[Ngôn Tình] Vận Mệnh

Chương 22 : Hành động




Thư Uyển vẫn duy trì nếp sống cũ, cần ăn thì ăn, cần uống thì uống, hầu hết thời gian đều dành cho việc viết truyện. Đôi khi cô cũng đi loanh quanh trong khuôn viên biệt thự, sẽ chẳng ai ngăn cản cô nếu cô không đến gần cửa rào. Cô nhận ra, căn biệt thự xinh đẹp này chính là chiếc lồng son hoàn hảo, tường cao vườn rộng. Một kẻ yếu ớt về thể chất như cô chẳng thể thoát ra khỏi nó, trừ khi có cánh để bay lên trời. Dần dà, cô cũng chẳng còn tha thiết gì chuyện đi loanh quanh nơi này, cô ở lì trong phòng, trừ giờ ăn ra chẳng thèm đi đâu cả. Và thật mỉa mai thay, cảm hứng thường ngày trốn ở ngõ ngách bí ẩn nào đó trong hoàn cảnh khốn đốn thế này lại thi nhau ùa ra.

Thư Uyển hạ quyết tâm đánh liều để sớm có thể rời khỏi đây. Viết nhiều như thế này sẽ khiến biên tập của cô thấy vui, nhưng với cô thì ngược lại. Khi viết, cô phải tập trung cao độ, điều đó không hề tốt cho một kẻ có tinh thần yếu ớt. Cô biết mình sắp chạm đến ngưỡng chịu đựng mất rồi. Vài ngày gần đây, chỉ cần trời tối, cô đều sẽ khóc. Nhớ lại vô số chuyện buồn từ những thuở xa xưa, cô khóc một cách mất kiểm soát trong hàng giờ liền. Thậm chí, đôi khi cô khóc với một kí ức trống rỗng. Không cần lí do, cô vẫn khóc. Cô thật sự sắp hỏng mất rồi!

Mím chặt môi, tự cổ động chính mình, Thư Uyển quyết định liều một phen. Tối nào tên Lâm Thịnh kia cũng ở đây, thường thì cô cần gì cũng sẽ nói với hắn vào khoảng thời gian này. Từ ngày đến đây, hắn chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô, nhưng riêng lần này thì cô không chắc. Dù sao yêu cầu của cô có vẻ kì lạ... Quan trọng hơn hết, nếu hắn biết cô vẫn chưa thôi ý định bỏ trốn, e rằng mọi chuyện sẽ càng tệ hại thêm.

Lấy hết can đảm để đứng trước mặt Lâm Huyền, cô nói bằng giọng điệu dửng dưng:

- Giúp tôi đăng truyện lên trên trang mạng đi.

Trong ánh mắt kinh ngạc của người đối diện, Thư Uyển đẩy cuốn tập đến trước mặt hắn, ở ngoài bìa tập còn ghi một tên tài khoản, mật khẩu và địa chỉ web. Xong việc, cô lập tức xoay lưng rời khỏi, chẳng quan tâm tên kia có những biểu cảm gì. Thật ra, cô đã chuẩn bị rất nhiều lí do để thuyết phục hắn ta, nhưng nỗi sợ sẽ không để yên cho cô trình bày tuần tự. Nếu còn ở đó, e rằng sự sợ hãi lộ liễu của cô sẽ càng làm hắn ta sinh nghi. Chẳng bằng cứ để tên đó tự suy diễn, biết đâu việc lại thành. Đóng cửa phòng lại bằng đôi tay run rẩy, cô tựa mình vào tường, lòng thầm cầu mong cho mọi thứ diễn ra thuận lợi.

"Chỉ cần truyện được đăng lên, cậu ấy nhất định sẽ hiểu những gì mình muốn nói."

-*-*-*-*-*-*-

Vừa kết thúc cuộc gọi với Mộ Dung Bạch, Tạ Kha chán nản ngã người ra chiếc ghế xoay. Vẫn không có chút tin tức nào của Thư Uyển, cô ấy cứ như hoàn toàn bốc hơi khỏi quả đất. Điều này khiến anh hiểu được kẻ đứng sau cũng vụ việc có thế lực không tầm thường. Nhưng không có manh mối thì biết bắt đầu từ đâu? Cũng không thể đi gây hấn với tất cả mọi người để tìm cô được!

