[Ngôn Tình] Vận Mệnh

Chương 26 : Cứu!




Sáng hôm sau, dược hiệu thuốc an thần đại khái cũng kết thúc, Thư Uyển tỉnh dậy. Cô thấy Tạ Kha ngồi cạnh mình, đôi mắt anh đỏ ngầu. Hơi hoảng hốt về bộ dạng tiều tụy của anh, cô cứ ngây ngốc nhìn mãi. Anh cười với cô:

- Cậu muốn ăn gì?

Cô lắc đầu khe khẽ, nước mắt lại chực chờ tuôn. Anh hít một hơi thật sâu rồi nhẹ giọng khuyên:

- Cậu phải ăn, còn uống thuốc...

Nghe lời nói của anh, cả người cô đều run lên. Hai người họ đều biết rất rõ thứ thuốc mà anh nhắc đến là gì. Vào lúc quan trọng thế này, Thư Uyển cũng tỉnh táo phần nào:

- Tớ muốn ăn cháo, chỗ trước cổng trường đó.

Tạ Kha gật đầu. Anh lập tức gọi người mua cháo cho cô và mua cả thuốc ngừa thai khẩn cấp. Cô lại tựa người vào giường, mắt cô cứ nhìn ra ngoài cửa sổ kia. Thấy cô có vẻ không muốn nói chuyện, anh bất đắc dĩ mở lời:

- Uyển, hãy hứa rằng cậu sẽ không làm điều dại dột được không?

Nghe anh gọi, cô quay mặt lại, vừa nhìn thấy anh thì đôi mắt đã nhắm nghiền. Cô không dám nhìn thẳng vào anh, cô sợ nhất là thấy anh cầu xin mình, cầu xinh một điều mà cô khó lòng làm chủ. Bằng giọng lí nhí, cô nói câu xin lỗi. Tạ Kha bước đến, ôm chặt cô vào lòng:

- Đừng có xin lỗi linh tinh!

Anh làm sao có thể chấp nhận lời xin lỗi phi lí như vậy! Cô không sai, người sai là anh, là tên Lâm Huyền kia. Thấy cô gái trong lòng mình dần dần thôi run rẩy, anh mới buông cô ra, miệng thì thầm:

- Ngoan nào, mở mắt ra, hứa với tớ...

Cô cũng mở mắt ra, nhưng vừa trông thấy anh, cô lại khóc. Tạ Kha làm hết cách, dỗ hết lời, Thư Uyển vẫn không dám hứa với anh một câu chắc chắn, chỉ dám hứa với anh trong dè dặt rằng "tớ sẽ cố gắng". Chẳng thể nào giữ nổi nụ cười như thường ngày nữa, anh trực tiếp tỏ thái độ với cô:

- Được rồi, cậu không hứa, tớ tự có cách.

Bữa sáng được đem tới, Tạ Kha chờ Thư Uyển ăn xong và uống thuốc trước mặt anh. Lúc này, sắc mặt của anh mới hòa hoãn hơn vài phần. Bằng thái độ gần như cầu xin, anh lặp lại câu nói ban nãy, muốn một lời hứa chắc chắn từ cô và đáp lại anh vẫn chỉ là cái lắc đầu không hơn không kém. Thật sự không còn cách nào khác, anh quyết định sẽ để lại người giám sát cô. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là giữ an toàn cho cô, khi nào cô ổn định, anh sẽ không để người làm phiền đến cô nữa.

- Kha, cậu biết tớ ghét nhất là mất tự do!

Nghe anh tuyên bố, cảm xúc của Thư Uyển lập tức mất ổn định ngay. Anh lại ôm cô:

- Uyển, cậu phải hiểu rằng tớ muốn cậu sống, tốt.

Anh nhấn mạnh từng chữ. Một người học văn như Thư Uyển lập tức hiểu anh. Phải sống, rồi mới đến sống tốt. Nhưng cô thật sự không còn tha thiết sống nữa...

Không dám ở lại lâu hơn, Tạ Kha dặn dò cô gái mang thức ăn đến ban nãy một số điều rồi lập tức rời khỏi. Hiển nhiên, anh không có tâm trạng đến công ty. Anh cứ đi lang thang thật lâu, ghé trường cũ rồi lại ra bên cảng. Sau cùng, anh đến nhà riêng của người bác sĩ hôm qua, Trầm Kiệt.

- Cháu phải làm gì đây?

Nhìn người thanh niên tài giỏi trước mình lộ ra vẻ mặt hoang mang, Trầm Kiệt thở dài:

- Đúng ra năm xưa chú không nên cùng với cháu làm bậy. Tùy tiện thôi miên con bé, giờ thì hay rồi, sang chấn mới kích hoạt luôn cả sang chấn cũ.

Năm xưa, khi đã làm mọi cách vẫn không ổn định được tình trạng của Thư Uyển, Tạ Kha đã nhờ ông can thiệp kí ức của cô. Thế nhưng, ngay từ lúc làm điều ấy, anh đã lờ mờ cảm thấy mình sai mất rồi. Anh đã chọn một sự bình yên giả tạo, đè tất cả những nỗi khủng hoảng xuống lòng đại dương nên khi bùng phát, nó trở thành một cơn sang chấn quá mạnh. Anh thật sự ân hận, nhưng anh nên làm gì?

