[Ngôn Tình] Vận Mệnh

Chương 20 : Thử




- Đã như vậy, chúng ta hãy chơi một trò vui hơn chút đi.

Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, Lý Bình Trị vỗ tay hai cái ra hiệu, người hầu lập tức bưng lên một ly nước lọc và một ly rượu vang trắng. Dĩ nhiên, lần này không có thẻ thử rượu cung cấp thông tin. "Lại là Blind Tasting!" Trong lòng âm thầm cảm thán, anh cũng thận trọng hơn hẳn bình thường. Ông lão nhà họ Lý ra mặt để thử anh, đương nhiên sẽ không phải là một đề bài đơn giản. Việc ông ta cho anh uống một ly vang trắng ngay sau khi thấy anh đã uống một vang đỏ vốn đã làm tăng không ít độ khó rồi.

Uống qua một ngụm nước để làm sạch khoang miệng, Tạ Kha mới cầm lấy ly rượu của mình. Ly đựng là dạng ly có dáng cao và thẳng, rất lý tưởng để giữ hương thơm của vang trắng nhiều năm. Hơi nghiêng ly rượu về bên trái, chất lỏng trong suốt hơi sẫm màu trượt nhẹ theo thành ly và ánh lên một chút màu hổ phách. Cổ tay khẽ cử động, anh lắc nhẹ ly rượu. Hương đầu của ly vang tỏa ra dần. Thoạt đầu, ly rượu thoang thoảng mùi hương chanh. Khi anh đặt ly rượu lại gần mũi hơn, anh nghe thêm mùi thảo mộc, một chút cay nồng như mùi tiêu trắng và cả mùi khoáng rất đổi đặc biệt. Nhấp một ngụm nhỏ, để chất lỏng đảo một vòng trong khoang miệng, vị rượu sắc sảo đặc trưng nhanh chóng đánh thức đầu lưỡi. Hương rượu lúc này cũng không còn phân lớp nữa, chúng hòa quyện vào nhau, đánh thức thần kinh của anh. Dựa vào vị đầu và màu sắc, Tạ Kha biết được đây là một loại rượu vang trắng cao cấp, có lẽ đến từ Pháp, nhưng muốn biết chính xác xuất xứ thì phải chờ đến hậu vị và dư vị.

Cẩn thận thưởng thức thêm một chút nữa, anh mới nuốt ngụm rượu và hơi mỉm cười. Độ chát và độ chua này, nếu anh không lầm thì chính là vùng Gradeaux(1). Lúc làm đề án tốt nghiệp, anh đã từng đi qua vùng này và cũng có thưởng thức rượu ở bản địa, quả là một ấn tượng khó phai. Do đặc trưng về đất, rượu nho vùng này rất đặc biệt, nó dễ dàng đạt đến sự cân bằng về hương vị, tạo ra một loại rượu vừa sắc sảo nhưng vẫn có độ đằm nhất định. Hậu vị cũng đủ ấn tượng, nó xung kích khá mạnh vào vị giác, mạnh hơn hầu hết các dòng rượu trắng khác, dư vị cũng lưu lại khá lâu, có vị đắng nhưng tổng thể không nhiều. Dĩ nhiên, ly rượu anh vừa uống xong xuất sắc hơn nhiều so với ly rượu năm xưa, dựa vào đó cũng có thể chắc chắn đây là sản phẩm của một niên vụ hoàn hảo(2).

Màu hơi sẫm, không phải là rượu mới, lại là sản phẩm của niên vụ hoàn hảo... Tạ Kha thở dài một hơi, uống cạn ly rượu rồi mới đáp với Lý Bình Trị:

- Cảm ơn ngài vị một ly rượu ngon. Phụ kì vọng của ngài rồi, tôi chỉ đoán được nó là sản phẩm của vùng Gradeaux vào một niên vụ hoàn hảo, còn năm chính xác thì chưa thể xác định được. Dù sao chúng ta có hai niên vụ hoàn hảo kề nhau là năm 2009 và 2010, một kẻ không chuyên như tôi không dám nói bừa.

Lý Bình Trị thận trọng nhìn vào mắt Tạ Kha:

- Cậu trai trẻ, nếu ông già này muốn cậu nói, cậu sẽ chọn năm nào?