Giữa lúc anh bị những ý nghĩ của mình dồn vào ngõ cụt, màn hình điện thoại bỗng sáng lên. Là một thông báo của ứng dụng đọc truyện, thứ mà đã rất lâu rồi anh không đụng đến. Chợt nhớ điều gì, anh lập tức bật dậy, bàn tay thận trọng ấn mở ngay ứng dụng đó ra. Đập vào mắt anh là một bộ truyện mới được đăng bởi tác giả Tuyên Tuyên.

Là Thư Uyển, là cô ấy! Cô ấy đang cố để liên lạc với anh!

Trong cơn xúc động, Tạ Kha lập tức gọi lại cho Mộ Dung Bạch:

- Tao có manh mối mới rồi! Mày cho người tra, nhanh lên!

Vội vã tắt điện thoại để gửi địa chỉ trang web mà cô vừa đăng truyện sang cho y, Tạ Kha vô cùng mừng rỡ. Nếu không gặp chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ sẽ nhanh chóng xác định được vị trí của Thư Uyển và cứu được cô chỉ là chuyện trong nay mai.

"Uyển, cậu nhất định phải bình an. Nhất định!"

-*-*-*-*-*-*

Trong phòng riêng của mình, Lâm Thịnh cười hề hề như một tên điên. Ban nãy, khi y báo cho Thư Uyển rằng mình đã đăng truyện giúp cô, cô đã cảm ơn hắn ta, lại còn cười rất tươi nữa. Chỉ đơn giản là gõ vài con chữ giúp cô mà có hồi báo như thế thật khiến hắn thỏa mãn. Hắn ta chỉ hơi trăn trở rằng tại sao cô ấy lại muốn đăng truyện vào lúc này cơ chứ! Nhưng hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, dù sao nữ thần trong lòng hắn vốn dĩ không tầm thường như bọn con gái kia. Kể cả khi bị bắt cóc, cô ấy vẫn bình tĩnh và hoàn hảo kì lạ. Vả lại, hắn cũng không lo lắng mấy, nội dung truyện hắn đã đọc qua. Truyện kể về một cuộc phiêu lưu ở thế giới giả tưởng thôi, nội dung đặc sắc nhưng không có điểm nào kì lạ. Không có những chi tiết hay vật phẩm đặc biệt trong hiện thực, không có lỗi chính tả và cũng không có bất kì thứ gì có thể làm kí hiệu, còn gì để hắn lo nữa chứ! Riêng việc này hắn rất chắc chắn, hắn đã đọc không biết bao nhiêu truyện của nữ thần, rất quen với phong cách gợi mở của cô. Thường thì mỗi lần cô đưa ẩn ý vào tác phẩm, hắn chỉ cần liếc sơ đã phát hiện.

"Có lẽ, vì quá nhàm chán nên cô ấy nhớ độc giả." Hắn nghĩ vậy, trong lòng không khỏi cảm thán tính cách của nữ thần ngoài cứng trong mềm. Chẳng suy nghĩ nhiều nữa, hắn ngã lưng ngay xuống giường. Được ngủ ở phòng sát vách nữ thần, đây là vinh hạnh đâu phải ai cũng có! Nhưng chỉ vừa nằm xuống, tự dưng hắn ta đã bật dậy. Cầm cái điện thoại di động của bản thân, thứ duy nhất có thể kết nối với bên ngoài trong căn nhà này, đôi môi mỏng của hắn phun ra hai từ ngu xuẩn. Thần sắc của hắn lúc này như một con người hoàn toàn khác.

- Tại sao thằng Lâm Huyền đó lại có thể ngu xuẩn đến như thế cơ chứ!

Tay lướt trên màn hình điện thoại, hắn liên tục rít gào. Bằng tốc độ nhanh nhất, hắn xóa hết tất cả nhưng chương truyện mà bản thân đã đăng khi nãy. Làm xong, hắn lập tức bước sang phòng Thư Uyển. Ánh trăng rọi vào từ khung cửa sổ, bóng hắn đè lên cô gái đang nằm co ở một góc giường. Một bước rồi lại một bước, hắn tiến lại gần cô. Rồi hắn cúi người xuống, gần mặt cô đến nổi có thể nghe được từng hơi thở đều đặn và yếu ớt. Môi lại nhếch lên, hắn cười. Cặp mắt hắn sắc lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.