[Ngôn Tình] Vận Mệnh

Chương 6 : Tàn tiệc




Mỗi ba tháng một lần, Thanh Long Đường lại tổng kiểm tra các khoản thu chi, sau đó mở tiệc. Vừa thoát khỏi mớ sổ sách ghi lại việc làm ăn của Dạ Quỷ, Tạ Kha lại phải đón lấy một trận chuốc rượu từ rất nhiều người. Ai cũng bảo là rượu nghĩa rượu tình, không thể từ chối, anh uống đến nỗi không thể nhớ mình uống bao nhiêu. Đến tận khi say mèm, người cha thân sinh của anh mới miễn cưỡng cử người đưa thằng con trai "kém cỏi" về tận nhà riêng.

Đưa Tạ Kha đến trước cổng nhà anh, vị tài xế bất đắc dĩ kia yên chí mà quay đầu xe rời khỏi. Nào ngờ, con ma men không mở cửa vào nhà mình mà lại chệnh choạng bước sang nhà kế bên, liên tục ấn chuông.

Ở trong nhà, Thư Uyển vốn đang say giấc nồng, nghe tiếng chuông dồn dập lập liền tỉnh lại. Khoác áo choàng lên người để che bộ đồ ngủ phong phanh, cô bước ngay ra ngoài. Trước cửa nhà sáng bừng nhờ đèn đường, cô dễ dàng nhìn thấy người đứng đó. Là anh, Tạ Kha!

Vội vàng mở cửa và dìu anh vào nhà, cô nghe Tạ Kha lầu bầu:

- Bọn người đó, rõ ràng cố ý chuốc say tớ!

Một câu nói bình thường nhưng từng chữ lại bị anh kéo dài từng chữ, phảng phất nghe cảm giác giận dỗi. Còn đâu một Tạ Kha tuy ôn hòa nhưng dứt khoác của thường ngày!

Cố nén cười, Thư Uyển cũng phụ họa theo anh dù cô chẳng biết đám người anh nói đến là người nào:

- Ừa, tất cả đều do đám người đó không đúng.

Dìu anh ngồi xuống sô pha, Thư Uyển lập tức đi vào phòng bếp, nấu một ít nước nóng rồi pha luôn cho anh một ly trà gừng. Cô mang ra sô pha một chậu nước với độ ấm vừa vặn mà một chiếc khăn tay. Vắt khô, Thư Uyển thận trọng lau đi mồ hôi trên mặt và ở cả phần cổ của anh. Tạ Kha không hề nhúc nhích, mắt anh nhìn chuyên chú nhìn về hướng trần nhà. Đôi mắt sáng ngời ấy cứ như nhìn xuyên qua trần chỉ để ngắm một vì tinh tú nào đó... Khoảnh khắc ấy, Thư Uyển còn ngỡ như anh không hề say.

Đương nhiên, đó chỉ là ảo giác của cô. Tạ Kha không chỉ say mà say bí tỉ! Khi cô mang cất chậu nước trở ra, con ma men đã loạng choạng bước về phía cửa. Cô hốt hoảng hỏi anh:

- Cậu đi đâu?

- Về nhà uống nước.

Cố nén cười, đẩy anh xuống sô pha lần nữa.

- Ngồi yên đi! Ngài tổng giám đốc à, nhà tớ không thiếu nước!

Rồi cô bưng ly trà gừng ban nãy cho anh. Trà gần như đã nguội, chỉ còn hơi âm ấm. Tuy đang khát nhưng thói quen đã sớm in sâu. Tạ Kha vẫn chỉ nhấp từng ngụm một. Có vẻ đã dịu cơn khát, anh đặt ly xuống bàn, ngã người ra sô pha, nhắm mắt, nhìn như đang ngủ.

Thư Uyển nhìn anh cuối cùng cũng yên tĩnh, thở một hơi. Khóa cửa lại để tránh con ma men đi lung tung, cô bước đến cởi nốt đôi giày cho anh dễ ngủ. Thân hình anh cao lớn, sô pha nhà cô tuy to nhưng cũng không đủ để anh nằm thẳng chân. Nhưng cô đã hết cách, đành chịu! Rồi Thư Uyển lại lủi vào bếp. Cô muốn nấu cho anh thêm một bát canh giải rượu.

