[Ngôn Tình] Vận Mệnh

Chương 27 : Vết thương kết vảy.




Đó là một giờ ra chơi nhộn nhịp, có hai cô cậu học trò vui vẻ rời thư viện với những quyển sách trên tay. Rồi chiều vắng, hoàng hôn buông, vẫn hai con người ấy cùng ngồi trên một chiếc xe đạp điện. Còn trong căn phòng kín, người con trai ngồi đàn, cậu ấy thả hồn vào trong giai điệu. Cậu đâu hay cô gái phía sau lưng không hề nghe nhạc mà nhìn cậu si mê. Khung cảnh đổi thay lần lượt, chỉ có người trong cảnh chưa từng thay đổi.

Đột ngột, mọi cảnh vật đều mất dạng, chỉ để lại một màu đen phủ trùm. Cô giãy giụa theo bản năng, lồng ngực thở gấp rồi mở toang mắt. Nhập nhoạng, mơ hồ, cô tỉnh dậy. Cô vừa mới mơ. Một giấc mơ thật nhẹ nhàng về những năm tháng đã đi xa, một giấc mơ kể về những niềm vui bé nhỏ mà lâu lắm rồi cô chẳng có. Môi cong lên vẽ ra một nụ cười nhạt, cô bỗng rơi nước mắt. Quá khứ yên ả chỉ càng làm nổi bật thêm sự tăm tối của thực tại.

Nếu để người khác biết suy nghĩ của mình, Thư Uyển đoán rằng sẽ có không ít kẻ cảm thấy cô thật yếu ớt. Cô không phủ nhận mình là người như thế, cô rất sợ hai chữ "đã từng". Từng có rồi mất, cảm giác ấy đau gấp bội. Giống như một người mù đã từng có đôi mắt sáng, giống như một kẻ từng hưởng mọi giàu sang phú quý mới rơi vào cảnh bần hàn, cái sự chênh lệch đó có thể giết chết người ta trong thầm lặng. Từng có quá nhiều, tầm mắt quá rộng, giờ nhìn lại chỉ còn hư không, cảm giác đó trừ người trong cuộc ra thì có mấy ai hiểu được? Ít nhất, cô tình nguyện mình đã sống dưới địa ngục suốt bao năm qua cũng không muốn trải nghiệm cảm giác đọa lạc từ thiên đường chút nào cả...

Lê tấm thân mỏi mệt vào phòng tắm, vốc nước lên mặt, nhìn cô gái tiều tụy trong gương, Thư Uyển bỗng giật mình. Đôi mắt trong veo mà cô tự hào nhất nay đã sưng đỏ vì chủ nhân đã khóc quá nhiều. Lần đầu tiên cô chú ý đến bản thân mình sau một chuỗi ngày mòn mỏi. Cô tự hỏi bản thân rốt cục đang muốn gì? Rồi cô cười, người con gái trong gương cũng cười nhợt nhạt theo. Điều cô muốn, ngoài viết ra thì cũng chỉ có anh. Trước giờ vẫn vậy.

Lững thững ngã người xuống giường, cô không khỏi nghĩ về chuyện cũ. Tạ Kha là khát vọng hoang đường xinh đẹp nhất của cô. Cô đã chú ý đến anh từ trước khi hai người bắt đầu nói chuyện với nhau, bởi vì anh thật sự rất thu hút sự chú ý của người khác. Anh tài giỏi, hòa nhã, khiêm nhường, lại còn rất điển trai. Thật sự rất hoàn hảo, rất cao xa, từ khi ấy, Thư Uyển đã có cảm giác bản thân không thể nào với tới anh được. Năm ấy, quá nửa con gái trong khối đều âm thầm ngưỡng mộ anh, cô chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó. Nhìn một người rồi lại một người bị anh từ chối, mọi người dần dần nản chí. Cô cũng không còn bao nhiêu hi vọng nhưng không nỡ buông bỏ, vậy là trở thành bạn của anh.

Cô cũng biết rất rõ anh chỉ xem mình là bạn thân nên luôn giữ giới hạn. Tình cảm của cô bị cô giấu kín, anh không mảy may hay biết gì. Nhưng cũng chính vì ý thức nên cô càng thêm đau khổ. Thư Uyển bị tình yêu và sự tự ti của mình dày vò từ ngày này sang ngày khác. Hai thái cực hạnh phúc và khổ đau cứ luân phiên trong lòng cô. Vừa hạnh phúc khi được gần bên anh, cô lại thầm đau đớn cho một mối tình ngấm ngầm. Hóa ra, tận sâu trong tâm trí cô chưa bao giờ thôi khao khát rằng sẽ có một ngày anh quay đầu, nhìn thấy những điều sâu kín nhất mà cô chưa một lần nói. Cô, luôn yêu anh trong hèn mọn.

Nhưng bây giờ, đột nhiên, cô không muốn thầm lặng như thế nữa. Cô muốn ở bên cạnh anh, muốn được anh săn sóc và yêu thương như những gì cô đã làm với anh trong suốt thời gian qua vậy...

