Ngọt Ấm

Chương 1: Chương 1




Muốn cõng không?

Edit: Gypsy

Ánh đèn sáng rực, bệnh viện nồng đậm mùi thuốc sát trùng.

Điền Noãn đối với mùi này đã quen, sắc mặt thanh tú tái nhợt, nước mắt khô lại trên mặt, đờ đẫn nhìn bác sĩ y tá cả người mặc áo blouse trắng rút ống trên người Điền Chu.

Buổi sáng người vẫn còn sống sờ sờ giờ đã nhắm chặt hai mắt, nửa khép hờ, như lời vẫn chưa nói hết.

Mạng sống đang hấp hối cùng người chết thật sự không giống nhau, không có giọng nói kia nhan sắc trong nháy mắt dường như trở nên tro tàn, nhìn không ra sức sống.

Cô quay đầu đi không nhìn lại gương mặt đó.

Trong trí nhớ cô Điền Chu luôn mang một bộ dáng hiền từ, không nên nhớ đến bộ dáng này của ông ấy.

Ngoài phòng một trận tiếng bước chân dồn dập.

"Con thấy cô ấy rồi."

Trong hành lang rất an tĩnh, một tiếng này Điền Noãn nghe rất rõ ràng, ngẩng đầu lên trong nháy mắt cô có chút giật mình.

Người đàn ông cao lớn trắng ngần đang nghe điện thoại đứng ở cửa, cách cô hai mét, âu phục phẳng phiu, khuôn mặt tuấn tú sáng rực, tóc cũng được chải cẩn thận tỉ mỉ, nếu ngực không thở gấp, nhìn qua sẽ càng thêm kiêu ngạo thanh cao.

Không đợi cô nghĩ, người đàn ông đã sải hai bước đến trước mặt cô.

"Điền Noãn? Em chắc là Điền Noãn đi, thật xin lỗi, tình hình giao thông không tốt lắm, làm em đợi lâu rồi."

Điền Noãn gật đầu một cái, đột nhiên ý thức được người này hẳn là người mà Điền Chu nói sẽ tới đón cô, chỉ là còn khá trẻ.

"Chú chính là Hoắc Chính Kỳ?"

Người đàn ông lắc đầu, nhìn thoáng qua giường bệnh, mày từ trước sau vẫn nhíu lại.

Y tá mang vải trắng vùng lên, rơi xuống, thần sắc xanh xao của Điền Chu vĩnh viễn bị che lại.

Cô gái trước mặt mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt ngây ngô non nớt.

Anh không thể tưởng được cô gái này so với em gái hắn còn nhỏ tuổi hơn đã phải một mình tiếp nhận chuyện này.

"Anh là Hoắc Tri Hành, con trai của Hoắc Chính Kỳ, gọi anh trai là được.

Chuyện này sẽ có người sắp xếp, chúng ta đi thôi."

Anh vươn tay về phía cô, lòng bàn tay hướng về phía trước.

Điền Noãn bình tĩnh nhìn bàn tay kia, thon dài trắng nõn, đẹp đến nỗi nhìn không giống tay đàn ông.

"Anh, anh trai..."

Cô chưa từng có anh trai, tiếng xưng hô này có chút không được tự nhiên.

Tay nhỏ mềm mại bắt lấy tay anh, thời tiết tháng 5 khiến đầu ngón tay là hơi lạnh.

"Em muốn đưa tiễn ông ấy, có thể chứ?"

Nước mắt trong nháy mắt liền tích tụ ở hốc mắt cô bé, hàng mi cong vuốt nhẹ nhàng vỗ, nước mắt tí tách rơi xuống.

Trong lòng anh như bị đâm một cái, bàn tay bỗng chốc nắm chặt, tay khác lau đi nước mắt trên mặt cô, ngón tay một mảnh ấm áp.

"Đương nhiên là có thể, anh đưa em đi."

Sinh tử biệt ly là chuyện xảy ra thường ngày ở bệnh viện, gặp nhiều rồi tâm sẽ chai sạn.

Đối lập với sự đau thương của người nhà, nhân viên y tế trước sau vẫn bình tĩnh.

Điền Chu được đẩy tới nhà xác, cánh cửa nặng nề "kẽo kẹt" một tiếng lại lần nữa được đóng lại.

Cửa sắt lớn ngăn cách giữa sống và chết, cũng ngăn cách ầm ĩ và yên tĩnh, từ nay về sau hai người ở hai thế giới, chỉ còn sót lại khí lạnh làm nước mắt cơ hồ đóng băng.

