[Ngôn Tình] Vận Mệnh

Chương 18 : Tiệc rượu




Cùng với sự xác nhập SN Post, vị thế công ty Logistics của tập đoàn Thiên Ân đã tiến thêm bước nữa. Thậm chí, TA Post có dấu hiệu vươn lên đứng đầu trong mảng vận chuyển hàng hóa này nhờ số kho bãi và trạm trung chuyển hàng nhiều gần gấp đôi so với hầu hết công ty cùng ngành. Tuy vậy, khối lượng công việc của TA Post chẳng những không giảm mà còn tăng. Ở một số vị trí, các kho bãi của hai công ty ở quá gần nhau nên cần bố trí lại. Bên cạnh đó, nhân sự của hai bên và nhiệm vụ của một số bộ phận cũng đang chồng chéo lên nhau, tạm thời thì ổn nhưng để lâu vừa lãng phí lại gây ra không ít rắc rối ngầm. Thế nên, Tạ Kha đã chính thức giao những việc này cho Giai Mẫn, nhiệm vụ mới của cô nàng là quản lí toàn bộ TA Post.

Bản thân anh tuy đã bàn giao phần lớn việc nhưng cũng chẳng thể rảnh rang. Một tập đoàn đồ sộ như Thiên Ân lúc nào cũng nảy sinh rất nhiều việc, đủ để Tạ Kha bận bịu từ ngày này sang ngày khác. Vừa buông tay mảng Logistics, nhìn sang báo cáo của Trầm Hiên, Tạ Kha lại phải đau đầu. Mảng địa ốc, mảng ngành gốc rễ của Thiên Ân lại có một nguy cơ mới: quỹ đất cạn kiệt. Đó cũng là điều dễ hiểu, bởi với số dự án mà Thiên Ân triển khai hàng năm thì số đất tiêu tốn cực kì nhiều. Mặc dù Thiên Ân đã mạnh tay chi tiền cho những khu vực sáng sủa, nhưng vào thời điểm giá đất dâng cao, bọn đầu cơ lại thi nhau hét giá thì thật sự không dễ nắm trong tay một khu vực ưng ý.

Tình cảnh ấy làm anh bồi hồi nhớ lại những ngày đầu lập nghiệp. Khi ấy, thị trường bất động sản gần như đóng băng bởi mọi người đang bận máu lửa với những biến động của ngoại tệ và giá vàng. Anh lúc ấy vừa trở về nước sau khi du học, còn Dạ Quỷ thì vẫn đang loay hoay tìm thêm cách hợp pháp hóa tiền bẩn. Với khứu giác nhạy bén của mình, anh ra sức thuyết phục Tạ Hồng lập công ty địa ốc, ra sức thu mua đất giữa lúc thị trường đóng băng. Kết hợp với một số mối quan hệ mà Chu Tước Đường đang có với quan chức địa phương, chỉ vẻn vẹn mấy năm, Thiên Ân đã năm trong tay một quỹ đất khổng lồ, bắt đầu triển khai những dự án đầu tiên và dần dần lớn mạnh, trở thành một doanh nghiệp có tiếng tăm và cổ máy rửa tiền hiệu quả như những gì Dạ Quỷ kì vọng.

Tỏ vẻ tiếc nuối về một khoảng thời gian vàng son đã qua, Tạ Kha đưa tay lên day day huyệt thái dương và cố nghĩ cách. Vào khoảng thời gian này thật sự khó lòng mà tìm ra đất giá rẻ ở vị trí đẹp, thậm chí, sẵn sàng chi tiền vẫn không dễ gì có được những mảnh đất đắc địa. Bởi phần lớn chúng không nằm trong tay chính phủ thì cũng nằm trong tay các gia tộc lớn, lúc này tiền không còn là vấn đề duy nhất. Để họ đồng ý chia sẻ tài nguyên, Thiên Ân buộc phải bỏ ra nhiều thứ hơn tiền... Ngay trong báo cáo của Trầm Hiên cũng có một mảnh đất trong tình cảnh tương tự. Cậu ta nhắc đến một mảnh đất cực kì lí tưởng của nhà họ Lý, một gia tộc có danh tiếng khá lớn ở thành phố này. Mảnh đất ấy nằm ở phía Đông thành phố An Đình, từ nơi ấy có thể nhìn ra biển, cực kì thích hợp để xây khu nghỉ dưỡng cao cấp.