"Uyển, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi." Cô cố gắng xua đuổi những ý nghĩ hoang đường ấy đi. Còn mong gì nữa, cô đâu xứng đứng cạnh người con trai đó! Nếu là một Thư Uyển của mười lăm năm trước, lương thiện và lạc quan, trong sáng và sạch sẽ thì còn mong một chút cơ hội. Còn cô bây giờ, một kẻ bệnh hoạn không thể kiểm soát nổi tâm trí của chính mình, thậm chí còn là một kẻ bệnh hoạn bẩn thỉu thì còn mong chờ điều gì nữa! Chỉ cần anh muốn, biết bao nhiêu cô gái ưu tú khác sẵn sàng tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để được ở bên anh. Cô không xứng, thật sự không xứng!

"Nhưng mày có thể trói buộc anh ấy lại mà..."

Một âm thanh xa lạ văng vẳng bên tai cô, quyến rũ như lời ma quỷ. Khoảnh khắc đó, đầu ốc mụ mị của cô như tìm thấy ánh sáng duy nhất, dẫu rằng ánh sáng đó sẽ dẫn cô đến một vực sâu không có lối về. Cô có thể trói buộc anh, tất nhiên, bằng áy náy và thương hại, chỉ cần cô tự khơi vào vết thương đã kết vảy của mình. Tạ Kha vốn dĩ là một người tình cảm, anh ấy sẽ không bỏ mặc cô "chịu đau" một mình... Không, cô không được nghĩ vậy, anh ấy vốn dĩ không có trách nhiệm với nỗi đau của cô. Cô không thể lợi dụng người con trai đó!

Bế tắc, cô òa lên khóc. Khóc thật lâu, khóc đến sức cùng lực kiệt, những ý nghĩ tiêu cực nhân lúc này đã hoàn toàn chiếm lấy suy nghĩ, Thư Uyển ngã người xuống giường. Cô nhìn xuống nền gạch, trước mắt cô như thấy được những mảnh thủy tinh vỡ của hôm kia. Cô nhớ đến ánh mắt lo lắng đến hốt hoảng của anh khi cô định cắt tay mình. Anh không thương cô thì sao, chỉ cần trong anh luôn có cô, luôn lo lắng cho cô đã quá đủ! Ý nghĩ ấy càng lúc càng trở nên điên cuồng bởi sự khát vọng quá đỗi mãnh liệt. Thư Uyển nghĩ rằng mình có thể chấp nhận một ván cược to, một ván cược bằng mạng sống của chính mình chẳng hạn. Thành, cô có anh, thua, cô chết. Được chết...

Khẽ rũ bờ mi xuống, bao nhiêu cảm xúc hưng phấn đến điên cuồng bên trong đôi mắt cô đều được giấu kín. Tuyết Nhàn, người mà Tạ Kha cố ý sắp xếp để trông chừng Thư Uyển không nghe thấy động tĩnh gì liền nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bước vào. Đập vào mắt cô ta là một thân hình nhỏ bé đang cuộn tròn trên giường ngủ. Khẽ khàng khép cánh cửa lại, trong lòng cô không khỏi cảm thán đôi chút, rằng cô gái kia thật sự rất giống cúc họa mi. Trắng tinh, nhỏ nhắn, mỏng manh, nhìn thì xinh đẹp nhưng thật sự rất yếu ớt. Cô sợ nhất mẫu con gái như thế, họ quá tốt đẹp còn thế giới này lại quá xấu xa. Nếu họ không bị nhuốm đen thì sớm muộn cũng sẽ bị phá hủy.

Lại nghĩ đến Tạ Kha, người đã chi cho cô một khoản tiền không nhỏ để cô trông chừng một đứa con gái muốn tự sát, Tuyết Nhàn không khỏi bật cười. Khi nhận được điện thoại của anh, cô cứ tưởng đó là một trò đùa dai, loại nhiệm vụ này lẽ ra chỉ nên xuất hiện trong ngôn tình cẩu huyết. Nhưng trùng hợp là cô cũng đang định thả lỏng, hoàn thành liên tiếp hai nhiệm vụ ám sát làm cô mệt cả người. Dù rằng cảm thấy anh ta thuê sát thủ như cô để lo loại việc này quá... lãng phí, nhưng anh ta trả thù lao đủ cao thì cô nhận.

Để đảm bảo sự chuyên nghiệp, cô đặc biệt dành thời gian ra mà đọc vài ba bộ "tổng tài văn", chuẩn bị sẵn sàng tâm thế cho mình. Đến hôm nhận việc, Tuyết Nhàn tự tin mặt mình sẽ không đổi sắc dẫu có bao nhiêu chuyện máu chó xảy ra. Cho dù Tạ Kha có giam con gái nhà người ta lại, dùng xích sắt trói chân như trong tiểu thuyết vẫn thường làm thì cô đây vẫn sẽ giữ được bình tĩnh. Khâu chuẩn bị rất tốt, đáng tiếc là chẳng có chuyện gì xảy ra. Tạ Kha vẫn rất bình thường, cô gái kia tuy tinh thần không ổn lắm nhưng nhìn chung cả hai người họ không hề làm ra chuyện gì khó đỡ cả.

Việc nhẹ thật, lương cao thật nhưng quanh đi quẩn lại trong một khuôn viên nhà cũng phát chán. Tuyết Nhàn đưa tay vỗ trán mình, hình như Tạ Kha chỉ dặn cô luôn ở sát cô bé kia thôi. Thế thì dẫn cô bé đó đi ra ngoài chơi cũng được nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.