[Ngôn Tình] Vận Mệnh

Chương 25 : Xúc cảm.




Cầm mảnh giấy, Tạ Kha cảm thấy không thể tin vào mắt mình. Thư Uyển thích anh?

"Không thể nào đâu, đùa gì vậy... bọn họ là bạn thân nhất mà!"

Dẫu cố gắng phủ định điều mình vừa nhìn thấy, nhưng những mảng trí nhớ từ thuở nào bỗng thi nhau ùa về. Từng cử chỉ, lời nói của cô lại lần nữa phát chậm trong tâm trí anh, khiến Tạ Kha hoảng hốt nhận ra những điều mình chưa từng nghĩ đến. Anh thật sự chưa bao giờ đặt mình và Thư Uyển vào một mối quan hệ yêu đương, anh đã quá quen với việc xem cô là bạn. Những cử chỉ có đôi chút vượt lề của cô ấy cũng bị anh quy vào hai chữ "bạn thân". Phải đến tận bây giờ, khi ranh giới mong manh ấy bị chọc thủng một cách vô tình, anh mới nhận ra một điều mà bao lâu nay đã không nhìn thấy. Thư Uyển không đơn thuần xem anh là bạn. Cô ấy thật sự thích anh.

Nắm chặt tờ giấy trong tay, Tạ Kha nhắm mắt lại. Khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó, chưa bao giờ anh cảm thấy khó xử như lúc này. Anh thấy thống hận vì mình biết quá đúng lúc, biết ngay khi cô gặp chuyện và đang rơi xuống vực sâu tăm tối. Anh không đủ lạnh lùng để tỏ ra bản thân chưa hề hay biết gì được, cô ấy là Thư Uyển, là bạn của anh, không phải một người xa lạ nào. Nhưng anh cũng chưa biết phải dùng thái độ nào để đối mặt với cô. Thật sự, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương với cô ấy, anh không biết tình cảm của mình rốt cục là như thế nào nữa. Đương nhiên là có hảo cảm, nhưng anh không thể biết chắc đó có phải là tình yêu không hay chỉ là tình bạn bè thân thiết với nhau. Đặc biệt là khi chuyện khốn nạn như thế này mới xảy ra, cảm xúc của anh đối với cô lại càng phức tạp thêm: vừa áy náy lại vừa thương xót.

Bỏ nốt mảnh giấy trên tay vào thùng rác, anh bước đến cạnh giường. Tác dụng của thuốc an thần làm cô ngủ rất sâu, dù rằng cũng không ngon giấc mấy. Trong vô thức, bàn tay cô víu chặt vào chăn, bờ môi mơ hồ mấp máy câu gì. Vén phần tóc mái đã hỗn loạn của cô cho thật ngay ngắn, anh thầm thì:

- Làm cậu thất vọng rồi, "bài toán" lần này tớ cũng không biết giải sao nữa...

Một Tạ Kha dường như chuyện gì cũng làm được, hết lần này đến lần khác lại bó tay trước những biến cố của những người thân thiết nhất với mình.

Cả căn phòng màu xanh lam lại rơi vào tĩnh lặng. Tạ Kha ngồi cạnh giường Thư Uyển để trông chừng. Chẳng thể ngủ được, anh thức trắng đêm. Một đêm, ngủ thì ngắn nhưng thức thì dài đằng đẳng, vậy là thật nhiều chuyện trong quá khứ cứ thi nhau ùa về. Những chuyện xưa cũ ấy thật trẻ con, vụng dại, hồn nhiên. Khi ấy, cả cô và anh đều vẫn còn trắng tinh, chưa ai bị dòng đời đẩy đến những ngỏ cụt. Mà đôi lúc, anh thật sự cảm thấy vận mệnh quá bất công. Tại sao cứ hết lần này đến lần khác đẩy những người anh yêu quý nhất đến bi kịch? Tại sao lại đối xử tệ bạc với Thư Uyển như thế, cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối thôi mà...

Đúng lúc này, điện thoại của anh bỗng rung lên. Tạ Kha nhìn màn hình, thấy một tin nhắn của Mộ Dung Bạch.

"Mọi chuyện đã xong, mày định làm gì tiếp?"

