[Ngôn Tình] Vận Mệnh

Chương 7 : Năng lực




Sau ngày đầu gặp gỡ, Thi Giai Mẫn chính thức làm việc ở Thiên Ân. Thế nhưng, trong mắt bao nhiêu người khác, cô nàng căn bản không phải là đi làm, ngược lại giống hệt như đi thực tập. Hết thăm thú phòng ban này, cô ta lại chạy sang phòng ban khác. Nếu là thực tập viên bình thường thì có lẽ đã chọc trưởng phòng nổi cơn thịnh nộ và sút ra khỏi công ty. Đáng tiếc, chức danh quyết định cô ta không thể là một thực tập viên thông thường. Người ta là phó tổng giám đốc!

Điều này khiến không ít người thầm oán Tạ Kha, oán anh cho họ thêm một bà cô khó hầu hạ. Vừa vào công ty đã phong chức cao như thế, không cần nói cũng biết là người nhà của ông lớn nào trong hội đồng quản trị rồi... Đã thế thì sắp xếp cho cô phó tổng giám đốc mới một nhiệm vụ cố định có phải ổn hơn không? Còn anh, hay rồi, anh lại để một phó tổng giám đốc "thực tập" hai tuần mới phân công cụ thể. Dù rằng mỹ danh là "cho thời gian hòa nhập với môi trường công ty", nhưng những gì Thi Giai Mẫn làm trong suốt tuần này có khác gì thực tập sinh!

Dĩ nhiên, người ta chỉ dám oán thầm thế rồi thôi. Ai cũng hiểu Thi Giai Mẫn là một trường hợp quá đặc biệt. Làm gì có người mới nào vừa đặt chân trước vào công ty, chân sau đã được bổ nhiệm làm phó tổng giám đốc? Xưa nay chắc chỉ có mỗi mình cô nàng! Xét trong trường hợp bất thường như thế, người ta bỗng thấy việc làm của Tạ Kha cũng khá bình thường. Một vài người ưa suy diễn còn thương cảm thay cho Tạ Kha, đã vất vả vì công ty còn phải nghe theo những quyết định kì quái của hội đồng quản trị. Thật thê thảm vô cùng!

Thế nhưng, những ngôn luận kì quái này nhanh chóng chắp cánh bay. Tuần đầu tiên, nữ phó tổng giám đốc mới đúng là đi làm thực tập sinh ở khắp các phòng ban, đặc biệt là ở phòng marketing nhiều nhất. Nhưng vừa bước sang tuần thứ hai, cả công ty đã bị Thi Giai Mẫn làm cho hết hồn. Trong cuộc họp đầu tuần thứ hai, Giai Mẫn đề xuất một bản kế hoạch tối ưu hóa công việc của nhân viên trong Thiên Ân, vừa cụ thể lại khá thiết thực, khiến mọi người cũng bớt ác cảm với cô ta đôi chút. Ngày thứ hai, cô ta lại nộp riêng cho tổng giám đốc một bản kế hoạch gì đó, có lẽ không được duyệt nên chẳng có tiếng gió gì. Ngày thứ ba thứ tư, người ta vẫn thấy cô ta xuất hiện ở phòng tổng giám đốc. Ngày thứ năm cũng vậy. Dù Thiên Ân hầu hết đều là tinh anh, nhưng tính buôn chuyện thì ai cũng có ít nhiều. Trong công ty bắt đầu có đủ dạng lời ra tiếng vào. Người thì nói cô ta tuổi trẻ nóng lòng khẳng định bản thân, kẻ thì nói Thi Giai Mẫn chỉ viện cớ mà thôi, kế hoạch là phụ, quyến rũ Tạ Kha mới là mục đích chính.

Những điều ấy đều là Trần Ấn báo cáo với Tạ Kha, còn đặc biệt cập nhật mỗi ngày, khiến anh vô cùng bất đắc dĩ. Không thể ép cậu ta ngậm miệng được, dù sao cũng là quyền con người, anh chỉ còn cách bắt cậu ta làm công việc của cả tuần trong hai ngày. Quả nhiên, từ hôm ấy, tai anh lập tức được thanh tịnh. Và có lẽ Thi Giai Mẫn không hề biết những điều đó. Thế nên, đến ngày thứ sáu của tuần thứ hai, vẫn tám giờ, Thi Giai Mẫn lại có mặt như mọi khi.

