[Ngôn Tình] Vận Mệnh

Chương 8 : Marketing




"Có một đoàn người cùng tham gia vào một cuộc chạy đua. Điều đặc biệt của cuộc đua này là vạch xuất phát của tất cả không hề bằng nhau, sẽ có những người ở điểm bắt đầu và sẽ có những người ở rất gần vạch đích. Là một người trong cuộc đua ấy, bạn sẽ làm gì?"

Nhìn thoáng qua câu chuyện quen thuộc trên trang mạng xã hội, Giai Mẫn chỉ biết cười mà thôi. Tất nhiên là chạy ngay đi, còn phải hỏi!

Mặc kệ họ vậy, cô, Thi Giai Mẫn sẽ "chạy" ngay từ bây giờ. Dẫu cho cô có ở gần vạch đích hơn bao người, nhưng cô hiểu cuộc đời vốn dĩ chẳng có vạch đích cuối cùng, mỗi lần vượt qua một chặng thì người ta lại phải bắt đầu ngay chặng mới. Ví dụ như hôm qua, cô vừa đến đích nhờ việc được tổng giám đốc thông qua kế hoạch. Và hôm nay, cô lại bị đẩy ngay vào chặng mới: thực hiện kế hoạch do chính mình đề xuất.

Nhìn vào gương, Giai Mẫn thấy ngay một người con gái phờ phạc với cặp mắt thâm quầng. Mặt không hề có biểu cảm gì, thế nhưng bước chân đến bàn trang điểm của cô nàng lại nhanh hơn thường ngày đôi chút. Chẳng bao lâu sau, nữ phó tổng giám đốc sắc sảo của thường ngày lại xuất hiện. Lúc này, cô nàng mới mỉm cười.

"Thật sự thì mình cũng buồn ngủ đấy." Giai Mẫn tự ca thán với bản thân. Thiếu ngủ ba, bốn ngày liền, cô nàng chỉ ước có một cái giường êm, một cái chăn thật ấm đặt trong một căn phòng bật điều hòa. Nhưng với mức độ này, cô tự thấy mình vẫn có thể chống chịu được. Tự hứa sẽ thưởng cho bản thân mình một giấc ngủ thật ngon lành nếu hoàn thành tất cả công việc thuận lợi, cô nàng mới cảm giác mình có động lực đi làm hơn.

Dĩ nhiên, lúc ở nhà và lúc ở công ty của Thi Giai Mẫn là hai trạng thái khác nhau. Nếu nói ở nhà cô nàng giả phấn chấn thì đặt chân đến công ty, cô nàng phấn chấn thật sự. Đại khái là vì mọi người trong phòng Marketing đều đã đến sớm, chỉ chờ cô để bắt đầu triển khai kế hoạch lần này. Tự tin như cô nàng cũng có lúc lấy làm bối rối, cô không cho rằng những người này lại tin tưởng bản thân cô đến mức này đâu...

- Là tổng giám đốc đã nhờ anh Trần Ấn mang kế hoạch của chị xuống cho cả phòng xem trước.

Như hiểu được sự thắc mắc của cô, Lý Thiên Nghi, nữ trưởng phòng Marketing trẻ tuổi đã mở lời giải đáp. Giai Mẫn khẽ gật đầu. Nếu vậy thì còn có thể hiểu được phần nào. Dù sao thì bản kế hoạch đó là thứ mà cô đã mất gần hết tuần để viết và chỉnh sửa, nên đạt được hiệu quả như thế cũng là điều dễ hiểu. Chẳng qua, cô vẫn có chút bất ngờ vì Tạ Kha lại sẵn lòng "dọn đường" cho cô trong việc thi hành chiến dịch này. Cô vẫn có thể tự nêu bản kế hoạch này ra, thế nhưng hiệu quả chắc chắn sẽ khác với "một bản kế hoạch được tổng giám đốc tâm đắc và phổ biến".

- Nếu đã như vậy, buổi triển khai kế hoạch và đề xuất của chúng ta lập tức bắt đầu. Dù sao mọi người cũng đã đọc trước rồi, tôi sẽ tăng tốc độ một chút nhé!

Tất cả nhân viên phòng Marketing đồng loạt gật đầu. Giai Mẫn cười khá tươi. Trước giờ cô vẫn luôn thích làm việc với thành phần tinh anh, rất tiết kiệm thời gian và sức lực.