Tin nhắn, dẫu sao cũng nằm trong sự kiểm soát của nhà mạng, có thể bị truy vấn bất cứ lúc nào nên người của Dạ Quỷ luôn ý thức mà ăn nói rất chừng mực. Tạ Kha thừa biết y đang nói đến Lâm Huyền. Với tác phong của Mộ Dung Bạch, mọi chuyện đã xong có nghĩa là đã mang hắn đến nơi cần phải đến cũng như đã thanh lí triệt để dấu vết để đám cảnh sát không thể điều tra. Rồi Tạ Kha lại cười. Nơi này chỉ có mình anh, cô ấy cũng đã ngủ, chẳng còn lí do gì để anh che giấu sự tàn độc đến tận xương của mình nữa!

"Thử nghiệm sản phẩm mới luôn đi."

Sản phẩm mới mà anh nhắc đến ở đây là một loại vi khuẩn mới mà đám người bên Dạ Quỷ nghiên cứu thành công. Anh không rõ bọn họ đã tạo ra nó bằng cách nào, đó chẳng phải là việc anh quan tâm, nhưng hiệu quả thật sự rất tuyệt. Loại vi khuẩn ấy một khi tiêm vào người vật chủ sẽ lập tức tấn công vào cơ thể và sinh sôi. Chúng sẽ gặm nhắm dần dần hệ thần kinh của vật chủ, với một tốc độ rất chậm rãi. Não sẽ là nơi cuối cùng chúng tấn công nên vật chủ có đủ thời gian để cảm nhận được đau đớn ở khắp nơi trên cơ thể mình. Tóm lại, thứ này chẳng có tác dụng nhanh và không thể dùng trong những xung đột trực tiếp, công dụng chính vẫn là để tra tấn hạng người không đáng được chết ngay lập tức.

"Mạnh tay đấy, nhưng tao ủng hộ mày."

Mộ Dung Bạch nhắn nốt tin cuối rồi im hẳn. Anh nhìn màn hình, loại vi khuẩn này chỉ là bước đầu tiên và sẽ còn nhiều thứ hay ho khác đang đợi hắn ta. Bây giờ anh chưa rảnh để chơi với hắn, đặt cạnh sống chết của Thư Uyển, tên khốn kia chẳng là gì. Việc quan trọng nhất của anh bây giờ là cô, bằng mọi cách cũng phải làm tâm trạng của cô khá hơn. Nếu không, chỉ cần anh vừa rời khỏi thì e là cô sẽ tự sát thêm nhiều lần nữa cho đến khi chết thật.

Nhưng so với việc căm ghét hắn, anh lại càng hận chính mình. Anh là một kẻ xui xẻo, nói chính xác hơn là một kẻ cướp lấy may mắn của những người bên cạnh. Thiệu Thiên bị anh liên lụy đến chết, Thư Uyển cũng vì anh mà ra nông nỗi này. Nếu không vì muốn đối phó anh, cô sẽ không bị bắt cóc lần đầu tiên, nếu anh không bất lực trong việc giải cứu thì cô đã không rơi vào tay tên Lâm Huyền đó... Có quá nhiều chữ nếu, tất cả chúng chỉ chứng tỏ rằng anh thật sự rất vô dụng. Tạ Kha cảm thấy mình có lỗi với cô, có lỗi rất nhiều. Và thậm chí, những lỗi lầm này chẳng thể nào cứu chuộc được.

"Uyển, ngày mai cậu tỉnh dậy, tớ phải đối mặt với cậu làm sao đây?"

Anh tự hỏi chính mình và chẳng có nổi đáp án. Dòng chữ trong ngôi sao ban nãy càng làm anh phải trăn trở nhiều hơn. Tạ Kha biết rõ lúc này đây đang là một thời điểm hết sức nhạy cảm, mọi quyết định của anh sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cô gái ở cạnh bên. Vì tính chất nghiêm trọng là thế, anh không thể nói bừa. Bao nhiêu suy tính trong lòng anh đều bị chính anh phủ định đi. Bế tắc vẫn hoàn bế tắc.

Suốt đêm hôm ấy, Tạ Kha hết nhìn Thư Uyển rồi lại nhìn trần nhà, cặp mắt đen của anh cũng trở nên đỏ ngầu. Bên ngoài cửa sổ, đêm đen dần dần lui đi để mặt trời lộ diện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.