Với bộ đồ vest màu trắng tinh, cô nàng cười tươi khi bước vào, sắc mặt có vẻ nhợt nhạt hơn tuần trước. Tuy vậy, đôi mắt Giai Mẫn vẫn ngời sáng, biểu cảm rất đỗi tự tin. Vẫn như bao ngày, cô chào Tạ Kha rồi lập tức đặt lên bàn anh một bản kế hoạch. Tạ Kha chỉ nhìn chăm chú mục lục rồi đọc lướt qua hầu hết nội dung. Đặt quyển kế hoạch xuống bàn, anh trả lời một cách điềm nhiên:

- Được rồi, từ hôm nay em không cần nộp những bản kế hoạch tương tự như thế này nữa.

Tạ Kha nhìn chống giấy ngày càng dày trên bàn mình, không khỏi đưa tay day day huyệt thái dương. Cô gái đứng đối nhìn chăm chăm vào anh, mặt đầy vẻ khó chịu:

- Rốt cuộc, những kế hoạch của tôi có vấn đề gì? Nếu thật sự có thì anh cũng phải nói vài câu đi chứ!

Bị từ chối duyệt liên tục bốn ngày mà không có một lời giải thích, Thi Giai Mẫn cảm thấy bản thân mình đã chịu đựng đủ rồi!

Tạ Kha nhìn cô gái kia. Nếu phải hình dung cô ấy lúc này thì đại khái, Thi Giai Mẫn trông khá giống một con nhím đã dựng gai lên hết. Nó chỉ đợi người chạm vào nữa là sẽ bắn những cái gai nhọn hoắc ra để tấn công kẻ thù. Nhưng anh không có sở thích tự ngược mình, trêu chọc cô ta làm gì! Thật sự thì ngay từ ngày đầu tiên, anh đã thấy kế hoạch của cô khá ổn - mặc dù cũng có nhiều lỗ hổng. Chẳng qua, anh cố ý không nói gì để xem năng lực tự thẩm định của cô gái này đến cùng là như thế nào. Không phụ sự kì vọng của anh, sau mỗi ngày bị trả về, bản kế hoạch ấy càng được bổ sung và hoàn thiện. Đến hôm nay, anh cảm thấy nó gần như hoàn hảo. Nếu phản ứng của thị trường cũng lí tưởng như dự đoán thì chiến dịch marketing lần này chắc chắn sẽ gây được tiếng vang. Thế nên, dùng giọng từ tốn nhất có thể, Tạ Kha nói với cô nàng:

- Ý tôi có nghĩa là em không cần viết kế hoạch nữa, bắt tay vào làm, tôi hoàn toàn ủng hộ.

Lần này đến phiên Giai Mẫn hơi đơ người. Mặt cô nàng ửng hồng lên, có lẽ xấu hổ vì bản thân hiểu lầm anh. Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, cô nàng mới xoay người bước ra cửa với bộ dạng tự tin đĩnh đạc của bình thường. Thu trọn những điều ấy vào đáy mắt, đầu ngón tay của Tạ Kha gõ đều lên trên mặt bàn. Có năng lực, tác phong lại không tồi, nhân viên như thế này anh thích! Lại nhìn thoáng qua bản kế hoạch, Tạ Kha bật cười. "Vô tâm trồng liễu liễu lại xanh", ngẫu nhiên thay, bản kế hoạch của Thi Giai Mẫn chính là thứ anh cần nhất trong thời điểm này. Trực giác nói với anh rằng nó sẽ là thứ vũ khí sắc bén khi TA Post giao tranh cùng các đối thủ.

Đúng lúc này, điện thoại của Tạ Kha lại vang lên. Biểu cảm thoải mái trên gương mặt của anh cũng tan đi mất.

- Sao rồi?

- Mày may thật đấy Kha! Đã xác minh, hơn chín phần mười vụ của Tiểu Nhạc là do người ta cố ý.

Người đang nói chuyện với anh là Mộ Dung Bạch. Tuy tên này làm việc thiếu thận trọng, nhưng y đã xác nhận như thế thì chuyện này đã chắc chắn được rồi. Thế nhưng, Tạ Kha vẫn còn điều khó hiểu.

- Nhưng đã cố ý, tại sao không thực hiện lúc Tiểu Nhạc chở tao về?

Bên kia hoàn toàn im lặng. Phải rất lâu sau, anh mới nghe y trả lời:

- Theo thông tin mà người chúng ta thám thính ban đầu, lúc chở mày đi ngang thì tên đụng Tiểu Nhạc vào viện ấy, hắn... bị bể bánh xe. Khi tên kia đã lên ga để lao ra thì hắn lại cán phải những miếng xốp có gắn đinh nhọn của bọn đinh tặc nên...

Cảm thấy bản thân mất năng lực ngôn ngữ, cũng như chẳng biết thể hiện cảm xúc như thế nào, Tạ Kha trả lời ngắn gọn hai chữ "đã hiểu" rồi cúp máy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.