị dâu bây giờ cũng theo anh Duệ rồi, coi như chị ấy có thêm một giới tính khác giống bọn mình đi.” 

 

Cố Duệ thở dài lắc đầu. 

 

Trận đấu bóng rổ bắt đầu lúc 2 giờ chiều.

 

Đầu thu, tiết trời đã không còn cái nóng bức của mùa hè, mà thỉnh thoảng lại còn có một cơn gió nhẹ thổi qua. 

 

Cố Duệ và tôi chuẩn bị đi bộ đến sân bóng rổ. 

 

Anh ấy nắm tay tôi, đi dưới khoảng trời đầy nắng, qua những hàng cây xanh um tùm, bước trên khuôn viên trường rộng rãi mà yên tĩnh. Những người đi qua đều hướng ánh mắt về phía chúng tôi. 

 

“Cố Duệ, chúng ta như thế này sẽ trở thành tâm điểm chú ý cho mọi người đấy.” 

 

Anh ấy dừng bước: “Chúng ta thế nào?” 

 

“Còn thế nào nữa?” Tôi muốn rút tay mình ra khỏi tay anh ấy, nhưng Cố Duệ lại càng nắm chặt hơn.

 

“Cuối cùng em cũng hiểu rồi, dù là ở đâu đi nữa thì nhan sắc này của anh vẫn luôn là một phong cảnh đẹp, huống chi đây còn là ‘sân nhà’ của anh nữa.” 

 

Cố Duệ khẽ mím môi: “Chị à, em có ý gì thế?” 

 

“Anh tự mình nhìn đi.” Tôi ra hiệu cho anh ấy. 

 

Cố Duệ lơ đễnh liếc nhìn xung quanh: "Có gì đâu chứ? Anh không thấy gì hết."

 

“Đừng giả vờ với em. Rõ ràng là ánh mắt của mấy cô gái đi ngang qua đều rất không thân thiện đấy, giống như là muốn đánh c.h.ế.t em tới nơi vậy đó.” 

 

Cố Duệ mân mê môi tôi, cười khẽ: “Chị à, chúng ta nói lý lẽ một chút nhé? Người khác làm gì là tự do của bọn họ, làm sao anh quản được chứ? Nhưng mà muốn đánh em, anh xem ai dám?” 

 

"Em không quan tâm." Tôi hờn dỗi, đôi mắt hơi híp lại.

 

"Dù sao em cũng hơi không vui."

 

“Con gái các em đều như vậy à? Cảm xúc luôn thất thường như vậy sao?”

 

“Các em? Ngoài em ra anh còn ai nữa?” 

 

“Không phải chứ, em đừng bới móc từ ngữ của anh như vậy được không? Không có ai hết, chỉ có mình em thôi.” Cố Duệ xoa xoa thái dương.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.