Tuy nói nhà họ Lý vốn dĩ làm bên mảng chế biến thủy hải sản xuất khẩu, nhưng mảnh đất lí tưởng như thế thì ai lại dễ dàng rao bán! Ấy vậy mà thời gian gần đây, mọi người trong ngành địa ốc lại nhận được một thông tin mập mờ rằng nhà họ Lý muốn rao bán mảnh đất vàng kia. Tuy nhiên, phương thức rao bán của họ lại càng khiến Tạ Kha đau đầu. Họ chỉ tung tin, ai hỏi đến thì cười và không đáp lại. Ngay cả khi Thiên Ân chủ động gửi qua một hợp đồng rất có thành ý để hai bên cùng có lợi, vậy mà bọn họ không hề xem xét đã từ chối ngay. Tạ Kha tự hỏi động cơ của họ là gì. Nếu chỉ muốn tiền, họ đã tổ chức đấu giá rồi, đấu giá chính là phương thức thu lợi lớn nhất. Nếu muốn mượn mảnh đất này để tìm đồng minh, củng cố lại địa vị trên thương trường thì lẽ ra họ nên chọn một đối tác có tiềm năng. Vậy mà bọn họ không nói không rằng, chỉ tung tin đồn muốn chuyện nhượng mảnh đất, đúng là quái dị! Anh cũng chẳng đoán ra được họ muốn gì.

"Nhưng dù sao, mảnh đất này, Thiên Ân nhất định phải có!"

Bởi giá trị thật của mảnh đất ấy đã rõ như ban ngày, chưa kể đến những giá trị vô hình khác. Ví dụ như giá trị truyền thông, mảnh đất này trước nay vẫn được biết bao người dòm ngó, chỉ cần Thiên Ân có được nó thì cũng là một bước gián tiếp tự khẳng định nguồn lực và vị thế ở trong ngành của mình. Mặc dù Thiên Ân không thiếu tiếng tăm, nhưng chẳng vốn dĩ chẳng ai lại ngại nổi tiếng thêm. Dù sao trong giới kinh doanh, danh tiếng đôi khi có thể quy đổi trực tiếp thành tiền bạc...

Giữa lúc anh đang vật lộn với những ý nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên. Trần Ấn bước vào với một vẻ mặt nghiêm trang:

- Tổng giám đốc, nhà họ Lý gửi cho anh thiệp mời tiệc rượu.

Cầm tấm thiệp trên tay, Tạ Kha ngắm nhìn những hoa văn in chìm sắc sảo. Vừa mở thiệp, đập vào mắt anh là nét chữ viết tay vừa đẹp vừa phóng khoáng. Quy cách rất phù hợp với tác phong nhà họ Lý, cũng đủ trang trọng cho một bữa tiệc rượu thượng lưu.

- Người ta đã mời thì tôi phải đến thôi! Cậu sắp xếp lịch hẹn lại giúp tôi.

Không chút do dự nào, Tạ Kha quyết định ngay. Anh vốn dĩ rất ít tham gia các bữa tiệc của giới thượng lưu, nhưng bữa tiệc rượu này thì không thể không đến. Dù sao thì chuyện hợp tác giữa hai bên chưa bắt đầu đã lâm vào bế tắc, biết đâu bữa tiệc rượu này lại là thời cơ...

Trần Ấn lập tức ghi chú vào sổ tay và không quên nhắc nhở anh:

- Theo nguồn tin hiện có, họ cũng đã gửi thư mời cho bên tập đoàn địa ốc Triều Sang, tập đoàn Thái Hiệp và tập đoàn An Phước.

Tạ Kha tỏ vẻ đã hiểu. Bữa tiệc rượu tầm thường vốn không cần phải mời hết những doanh nghiệp to lớn nhất trong ngành địa ốc, rõ ràng là nhà họ Lý có ý biến bữa tiệc rượu này để thăm dò tất cả mọi người. Đã thế, anh càng không thể đến mà không chuẩn bị gì. Hai tay đan vào nhau, anh quay sang dặn dò Trần Ấn:

- Tìm thêm cho tôi một số thông tin về Lý Bình Trị.

Lại nhìn thư mời, Tạ Kha không khỏi nghiền ngẫm một phen. Thật ra người ta đã đưa cho anh thông tin đầu tiên rồi đó thôi. Tiệc rượu, vị kia của nhà họ Lý nhất định là một người rất đam mê rượu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.