Điền Chu giải thoát rồi, không cần phải chịu đựng đau đớn, giày vò bởi việc trị bệnh bằng hoá chất nữa, cũng không cần mỗi ngày phải uống nhiều loại thuốc ghim trên người đủ loại châm nữa.

Đây là điều duy nhất cô có thể tự an ủi bản thân.

Cô đứng yên trước cửa trong chốc lát, chờ đến khi khí lạnh từ người kia để lại tan hết, hành lang tĩnh mịch cũng dần dần lờ mờ trong tầm mắt cô.

Lần này cô thật sự không còn một người thân nào nữa.

Đồng phục lớn bao lấy thân hình nhỏ bé của cô, như có như không nhăn nhíu, cô giống như cây lau sậy lửng lơ theo gió, nhẹ nhàng lung lay.

Nhiệt độ ấm áp phía sau đến gần, bả vai bị trọng lượng hai tay của người đàn ông đè lên.

Sau đó thân thể bị xoay người lật lại, nghênh đón cô là lồng ngực ấm áp.

"Khóc đi."

"A......" Tiếng khóc cố kìm nén tức khắc bộc phát, chấn động toàn bộ hành lang.

Điền Noãn dùng hết toàn thân sức lực ôm chặt người của đàn ông, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng.

Đã rất lâu rồi cô mới có được cảm giác an toàn như vậy.

Trước đây cô luônrất muốn ôm Điền Chu một cái, nhưng trên thân thể yếu ớt ông ấy gắn đầy ống làm cô vẫn luôn không thể được như nguyện.

Sở dĩ trên người người này có mùi hương thanh nhã, càng giống như giúp cô hoàn thành tâm nguyện.

Nước mắt làm thấm ướt áo sơ mi cao cấp của Hoắc Tri Hành, anh cảm nhận được lồng ngực ẩm ướt, vẫn không chút để ý ôm cô như cũ.

Cô gái bé nhỏ cần phát tiết.

Tựa như anh biết rõ là không thích hợp, cân nhắc vài lần vẫn quyết định ôm cô một cái.

Chỉ là anh không nghĩ đến cô bé có thể gầy như vậy, thân thể anh gần như là có thể giam cô lại trong lòng.

Qua một hồi lâu, Điền Noãn từ trong lòng ngực anh ngước lên, lau mặt.

"Áo của anh......!Thật xin lỗi."

Cô khôi phục lý trí, nhìn đến tay áo trên ngay ngắn của Hoắc Tri Hành bị cô nắm đến nhăn nheo bèo nhèo, áo sơ mi màu lam nhạt cũng bị nước mắt làm ướt, một mảng lớn rất rõ ràng, cũng rất khó nhìn.

Người đàn ông khẽ cười, "Không sao, khóc ra hết liền sẽ tốt lên thôi.

Tuy rằng anh biết những lời an ủi này khó dùng trong lúc này, nhưng vẫn hy vọng em có thể nhanh trở lại trạng thái sinh hoạt bình thường, dù sao còn chưa đến một tháng nữa là em phải thi đại học.

Chuyện còn lại cứ giao cho anh, chúng ta sẽ chăm sóc em thật tốt."

Nói xong anh giơ tay, phía sau liền có người đưa tới tờ khăn giấy.

Anh cẩn thận lau khô mặt cô, tựa như kiểm tra lại một chút sau đó lại hỏi: "Được chứ?"

Ngữ khí anh vô cùng ôn nhu, hoàn toàn không mang theo ý tứ ra lệnh, nhưng chính là làm người không thể từ chối.

Cô nhẹ nhàng gật đầu, Hoắc Tri Hành thấy thế mi tâm đang nhíu chặt cuối cùng giãn ra.

"Về nhà thôi."

Ba chữ này làm Điền Noãn hoảng hốt, sau khi Điền Chu bệnh cô vẫn luôn ở tại ký túc xá trường học, không nhớ rõ bao lâu rồi không ai nói qua lời này với cô.

Cô sửng sốt bao lâu, Hoắc Tri Hành liền nhìn cô bấy lâu.

Cô gái hai mắt sưng như trái đào, đuôi mắt cũng đã bị lau đến sưng đỏ, chỉ mơ hồ có thể nhìn ra nguyên bản là khuôn mặt xinh đẹp.

"Ai..." Hoắc Tri Hành nhìn một hồi thở dài, chỉ có thể lấy ra phương pháp dỗ người của Kiều Tri Niệm.

Thân thể cao lớn đưa lưng về phía cô ngồi xổm xuống, sau đó hơi quay đầu, dùng thanh âm dịu dàng mát lạnh nói: "Muốn cõng không?"

Truyện được edit bởi Gypsy đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.