Từ tổng giám đốc thành cậu trai trẻ, rõ ràng thái độ của ông ta đã bắt đầu có sự chuyển biến. Nhận ra điều đó, Tạ Kha mỉm cười đáp lời, giọng chắc nịch:

- Chai rượu này làm từ vụ nho năm 2009.

Biểu cảm trên gương mặt ông ta thay đổi, miệng liên tục nói to:

- Giỏi, giỏi.

Đám đông lúc này mới bàn tán khả năng đoán rượu tài tình của anh, không ít người hào phóng dựng ngón cái lên cổ vũ. Biết mình đoán đúng, tuy lòng cũng thoáng chút hưng phấn nhưng Tạ Kha chỉ cười nhẹ, tỏ vẻ khiêm tốn:

- May mắn mà thôi.

Ông ta quay sang nhìn anh, ý vị thâm trường:

- Cũng không sao, chỉ cần cậu có thể may mắn như thế này mãi thì lão đây sẽ rất sung sướng.

Người thành tinh như Tạ Kha lập tức hiểu rằng ông ta đã chốt chuyện hợp tác. Cách đó không xa, anh thấy đại diện của vài công ty địa ốc khác với vẻ mặt âm trầm. Tạ Kha hiểu ngay rằng họ đã tiếp xúc với Lý Bình Trị trước mình, thế nhưng tất cả đều thất bại. Lơ đãng làm như không thấy, anh tiếp tục nói chuyện với Lý Bình Trị, hai người một già một trẻ thỉnh thoảng lại vang lên trận cười khanh khách.

Đến lúc tiệc tàn, rời khỏi đó, Tạ Kha vẫn còn chưa tin được. Quá trình giành được quyền sử dụng mảnh đất ấy thuận lợi đến đáng ngỡ ngàn. Đương nhiên, anh cũng chẳng ngây thơ tới mức tin Lý Bình Trị muốn hợp tác với Thiên Ân chỉ vì anh sành rượu, chắc chắn ông ta có mục đích phía sau. Chẳng qua, có chút hảo cảm ban đầu dẫu sao cũng sẽ dễ làm việc đôi chút.

Ở một khía cạnh khác, bản thân anh tự thấy biểu hiện của mình hôm nay thuần túy là do ăn may, vì nếu Lý Bình Trị đam mê một món gì khác, như đồng hồ hay đồ cổ gì đó thì anh đã bó tay chịu trói rồi. May thay, ông ta mê rượu và thật trùng hợp là trong khoảng thời gian du học ở nước ngoài, Tạ Kha đã "'học" về rượu không ít. Gã bạn thân nhất của anh ở nước ngoài sinh ra và lớn lên ở một vùng nổi tiếng trồng nho, cha y lại là một chuyên gia đánh giá rượu. Mỗi lần gặp anh và đứa con trai yêu quý, ông chú ấy đều luyên thuyên về rượu, mấy hôm tâm trạng tốt hào phóng cho anh nếm thử mấy bình rượu quý ông ta để dành. Có lẽ vì vị giác anh vốn dĩ nhạy cảm hơn người thường, anh tiến bộ nhanh đến nỗi ông chú ấy cũng không ít lần cổ động anh trở thành một người nếm rượu chuyên nghiệp.

Dĩ nhiên, Tạ Kha không thể trở thành một chuyên gia nếm rượu như ông ấy mong muốn. Hơn nữa, so với đam mê thưởng thức rượu, anh càng thích ăn. Nghĩ đến đây, chút vui mừng chiến thắng của anh dường như tan biến ngay. Anh lại nhớ Thư Uyển, nhớ cơm cô nấu.

Bây giờ cô ấy ra sao?

Chú thích:

(1) Gradeaux: Tên vùng đất được hư cấu dựa trên một xứ trồng nho nổi tiếng ở Pháp. Do bối cảnh truyện là hư cấu nên mình quyết định hư cấu tên địa danh và một số yếu tố liên quan.

(2) Niên vụ hoàn hảo: Những năm lí tưởng về thời tiết và các yếu tố khác cho cây nho, tạo nên sự hoàn hảo ngay từ nguyên liệu của mẻ rượu. Rượu vào những năm này thường có vị rất đặc trưng và đắt đỏ. Mình tham khảo dựa trên các niên vụ hoàn hảo thật được chuyên gia giới rượu vang nhận định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.