[Ngôn Tình] Vận Mệnh

Chương 14 : Ngấm ngầm




Tan việc ở công ty, Tạ Kha lập tức ngồi trong ô tô. Nhưng anh không vội xuất phát, mấy hôm nay năng lượng trong cơ thể dường như bị rút cạn đi khiến anh thật sự cảm thấy rất mệt mỏi. Đã mấy ngày hôm nay anh ngủ không yên giấc, những giấc ngủ thì nông và những giấc mơ đứt quãng, nhập nhèm. Tạ Kha cười giễu. Anh từng nghĩ mình đã bước ra khỏi bóng tối của quá khứ, nhưng hóa ra đó là một ý nghĩ rất sai. Anh chưa thoát khỏi nó bao giờ, chẳng qua là anh có một người đồng hành rất tuyệt, một người tình nguyện bước vào bóng tối để thắp cho anh ngọn nến hi vọng.

Tạ Kha cảm thấy nhớ Thư Uyển. Nhớ vô cùng. Dù rằng thường ngày anh đã rất trân trọng cô ấy, nhưng khi phải đến cô mất tích, anh mới hiểu rằng mình vẫn còn xem nhẹ. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy cô liên lụy anh, lúc nào anh cũng phải ngấm ngầm bảo vệ cô trước những rắc rối nhưng chỉ có anh mới hiểu, Thư Uyển chưa bao giờ phụ thuộc anh cả. Cô ấy tuy nhìn mảnh mai thế nhưng vốn dĩ rất kiên cường. Ngược lại, chính anh mới là người phụ thuộc cô. Anh thích bảo vệ cô, thích che chở cô, thực chất cũng là để bảo vệ phần sáng sủa ít ỏi bên trong anh. Anh thích gần Thư Uyển, thích nhận từ cô những ấm áp, quan tâm và cả một chút gì lương thiện từ cô ấy.

Lái xe trong vô thức, đến khi giật mình tỉnh lại, Tạ Kha mới nhận ra mình đã đến rất gần cảng biển. Mở cửa xe xuống, anh thấy một khung cảnh vừa lạ vừa quen. Nhớ năm đó, khi vụ việc của Thiệu Thiên xảy ra, anh đã đau khổ đến muốn phát điên lên, có vài lần còn muốn tự sát. Trong một hôm trời bão, khi không kiểm soát nỗi cảm xúc của mình nữa, anh đã đạp xe ra nơi này. Gió to, sóng cả, mưa tầm tã suốt mấy tiếng đồng hồ. Sấm đánh rền trời. Anh đã định nhảy xuống rồi, nhưng chẳng hiểu tại sao khi ấy lại nghe trong làn mưa có mùi ca cao thoang thoảng. Nhớ đến Thư Uyển nên anh thuận tay gọi cho cô nói vài lời ngọt nhạt, tạm xem như di ngôn trước lúc vĩnh biệt cô gái ấm áp ấy. Ngờ đâu cô khóc. Ngờ đâu cô liều mạng dầm mưa cũng đến bãi biển để kéo anh về.

"Đừng khóc nữa, đời không cho phép cậu lương thiện mãi như thế này đâu."

"Cậu im đi, đừng nói nữa. Đứng yên ở đó! Chờ tớ..."

Tạ Kha năm đó thật sự đã đứng lại, để một Thư Uyển mặt đầy nước mắt lôi y trở lại cuộc sống bình thường. Còn anh, giữa lúc Thư Uyển thấp thỏm chờ mong anh đến cứu, vậy mà anh lại không làm được!

Bước xuống xe, anh đến những mỏm đá lởm chởm ven biển mà gào to:

- Tạ Kha, mày chính là một thằng tệ hại!

- Tạ Kha, mày vừa vô tích sự vừa bất tài!

Đến khi gào thét thỏa thuê rồi, anh mới ngồi bệt xuống một mỏm đá, mắt dõi ra xa. Thật sự, chuyện cô bị bắt cóc khó hiểu vô cùng. Nhóm người thứ hai xuất hiện với tác phong rất quái lạ. Với bọn bắt cóc kia, bọn họ chỉ đánh ngất là xong việc. Với Thư Uyển, bọn họ lại không có ý dùng cô để đổi lấy ích lợi, vì nếu muốn làm điều ấy thì đám người đó đã chủ động liên lạc với anh từ rất lâu rồi. Rốt cục, bọn chúng bắt Thư Uyển để làm gì? Bọn chúng là ai, và có phải người trong giới hắc đạo hay không? Câu hỏi ấy, Tạ Kha nghĩ mãi mà vẫn chưa hề có đáp án. Nhưng anh lại lờ mờ cảm thấy, chỉ cần anh phá hủy SN Post, anh nhất định sẽ tìm được manh mối mình muốn tìm.