Như đọc được suy nghĩ của anh, Trầm Kiệt liền nhắc nhở:

- Cháu nên tìm cho con bé một người chuyên gia tham vấn tâm lí.

Lời của ông ấy làm Tạ Kha tỉnh lại đôi phần, đôi mắt dường như cũng ánh lên chút hi vọng. Phải rồi, trong chuyện này vẫn nên tìm đến người có chuyên môn. Thấy anh nhìn sang mình, Trầm Kiệt mỉm cười:

- Thật ra, chuyên môn của chú vẫn là tâm lý học tổ chức-nhân sự.

Ngoài bốn đường với những chức năng riêng, bên trong Dạ Quỷ vẫn còn một số bộ phận nhỏ khác được chia thành từng tổ. Tổ y tế chuyên việc trị liệu cho những thành viên chẳng may bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, tổ hóa-sinh chuyên nghiên cứu ra những sản phẩm đặc thù, tổ cơ khí để chế tạo vũ khí và một số trang bị cần thiết khác, tổ công nghệ cao với một số hacker để đảm bảo an toàn thông tin nội bộ cũng như tiện cho việc điều tra và cuối cùng là tổ tâm lý. Các bộ phận này không phải không được Dạ Quỷ coi trọng, ngược lại, họ rất được coi trọng. Chẳng qua là do nhân số quá ít, lại khó thống nhất với nhau nên tổ chức đành chia ra thành nhiều tổ để tiện quản lí. Nhớ đến iệc Trầm Kiệt vốn là tổ trưởng của tâm lý, Tạ Kha không khỏi thấy lạ. Vì thấy tâm bệnh của Thư Uyển khá nghiêm trọng nên Mộ Dung Bạch tự quyết định gọi cho ông thay vì bên tổ y tế kia?

- Cháu hiểu mà, Bạch nó cũng không dễ dàng gì đâu...

Nghe Trầm Kiệt nói bâng quơ, Tạ Kha im lặng. Anh hiểu ngay vì sao lại có sự tréo ngoe thế này, đơn giản là "không trâu bắt chó đi cày" mà thôi! Chuyện tìm Thư Uyển xét đến cùng là chuyện riêng, Mộ Dung Bạch cũng chỉ có thể giúp đỡ anh với tư cách bạn bè chứ không thể điều động mọi nguồn lực của tổ chức. Để giúp anh nhiều như thế trong suốt mấy ngày qua, có lẽ y cũng phải chịu không ít áp lực.

Tuy rằng Mộ Dung Bạch là "thái tử", Dạ Quỷ cũng xem như trên dưới một lòng, nhưng đó là do ông trùm vẫn còn đang khỏe mạnh. Uy vọng của Mộ Dung Diễn đủ để trấn áp hào kiệt một thời bởi chân dung của ông ta được vẽ lên bằng máu của những kẻ chiến bại, hiển nhiên không ai dại dột gì mà khiêu khích. Thế nhưng, nếu người ngồi vào vị trí đứng đầu ấy là Mộ Dung Bạch thì sẽ khó nói, chắc gì những người đã thuần phục cha y cũng sẽ thuần phục y? Ngay từ trong giai đoạn "thử sức" này, đã có không biết bao nhiêu kẻ chú ý vào từng hành động của y, chỉ cần lộ ra sơ hở thì uy tín của y sẽ bị kéo hạ xuống thấp nhất có thể. Tất cả những gì họ muốn cũng chỉ có thế. Không thể truất quyền của Mộ Dung Bạch, họ sẽ biến y thành một kẻ có quyền mà không có uy rồi chờ một thời cơ để soán vị. Đánh giá về ý đồ của đám người này, Tạ Kha chỉ có hai từ: dơ bẩn!

Tận đáy lòng mình, Tạ Kha từng rất ghét cái thế giới ngầm tối tăm và bẩn thỉu. Dù rằng không phải mọi người ở nơi ấy đều như thế, vẫn có những con người thật lòng sống với nhau bằng chữ nghĩa, thế nhưng tổng thể thì gam màu xám đen u ám vẫn phủ trùm. Còn bây giờ, anh không ghét nữa, chính xác là anh không còn tư cách để căm ghét. Tay anh cũng dính máu tanh, xương cốt anh cũng bị ngấm một phần tàn bạo. Thế giới tăm tối mà anh căm ghét nay lại trở thành tấm màn bảo bọc anh, để anh khỏi phải đi tù. Quả là số phận trêu người!

- Chú nói thế thôi, đừng quá lo. Ông chủ còn đó, Bạch nó chẳng có chuyện gì được.

Ngỡ Tạ Kha vẫn còn đang suy nghĩ về lời nói của mình, Trầm Kiệt lập tức an ủi. Anh cười:

- Vâng, cháu biết rồi. Chuyện tìm chuyên gia tham vấn cho Thư Uyển thì nhờ chú vậy.

Ông ta gật đầu, biểu cảm nặng nề trên gương mặt chưa từng lui bớt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.