(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi hơi ngẩn người một lúc, người kiêu ngạo như Cố Duệ mà cũng để ý đến những điều nhỏ nhặt như thế này à?
“Vậy… cũng không cần mua nhiều như vậy chứ?”
“Tôi không biết loại nào dùng tốt, nên đều mua hết luôn.”
Ôi đúng là người có tiền.
“Cảm ơn cậu nhé… tôi về đây!”
Cố Duệ mím môi: “Ừ.”
Không hiểu tại sao, trong lòng tôi cứ thấy nặng nề kiểu gì, cảm giác như không thể thở nổi ấy…
Đi được vài bước, tôi nhịn không được lại quay đầu nhìn.
“Cố Duệ!”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Cậu ấy vẫn ngồi trên xe nhìn tôi, khi thấy tôi quay lại, Cố Duệ đã mỉm cười: “Sao vậy?”
“Tôi… tôi còn có thể gặp lại cậu không? Cậu còn đến thăm tôi nữa không?” Tôi lấy hết dũng khí để hỏi, hỏi xong cũng không dám nhìn mặt cậu ấy nữa.
“Chị nhìn tôi thì tôi sẽ trả lời.” Cố Duệ nghiêng đầu.
“Chị muốn tôi đến nữa không?”
Khoảnh khắc này, tôi không còn muốn giấu giếm bất cứ điều gì nữa, tôi sợ rằng nếu tôi quay lưng đi thì cậu ấy sẽ biến mất.
Vậy nên tôi không chút do dự gật đầu: “Muốn!”
Cố Duệ cười, một nụ cười rất đẹp mắt: “Vậy thì chị phải tin tưởng tôi chứ. Chỉ cần chị muốn thì sẽ được. Mau về đi.”
“Ừm!” Tôi vui mừng quay người chạy đi. Chỉ cần tôi muốn, thì tự nhiên sẽ được!!!
13.
Trở về nhà những ngày sau đó, tôi vẫn luôn hoài nghi rằng ngày hôm trước là do tôi hiểu sai, hơn nữa Cố Duệ cũng chỉ đang lừa tôi mà thôi.
Tin tưởng cái gì chứ, ngay cả trong từ ‘believe’ thì vẫn còn có ‘lie’ ở giữa kia mà!!!!
Ngày nào tôi cũng chờ điện thoại và tin nhắn của Cố Duệ, chờ đến mệt mỏi cả tâm hồn.
Có những lúc không kiềm chế được, tôi cũng chủ động nhắn tin cho cậu ấy. Nhưng Cố Duệ cũng chỉ trả lời hai ngày đầu, sau đó thì không còn trả lời nữa, thậm chí điện thoại cũng không thể liên lạc được. Cứ như thể cậu ấy đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Nếu không phải vì vết sẹo trên trán và những lọ thuốc mà Cố Duệ mua cho tôi là thật, có lẽ tôi đã tự hỏi bản thân xem cậu ấy có phải nhân vật trong mơ của tôi không? Và có phải giấc mơ đó cũng đang dần dần thức tỉnh và bắt đầu tan vỡ rồi không?
Nhưng mà đến cuối cùng thì tôi cũng ý thức được, không phải Cố Duệ không trả lời, mà là không muốn trả lời thôi.
Thế giới này vốn dĩ rất rộng lớn mà, lớn đến mức chỉ cần quay lưng đi một cái sẽ liền quên mất đối phương…
Hình như tôi vừa mới thất tình rồi, mối quan hệ giữa tôi và Cố Duệ còn chưa kịp bắt đầu mà đã phải kết thúc…
Có lẽ đúng như mọi người thường nói, tình yêu thật sự cần có khoảng trống. Nếu lấp đầy quá mức, ngược lại sẽ khiến người khác mất đi sự kiên nhẫn để chậm rãi thưởng thức.
Cuối cùng, tôi kìm nén ý nghĩ điên cuồng muốn có được sự hồi đáp từ Cố Duệ, chấp nhận buông bỏ và cũng không còn tìm cậu ấy nữa.
Chỉ là có đôi khi tỉnh giấc giữa đêm, tôi lại không thể nào ngủ lại được. Trong đầu sẽ luôn hiện rõ hình bóng của cậu ấy, khi tĩnh khi động, lúc nói lúc cười. Cứ thế là nỗi đau lại bất chợt ùa về trong đêm khuya, day dứt và không thể thoát ra được.
Tôi luôn không kiềm chế được mà nghĩ đến cái ôm duy nhất của cậu ấy, nghĩ đến nụ hôn đầu ngắn ngủi trước đó. Tất cả những thứ này đại diện cho điều gì chứ? Có lẽ chỉ là một phút bốc đồng mơ hồ, hoặc chỉ là một trò đùa qua loa được thúc đẩy bởi dục vọng mà thôi.
Trên một diễn đàn nào đó, tôi từng đọc được một câu: “Khi yêu rõ ràng là hai người, nhưng sao lại có cảm giác chỉ một mình? Khi chia tay rõ ràng chỉ còn một mình, nhưng sao vẫn không thể thoát khỏi bóng dáng của hai người?”
Giờ đây thì tôi đã hiểu được nó rồi, sự cô đơn và đau đớn của tôi trong tình cảnh này có lẽ là do: yêu nhưng không thể buông bỏ triệt để.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");