Tuy nói là đã đọc qua rồi, nhưng Giai Mẫn vẫn tóm tắt lại một lần nữa toàn bộ kế hoạch cũng như những việc quan trọng cần làm trong từng chặng bằng hệ thống sơ đồ, để đảm bảo tất cả đều không có nhầm lẫn hay thiếu sót phần nào. Kế đến, cô nàng trình bày ý tưởng, thông điệp và cụ thể hóa cách thức triển khai từng phần. Cô trình bày rất có trật tự lớp lan, ngôn ngữ đơn giản, dễ hiểu và sinh động. Cứ nhìn vào những người ngồi nghe là biết, thỉnh thoảng họ lại ôm bụng cười.

- Về cơ bản, mọi thứ là như thế này. Mọi người có đề xuất gì không?

Có lẽ do tất cả đều là người trẻ, những nhân viên trong phòng Marketing cũng chẳng câu nệ bao nhiêu. Một người ngồi nghe chăm chú từ đầu buổi đến giờ lập tức nêu ra câu hỏi:

- Chị có cảm thấy kế hoạch của chúng ta lí tưởng quá mức không?

Thi Giai Mẫn gật đầu:

- Tất nhiên là có lí tưởng, nhưng tôi thấy không quá mức. Tôi tin năng lực của bản thân mình, cũng như tin năng lực của mọi người. Nhân viên Marketing của tập đoàn Thiên Ân chẳng lẽ lại không tự tin rằng mình có thể triển khai được một chiến dịch quảng bá đặc sắc hay sao?

Nói câu cuối, ngữ điệu của cô vừa hài hước lại vừa có phần khiêu khích. Những người trẻ tuổi trong công ty tuy cười nhưng đôi mắt của họ đều rực cháy quyết tâm. Chính Giai Mẫn cũng cảm thấy hưng phấn thêm vài phần. Chiến dịch đầu tiên này, cô nhất định phải thắng, hơn nữa còn phải thắng một cách xinh đẹp. Vỗ tay hai cái, cô nàng dõng dạc:

- Còn ai thắc mắc điều gì nữa không? Nếu không hỏi thì chúng ta cùng bắt đầu ngay từ bây giờ nhé!

Mọi người tỏ vẻ không còn gì để hỏi. Giai Mẫn tuyên bố tan họp rồi rót ngay cho bản thân một ly nước ấm thấm giọng. Lúc nãy hưng phấn, cô nói quá nhiều mà quên cả việc uống nước, thành thử ra cổ họng cũng khô rát. Chẳng ngờ, giữa lúc này, có một người tiến đến phía cô:

- Chị Mẫn ơi.

Người tìm cô là một cô gái trẻ, đeo cặp kính rất dày, thoạt nhìn có vẻ khá nhút nhát. Giai Mẫn vẫn nhớ người này, đây là cô viết content chính trong tập đoàn Thiên Ân. Sở dĩ cô chú ý đến cô bé này vì đây là người duy nhất không có bằng Đại học trong phòng Marketing. Năm nay cũng chỉ hai mươi tuổi, cô bé đã được giữ một chân công ty nhờ khả năng viết khá dồi dào cùng lối suy nghĩ rất tinh tế.

- Sao hả em?

Mặt cô bé đỏ ửng lên:

- Em muốn hỏi, tại sao chị lại nghĩ đến hoạt hình và nhạc chế cho một tập đoàn lớn như Thiên Ân mà không phải là những gì đẳng cấp, sang trọng, nghiêm túc.

Thấy Giai Mẫn nhìn mình chăm chăm, cô bé lại càng hoảng loạn, hai bàn tay quấu chặt vào nhau và cố giải thích bằng giọng điệu lắp bắp của mình:

- Em không có ý gì, kế hoạch của chị tuyệt lắm. Nhưng em muốn hỏi tại sao chị lại nghĩ đến những điều đó?

Không kềm chế được, Giai Mẫn bật cười, đưa tay ra vò đầu cô bé hay e thẹn trước mặt mình, rồi mới nói bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng:

- Em có từng nghe người ta nói rằng bản chất của marketing chính là lặp lại, lặp lại nhiều đến mức người ta tin rằng điều mình nghe chính là sự thật hay chưa?

Cô bé gật đầu. Giai Mẫn cười:

- Vậy là chị đã tự hỏi, có cách nào để biến người ngoài cuộc thành người trong cuộc, biến đối tượng cần quảng cáo thành người quảng cáo thay mình. Và câu trả lời như em đã biết.

Cô bé gật đầu liên tục, cảm ơn Giai Mẫn và chạy ngay về chỗ làm việc của bản thân. Nhìn con bé rời xa, cô nàng hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Trong lòng cô không khỏi tự giễu, cô chưa từng quên một đôi mắt trong ngần. Vì vậy, cô vẫn luôn rất dịu dàng với tất cả những người có đôi mắt tương tự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.