(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi có thể đoán ra đó là gì, có lẽ chính là một tình yêu sâu sắc, mãnh liệt, cuồng nhiệt và mạnh mẽ.
Cố Duệ khẽ vuốt qua trán rồi đến tai tôi, cuối cùng dừng lại trên má: "Mỗi người đều có quá khứ của riêng mình, anh cũng không ngoại lệ, nhưng điều đó sẽ không ảnh hưởng đến việc anh yêu em, có hiểu không?”
Tầm nhìn của tôi lập tức mờ đi.
Cố Duệ lau nước mắt rồi hôn lên môi tôi, một nụ hôn thật nhẹ nhàng và dịu dàng, khiến tôi cảm giác như mình đang tan chảy thành một dòng nước mùa xuân.
Sau đó anh ấy buông tôi ra, vuốt nhẹ khóe môi tôi: "Em chỉ cần nhớ, bây giờ bên cạnh anh chỉ có mình em. An Nhiên, quá khứ của anh còn quan trọng không?"
Tôi hoàn toàn sụp đổ, khóc nức nở.
"Cố Duệ, sao anh có thể như vậy chứ? Anh vẫn nên hung dữ với em một chút đi, anh cứ như thế này em sẽ… em sẽ đánh mất chính mình mất thôi..."
Anh ấy bật cười, khẽ lắc đầu: "Chị à, đừng đáng yêu như vậy được không? Nếu không thì anh cũng sẽ đánh mất chính mình đấy.”
"Anh cười em?"
"Không có. Bạn nhỏ, chúng ta phải đi thôi, ở đây không thể dừng quá lâu."
Bạn nhỏ?
Trái tim tôi thật sự không thể chịu nổi cách gọi này đâu, lẽ nào đây chính là sự nuông chiều độc nhất của một chàng trai cung Bọ Cạp à?
21.
Phòng luyện tập của Cố Duệ cách cửa sau khu A của Đại học Trùng Khánh không xa. Mặc dù nằm ngay trên phố, nhưng nhờ địa hình đặc biệt của Trùng Khánh mà thực tế nó là tầng 6.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Cố Duệ mở cửa phòng đang đóng chặt.
“Vào đi, đã hơn một tháng rồi không tới đây, anh rất nhớ nơi này.”
Tôi bước vào "lãnh địa" của Cố Duệ với tâm trạng như đang đi hành hương, từng bước đều cẩn thận.
Tuy rằng diện tích phòng tập không lớn lắm, nhưng rất có cảm giác tràn đầy sức sống. Trên tường trước cửa còn treo một dòng chữ nổi bật “Ban nhạc G•R”.
Bên phải cửa là khu vực nghỉ ngơi nhỏ. Ngoài ra, trên tường và trần nhà đều được thiết kế cách âm, đèn chiếu sáng cũng có thể điều chỉnh, góp phần không nhỏ vào việc tạo ra môi trường tập luyện hòa hợp.
Dụng cụ chơi nhạc cũng rất đa dạng, nào là đàn guitar, bass, trống, micro,... mặc dù tôi không hiểu biết về mấy thứ này lắm, nhưng nhìn có vẻ cũng không hề rẻ.
Cố Duệ đột nhiên ôm lấy tôi từ phía sau, hơi ấm của anh ấy phả vào cổ và vai tôi.
“Chị à, anh hát tặng em một bài nhé?”
"Được!" Tôi quay lại, nở một nụ cười với anh.
Cố Duệ chỉnh lại âm thanh đàn guitar, sau đó lại ngồi xuống đối diện tôi.
Anh ấy ôm đàn guitar, dáng vẻ yên tĩnh hệt như nam chính bước ra từ tiểu thuyết, những ngón tay thon dài lướt trên dây đàn. Giọng hát của Cố Duệ vừa trầm ấm lại pha chút tinh tế, giai điệu quen thuộc kết hợp với âm thanh mượt mà của đàn guitar, mang đến cho tôi một cảm giác thắm thiết.
Lúc này đây, giai điệu và cả giọng hát này chỉ thuộc về riêng tôi mà thôi.
Trái tim tôi đều đầy ắp hình ảnh của Cố Duệ, tình yêu đong đầy đến mức không thể che giấu.
Nước mắt tôi lại không thể ngừng rơi, thật sự là không cách nào kiềm chế được khi ở bên cạnh anh ấy.
Nhìn thấy tôi khóc, Cố Duệ không tiếp tục hát nữa, đứng dậy ôm chặt lấy tôi.
"Chị à, trước đây sao anh không nhận ra em mít ướt như vậy nhỉ?"
"Cái này đâu thể trách em được? Trước đây em không như vậy mà..."
"Được rồi, trách anh, đều trách anh." Cố Duệ cười.
"Em hay khóc như vậy, anh có ghét em không?"
Cố Duệ cố ý hạ thấp giọng, ghé vào tai tôi: "Vậy thì phải xem tâm trạng của anh đã."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");