Đúng như Thư Uyển nhớ, nhờ thói quen hay trữ lương thực của mình, nhà cô chẳng mấy khi thiếu nguyên liệu nấu ăn. Rất dễ dàng để cô nàng tìm ra rong biển sấy khô, loại không tẩm ướp gia vị, từ trong tủ quà bánh. Cô không thích ăn loại tẩm ướp sẵn, thường là cô sẽ tự trộn theo ý thích của mình. Nhờ vậy, hôm nay cô mới có thể nấu cho anh bát canh rong biển thịt bò giải rượu.

Mang thịt cho vào lò vi sóng rã đông, rong biển thì ngâm một chút trong nước lạnh, Thư Uyển mỉm cười. "Chẳng biết con ma men có còn kén ăn không nhỉ?" Nếu chắc chắn rằng anh không còn kén chọn, cô cũng muốn nấu thật khó ăn để trả đũa anh ngày xưa. Thành thật mà nói, tay nghề nấu nướng của cô đến từ sự kén chọn của anh. Lúc nhỏ, đến ăn mì trứng cô nấu anh cũng chê ỏng chê ẹo, cô mới cay cú mà luyện nấu nướng. Nấu nhiều quá, cô đâm ra mê nấu, thích nấu hết món Á tới món Âu. Thành thử ra, bây giờ cô có thể nấu được rất nhiều món, kể cả những món không sở trường thì vẫn có thể nấu ở mức dễ ăn.

Chẳng mấy chốc, bát canh đơn giản đã hoàn thành. Thư Uyển nếm thử, cảm thấy khá ngon, cô múc ra bát mang lên cho kẻ đang say rượu. Mùi thơm thức ăn như đang mời gọi, Tạ Kha cũng tỉnh dần. Anh mở mắt ra, lần này có vẻ tỉnh táo hơn không ít.

- Gì đây Uyển?

Cô đặt canh bát canh rong biển nóng xuống trước mặt anh.

- Canh giải rượu cho cậu đấy!

Tạ Kha cười:

- Được ghê, tớ đang đói.

Nói xong, anh cầm muỗng lên bắt đầu ăn canh. Cô ngồi nhìn anh ăn từng chút. Thông qua hình bóng Tạ Kha, Thư Uyển phảng phất thấy được gia đình của mình. Xưa kia, mỗi lần ba cô say rượu, mẹ cô nhất định sẽ nấu canh cho ông, bắt ông uống vào. Mẹ giỏi hơn cô, mẹ biết nấu rất nhiều loại canh giải rượu, lại còn có thật nhiều bí quyết. Mẹ dạy cô từng chút, đáng tiếc là cô đã quên hầu hết rồi. Cô chỉ nhớ đôi mắt đong đầy hạnh phúc của bà khi nấu cho chồng...

Khi ấy, cô không hiểu nổi mẹ, tại sao vất vả thế mà mẹ vẫn làm. Giờ thì cô đã hiểu rồi. Mỗi bữa nấu cho người mình yêu, thật sự đều rất hạnh phúc.

"Kha, có lẽ bát canh ấy chỉ đủ lấp đầy dạ dày cậu hôm nay. Nhưng nó lại đủ để lấp đầy khoảng rỗng trong tim tớ, mãi mãi."

Giữa khoảnh khắc yên bình ấy, điện thoại anh đột ngột vang lên. Tạ Kha nhìn màn hình, là cha anh. Linh cảm có chuyện không hay, anh vội vã ấn nghe:

- Alo, cha.

Giọng nói khàn khàn bên kia truyền sang:

- Có chuyện rồi.

Tạ Kha chau mày:

- Lại chuyện gì nữa vậy?

Tạ Hồng thở dài rồi mới nói với con trai:

- Tiểu Nhạc gặp tai nạn. Ngay trên đường quốc lộ!

Tạ Kha lập tức ý thức được vấn đề nghiêm trọng. Tiểu Nhạc chính là người ban nãy đã đưa anh về đây. Quan trọng nhất là cậu ấy đang lái xe của anh.

- Thời điểm căng thẳng, con cũng đừng quá gần gũi với con bé...

Dù ông không nói hết nhưng Tạ Kha biết ngay người ông nói đến chính là người con gái trước mặt anh. Thở dài một hơi, anh trả lời:

- Con biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.