(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Duệ che miệng khẽ ho, rồi như đang cố nhịn cười: "Nếu vậy thì chúng ta đổi chỗ khác đi."
Anh ấy lập tức mở cửa xe và đẩy tôi vào trong.
"Đóng cửa lại là bọn họ sẽ không thấy nữa, như vậy được chưa?"
Khi tôi kịp phản ứng lại thì Cố Duệ đã bắt đầu lái xe đi rồi.
Nhưng mà, nhà trường không cho phép sinh viên lái xe vào trường học đâu, huống chi Cố Duệ còn không phải là sinh viên của Xuyên Ngoại chúng tôi nữa.
“Anh làm sao biết em học ở toà nào, tan học lúc mấy giờ vậy? Làm sao anh mang được xe vào trường thế? Còn nữa…”
“Bảo bối, em có thể hỏi từng câu một được không?” Cố Duệ nhẹ nhàng ngắt lời tôi.
“Với lại, mấy câu hỏi này của em với anh mà nói không được xem là vấn đề đâu.”
“...” Mỗi lần Cố Duệ gọi tôi bằng cái biệt danh này đều khiến tôi cảm thấy như bị nghẹn lại, chuyện muốn nói cũng không nói ra được nữa.
Còn anh ấy ngược lại rất thoải mái, cũng không để ý đến sự ngập ngừng của tôi.
Chiếc xe chậm rãi chạy trong khuôn viên trường yên tĩnh, ánh nắng xuyên qua những cây si rậm rạp bên đường tạo ra những vệt sáng tối đan xen. Trong cái tiết trời đầu thu còn hơi oi ả, mọi thứ dường như cũng trở nên dịu dàng hơn.
Đến một đoạn đường rộng rãi và yên tĩnh, Cố Duệ dừng xe lại.
"Giờ không sợ nữa rồi chứ?" Anh ấy tựa khuỷu tay lên vô lăng liếc nhìn tôi.
"Vẫn sợ đó! Nhưng mà cũng không sợ..." Tôi cảm thấy tim mình thắt lại, không biết phải nói gì nữa.
Cố Duệ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt chợt sáng lên như những vì sao.
Lúc này, tôi cảm thấy không gian trong xe trở nên yên tĩnh đến lạ, ngay cả tiếng nhạc cũng dường như không còn ồn ào nữa.
Tôi xấu hổ đến mức vội vàng cúi đầu, giả vờ chơi điện thoại.
Ngay sau đó, Cố Duệ nghiêng người, hôn lên môi tôi một cách nhẹ nhàng. Nụ hôn này kéo dài không lâu, nhưng lại khiến người ta rất dễ bị hấp dẫn.
"Nhớ anh không?" Cố Duệ cười ranh mãnh.
"Ai thèm nhớ anh chứ..."
Anh ấy đặt một ngón tay lên môi tôi: “Suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời, nếu không..."
"Nếu không thì sao?" Tôi nhướn mày nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
Cố Duệ hạ thấp giọng: "Thử rồi sẽ biết, có dám không?"
Dưới giọng điệu bình tĩnh của anh ấy, tôi cảm thấy không khí trong xe bỗng trở nên nguy hiểm hơn hẳn.
Tôi lơ đãng liếc mắt nhìn ra kính xe, sau đó trái tim cũng nhảy dựng lên một cái, mọi cảm giác ngọt ngào trong lòng cũng biến mất.
Tôi vội vàng rụt người lại.
“Em sao vậy?”
“Là giảng viên dạy môn Quản lý Kinh doanh Quốc tế của em.”
Cố Duệ quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gian xảo.
“Sao vậy? Em sợ cô ấy à? Anh chưa từng nghe qua...”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
“Anh không học ở đây thì làm sao biết được chứ? Cô Lưu nghiêm khắc lắm, mỗi lần em lên lớp còn chẳng dám thở mạnh nữa kìa…”
Cố Duệ có vẻ ngây người một chút.
“Nghiêm trọng vậy à? Nếu thật sự như vậy thì, chị ơi, có lẽ em sẽ chẳng dám thở cả đời luôn đấy.”
"Ý anh là sao?" Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
"Không có gì, chỉ là muốn nói với em rằng cô Lưu hình như đang đi về phía này đấy, còn đang nhìn chằm chằm vào xe của chúng ta nữa."
“Vậy… làm sao bây giờ?" Tôi vội vàng cúi đầu, trong lòng có cảm giác như sắp bị bắt quả tang tận nơi luôn rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");