Một lần nữa, lại là cái trực giác chết tiệt đó! Tạ Kha căm ghét cái trực giác đã khiến anh thống khổ hết lần này đến lần khác, nhưng anh không thể không cúi đầu. An nguy của Thư Uyển là mối lo lắng hàng đầu của anh lúc này, anh không thể không thỏa hiệp. Ánh mắt anh trở nên thâm trầm lạ, ngẫm lại cũng không hoàn toàn là thỏa hiệp. Dù không có sự "đưa đường dẫn lối kia", Tạ Kha cũng đã sớm có một kế hoạch hoàn hảo cho nhà họ Trịnh rồi. Bọn người chơi bẩn kia xứng đáng nhận lấy quả đắng. Chính bọn họ đã đánh thức một Tạ Kha vừa tàn nhẫn vừa điên cuồng thì giờ đây, họ phải gánh hậu quả.

Từ hôm ấy, Tạ Kha khôi phục thái độ bình thường trong cư xử với mọi người, khiến trên dưới Thiên Ân thở phào một phen. Cả tập đoàn lại đi vào trạng thái làm việc như trước đây, tiếp tục thực hiện những mục tiêu vẫn còn đang dang dở. Sau khi thắng thế, Thiên Ân lại thu liễm mũi nhọn, một mặt ra sức hậu mãi cho khách hàng sẵn có, mặt khác lại không xuất hiện trên các phương tiện truyền thông quá nhiều. Lối hoạt động này vừa tối ưu hóa lợi ích cho tập đoàn lại tránh được việc trở thành cái đích cho nhiều đối thủ công kích.

Thế nhưng, không phải ai cũng có thể yên bình như vậy. Khoảng một tuần sau đó, SN Post - đối thủ của TA Post trên lĩnh vực Logistic bắt đầu xuất hiện những rối loạn đầu tiên. Những chính sách quan trọng của công ty bắt đầu xuất hiện những điểm đối nghịch nhau, nguyên nhân sâu xa là do hai đứa con trai của Trịnh Vĩ đang ra sức tranh giành quyền thừa kế. Cả hai ra sức ngán chân nhau trên mọi mặt trận, thậm chí cả lợi ích của công ty cũng không màng. Trước đây, những chuyện tương tự như thế này cũng chẳng phải chưa xảy ra, điều khác biệt duy nhất là Trịnh Vĩ còn khỏe mạnh. Có ông ta làm thuyền trường, mọi vận hành của công ty cũng xem như trơn tru và các quyết sách cũng còn giữ được sự thống nhất với nhau. Thế nhưng, trùng hợp thay, lần này ông ta lại nhập viện đúng lúc tranh chấp của hai đứa con đang gay gắt. Hậu quả là SN Post chướng khí mù mịt.

Đứng trước phòng tổng giám đốc, Giai Mẫn mím môi gõ cửa. Gương mặt cô đầy vẻ đăm chiêu, cô không biết mình nên đối mặt với Tạ Kha như thế nào. Cô đã được biết rất rõ chuyện của SN Post không đơn giản như những gì người khác thấy, sự hỗn loạn này là một âm mưu do chính tay anh ta giăng lên. Một âm mưu vừa tàn nhẫn lại thâm hiểm, nếu mọi chuyện thất bại, anh ta chẳng mất gì, còn khi việc thành công thì chỗ bẩn đã có người khác gánh. Cô thậm chí còn không tin nổi một người như anh lại có thể ra tay độc địa đến mức đó...

Giữa lúc cô nàng đang nghĩ ngợi, tiếng Tạ Kha đã vọng ra gọi cô vào phòng. Lại đặt lên bàn một hồ sơ vừa mới hoàn thành, Giai Mẫn nhìn anh chăm chăm. Con người ấy đã khôi phục nét ôn hòa của bình thường nhưng đôi mắt đen vẫn sâu không thấy đáy. Cô bỗng cảm thấy tò mò vô hạn. Liệu, con người thật của anh ta sẽ như thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.