[Ngôn Tình] Vận Mệnh

Chương 17 : Mạn Đà La




Trải qua một buổi sáng vui tươi trên phố, Giai Mẫn quyết định sẽ tận hưởng buổi chiều tại nhà. Đắp cho mình tấm mặt nạ dưỡng da, tay cầm điện thoại xem lại mấy tấm hình chụp lũ mèo lúc sáng, cô ngồi cười khanh khách. Đột ngột, tay cô khựng lại khi nhìn một tấm hình vô ý chụp phải Tạ Kha. Anh trong hình không cười, vậy mà đôi mắt nhìn các bé mèo con rất ấm áp. Theo thói quen không lưu hình người khác, Giai Mẫn định ấn xóa nhưng giữa lúc này thì có người gọi. Là cậu ruột cô gọi đến, Giai Mẫn hít một hơi rồi nhấn nghe.

Tâm tình cô nàng lập tức chùng xuống khi biết ông đã sắp xếp cho cô một cuộc xem mắt. Mệt mỏi, chán nản, cô cũng chẳng còn muốn ở yên trong nhà. Lại đi ra đường giải khuây, trong vô thức, cô lái xe đến một nơi mà lâu rồi mình chẳng dám ghé thăm. Đó là một khu nghĩa trang nằm ở ngoại ô thành phố.

Xế chiều, nghĩa trang ảm đạm. Mặt trời già cỗi trải tấm vải ráng chiều về tận cuối chân trời. Xung quanh khu này lại có nhiều cây to, chúng thi nhau in bóng xuống mặt đường, đan xen và chồng chéo lên nhau, tạo ra những hình thù kì dị. Bầu không khí dường như pha thêm mấy phần ma mị. Nhưng Giai Mẫn chẳng mấy chú ý đến điều đó, cô bước đến trước một ngôi mộ với bông hoa bỉ ngạn trắng trên tay.

- Anh Thiên, Giai Mẫn đến thăm anh đây.

Đặt lên ngôi mộ kia một bông hoa bỉ ngạn trắng muốt, cô nàng cố nặn ra một nụ cười tươi rói.

- Có lẽ sau này em sẽ ít đến hơn đó!

Cô nàng nói bằng giọng trêu đùa nhưng trong đó dường như pha lẫn nước mắt.

- Cậu đã ngỏ ý muốn tìm đối tượng cho em rồi...

Giai Mẫn ngẫm nghĩ rồi tự nở một nụ cười chua chát cho chính mình. "Hôm nay là đối tượng, ngày khác thành hôn phu, chẳng bao lâu thì sẽ có một đám cưới." Nhưng cũng chẳng bao lâu sau, cô đã khôi phục vẻ bình tĩnh của thường ngày. Thừa hiểu chuyện này sớm muộn cũng xảy ra, cũng đã sớm chuẩn bị tâm thế từ lâu để chấp nhận cuộc sống của mình có thêm một người khác. Cô cho rằng chỉ cần người đó đáp ứng được những điều cô kì vọng thì bản thân sẽ có thể mở lòng. Chẳng qua, khi nó đến thật, Giai Mẫn mới nhận ra mình bày xích chuyện này vô cùng. Không, cô không thể cam tâm một cuộc sống bị người khác an bày như thế này! Cho dù cậu là người thân duy nhất của cô, luôn muốn tốt cho cô nhưng có nhất định phải ràng buộc cô vào một cuộc hôn nhân không? Cô thật sự chẳng thể nào hiểu nổi!

Vậy nên mới có chuyện Giai Mẫn chạy đến trước mộ vị hôn phu quá cố mà bộc bạch. Thế nhưng, cô cũng không dám ở lâu. Chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, cô xoay người bước ra khỏi nghĩa trang mà không dám nhìn di ảnh của anh thêm một phút giây nào cả. Cô sợ mình sẽ khóc. Từng cùng là bỉ ngạn, nhưng anh bây giờ đã là một đóa mạn đà la thuần, không vướng bụi trần. Chỉ còn mình cô cạnh dòng hoàng tuyền, chỉ còn mình cô nhuốm màu đỏ máu...

"Không sao, Giai Mẫn, mày vẫn ổn."

Ngồi im trong xe, trấn an mình thêm một chút, cô lập tức lái xe rời khỏi. Quá vội vàng, Giai Mẫn không hề chú ý đến xung quanh, đâu biết mọi việc cô làm đều lọt vào mắt một người. Trùng hợp thay, hôm nay Tạ Kha cũng đến đây để viếng mộ người bạn quá cố. Và anh đã thấy trọn vẹn cảnh tượng trên.

Ngay từ giây phút Giai Mẫn đặt lên mộ Thiệu Thiên một đóa mạn đà la, anh đã hiểu rằng cô ấy có mối liên hệ rất sâu sắc với người nằm kia. Lúc còn sống, đứa bạn thân này của anh cũng hay đặt một chậu hoa mạn đà la trên bàn. Cậu ấy bảo, bỉ ngạn có đến ba màu nhưng chỉ có màu trắng mới "tượng trưng cho siêu thoát", cũng chỉ có màu trắng mới được gọi là hoa mạn đà la.

Nhớ lại lời nói ấy, Tạ Kha không khỏi thở dài. Bọn anh khi ấy có hiểu gì đâu, chỉ ngỡ cậu ấy học triết và nghiên cứu tôn giáo quá nhiều nên muốn thoát ly trần thế. Mãi đến tận bây giờ, Tạ Kha mới hiểu, đứa bạn kia chỉ đơn giản là muốn tự do. Cậu ấy muốn từ khi sinh ra không cần mang những trách nhiệm. Cậu ấy muốn sống dưới ánh sáng, không phải dưới bóng đêm luôn đầy rẫy chém giết này. Chỉ có thế thôi, nhưng thật sự quá khó. Thiệu Thiên mười lăm tuổi không làm được, Tạ Kha ba mươi hai tuổi cũng không làm được. Ai bảo, có một phần trách nhiệm đã được đặt lên vai những đứa trẻ ngay từ khi chúng mới ra đời...

Lòng nặng trịch, Tạ Kha chậm rãi bước đến viếng mộ, đến lượt Tạ Kha đối mặt với người bạn quá cố của mình. Cũng đặt lên mộ cậu một bông mạn đà la, anh ngồi xổm xuống, tay khoanh lại, nhìn vào di ảnh mà nói chuyện. Bộ dạng của anh thản nhiên như thể đang nói với người sống sờ sờ.

- Lại là tao đây.

Rồi Tạ Kha từ tốn kể một loạt chuyện gần đây. Anh không nhắc nhiều đến việc của mình hay Thiên Ân, ngược lại cứ kể về Mộ Dung Bạch, Lạc Vũ và cả bang Dạ Quỷ. Chuyện nhỏ chuyện to đều được anh kể lần lượt và tuần tự, hệt như kể cho một người bạn đi vắng lâu ngày. Đến lúc giọng đã khản khô và chẳng còn biết kể thêm điều gì nữa, anh mới hỏi ngôi mộ bằng giọng bâng quơ:

- Này, rốt cục mày muốn ám thị với tao điều gì. Tại sao cứ khiến tao mơ thấy bão xám?

Bão xám, một giấc mơ anh đã có từ rất lâu. Nó là giấc mơ về một cơn bão lớn, với vô số tảng mây vần vũ trên nền trời, với gió lốc điên cuồng gào thét. Anh mơ thấy mình đứng ở tập đoàn Thiên Ân, đấy là nơi mắt bão và giương mắt nhìn mọi cảnh vật quanh mình dần bị nước nhấn chìm đi, hoặc bị những cơn lốc hung tợn giật phăng ra và cuốn bay tứ tán. Giấc mơ ấy tái đi tái lại bap nhiêu lần đều hiện ra dưới một thước phim màu xám tro. Và Tạ Kha tự lấy cho nó cái tên "bão xám".

- Hay mày sợ bị tao quên mày?

Tạ Kha lại tiếp tục đùa giỡn. Nhưng sâu trong thâm tâm anh thừa hiểu, chết không đồng nghĩa với việc bị lãng quên. Nếu dễ dàng quên lãng như thế, một con người lỗi lạc chuyên nghiên cứu về hình thái xã hội như Auguste Comte đã không cho rằng "Kẻ chết thống trị người sống." Có chăng, người ta chỉ quên những con người nhạt nhẽo, những con người chưa từng sống đúng nghĩa mà chỉ tồn tại lay lắt trên quả đất trong hầu hết cuộc đời. Hoặc thậm chí, cả những con người tồn tại như thế cũng không hoàn toàn bị lãng quên. Chẳng qua, họ được ghi nhớ như một thoáng lờ mờ, như một bóng ma phảng phất chốn trần gian rồi sẽ tan biến vào một ngày nắng rực.

Một người như Thiệu Thiên, thực chất chẳng ai quên được cậu ấy. Cái chết của cậu ấy ảnh hưởng đến anh, Lạc Vũ và Mộ Dung Bạch rất nhiều. Cái chết của cậu ấy khiến cha anh nản chí mà thoái ẩn sớm. Cái chết của cậu ấy, có lẽ cũng ảnh hưởng nhiều ảnh hưởng đến một cô gái có vỏ ngoài mạnh mẽ như Giai Mẫn. Chẳng qua, mọi người ăn ý không dám nhắc đến cậu ấy trước mặt nhau. Mỗi người đều ghi nhớ tới nó âm thầm, lặng lẽ và theo một cách rất riêng biệt. Nhưng tựu trung, cậu ấy trong mắt mọi người luôn thầm lặng, luôn ấm áp, luôn bí ẩn và luôn luôn sâu sắc.

Vậy nên, Tạ Kha vẫn luôn tin rằng mọi giấc mơ mà cậu ấy gửi cho anh đều ẩn giấu theo một hàm nghĩa kín đáo nào đó, và bão xám cũng không là ngoại lệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.