[Ngôn Tình] Vận Mệnh

Chương 12 : Vận mệnh




Buổi sớm, khi bọn bắt cóc hẹn Tạ Kha gặp mặt tại khu rừng nguyên sinh bên phía Tây thành phố An Đình, trực giác lại lờ mờ nói với anh một tin không tốt. Nó nói với anh rằng Thư Uyển sẽ gặp chuyện trong ngày hôm nay. Tạ Kha tin trực giác, dù sao trước giờ nó luôn đúng, nhưng lần này anh lại càng muốn tin chính bản thân mình. Bao nhiêu năm đeo mặt nạ khiêm nhường, ai cũng chỉ thấy anh ôn hòa, nhã nhặn. Nhưng Tạ Kha biết, bản chất của anh vốn dĩ là một kẻ cao ngạo, không hề chịu thua trước kẻ nào. Kể cả thứ vận mệnh hư vô kia, cái thứ luôn trói lên cuộc sống của anh và những người xung quanh anh biết bao nhiêu lằn dây vô hình, anh cũng không khuất phục. Nó đã lấy đi của anh quá nhiều thứ anh trân quý, rồi đền bù cho anh những thứ anh không cần. Dựa vào đâu? Nếu vận mệnh có tồn tại, nó đã chọc anh đến phát điên. Anh bây giờ đã sẵn sàng liều, sẵn sàng trả mọi giá chỉ để vận mệnh thay đổi.

Đôi mắt đen huyền hiện lên những lằn đỏ, anh nỉ non:

- Uyển, cậu cố lên, nhất định tớ sẽ cứu được cậu mà...

-*-*-*-*-*-*-

Trong mơ hồ, Thư Uyển đã lắng nghe được tiếng của một người con trai. Có ai đó đã gọi cô. Họ nói gì đó, sao cô không nghe rõ? Có phải là anh không? Có phải là Kha đã đến để cứu cô không? Đầu óc cô mơ hồ dần. Ý chí của cô không đủ để giữ cơ thể yếu ớt tỉnh táo. Dùng hết sức, môi cô mấp máy gọi tên người kia, người con trai cô yêu nhất, người duy nhất cô trông mong vào lúc này. Rồi Thư Uyển lại lần nữa ngất lịm.

-*-*-*-*-*-*-

Phía Tây thành phố An Đình, có một khu rừng nguyên sinh nhiều năm. Khu rừng ấy được lấp đầy bởi muôn ngàn cây thông đủ kích cỡ - loài cây rắn chắc và mạnh mẽ, lúc nào cũng lao về phía trời cao như những mũi tên khổng lồ. Bên dưới tán rừng, tầng tầng lớp lớp địa y, dương xỉ và cỏ dại thi nhau phủ kín lớp đất nền. Đây là một khu rừng nguyên sinh màu mỡ, nơi chưa có quá nhiều sự xuất hiện của loài người. Tuy nhiên, khi loài người có mặt ở đây thì mọi thứ vẫn không thay đổi mấy. Vẫn mạnh được yếu thua. Chỉ có kẻ chiến thắng mới có thể tiếp tục sống sót, còn lại sẽ mãi mãi nằm lại khu rừng này, trở thành phân bón cho mảnh đất ở đây thêm màu mỡ.

Đến khu rừng vào lúc trời tối như yêu cầu của bọn người kia, Tạ Kha ăn mặc như một kẻ đi rừng, tay cầm cái đèn pin công suất lớn. Sự xuất hiện của anh tại một nơi vắng vẻ này không làm ai chú ý, nếu có ai vô tình trông thấy cũng chỉ nghĩ là một dân cư trong vùng. Dù sao, ở khu vực này chính phủ đã giao việc chăm sóc rừng lại cho dân bản địa, người dân vẫn đi rừng và vặt hái các sản vật trong rừng khá thường xuyên. Trời tối đen. Tai anh lắng nghe mọi âm thanh lớn nhỏ xung quanh mình. Mắt anh nhìn khắp nơi, tuy nhiên, tầm nhìn cũng đã bị hạn chế phần nào bởi phạm vi chiếu sáng của đèn pin vốn dĩ có hạn. Anh hiểu rất rõ, bước vào nơi đây, anh đã tự biến mình thành một con mồi.

- Tôi đã đến vị trí mà các người yêu cầu.

Bên kia phát ra một tràng cười:

- Được, đứng đó. Người của bọn tao sẽ đến dẫn mày đi tiếp.

Cầm điện thoại gọi cho bọn người kia, Tạ Kha càng trở nên bình tĩnh. Bọn chúng sẽ đến nhanh thôi, anh không thể mất bình tĩnh vào lúc này. Quan trọng nhất là Uyển, anh không chắc bọn chúng có mang theo cô ấy đến tận nơi này hay không. Nếu có cô, Tạ Kha tự thấy mình sẽ gặp nguy hiểm gấp đôi, chưa chắc anh có thể thoát thân an toàn nhưng anh tin mình có thể giúp Thư Uyển bình an trở về. Nếu không có cô, anh chắc chắn có thể trở về nhưng ngày nào còn ở trong tay bọn bắt cóc kia thì cô vẫn còn trong vòng nguy hiểm. Mà cũng chẳng để anh đợi lâu, kẻ dẫn đường đã xuất hiện. Một tên lưu manh có vẻ thạo đường rừng đã xuất hiện, nhanh chóng ra hiệu cho anh đi theo hắn.

Chẳng rề rà một phút một giây nào cả, Tạ Kha lập tức bước theo. Trong lúc đi, anh đưa tay quệt mồ hôi, mặt đồng hồ đeo tay vô tình chạm vào mặt. Mất hơn mười phút đi bộ, bọn họ mới đến được bãi đất trống giữa rừng. Ở đó có một cái chòi canh, đại khái của những người đi rừng để lại, có ba gã thanh niên đang ngồi ở đó.

Vừa nhìn thấy bọn hắn, Tạ Kha lập tức quăng đèn pin, rút ngay cây súng lục mà anh đã giấu trong áo khoác của mình ra, nhắm thẳng vào đầu của tên dẫn đường và khống chế y. Bọn người kia trố mắt, chúng không thể tưởng tượng nổi tại sao một kẻ chỉ biết làm ăn như anh lại có phản xạ nhanh tới thế, nhưng khi kịp hoàn hồn lại, chúng cũng kịp lôi súng mà nhắm vào anh. Đối diện với những họng súng đen ngòm, Tạ Kha chẳng những không sợ, lại còn cười:

- Chắc các anh sẽ kịp giết tôi đó, nhưng tôi cũng kịp giết thằng này trước.

Bọn người kia lập tức ngừng nhúc nhích. Mặc dù bọn chúng đã được trả rất nhiều tiền để lấy mạng Tạ Kha, nhưng nếu phải đổi bằng mạng của người anh em thì chúng chưa hạ quyết tâm ngay lập tức.

- Giờ thì cho tôi gặp Thư Uyển, mau.

Anh quát to lên. Một trong hai tên ấp úng trả lời:

- Cô ta không có ở đây. Sốt quá cao, chúng tôi để cô ta ở lại nhà trọ ở gần thị trấn Bình Minh, không mang người đến đây được...

Cảm giác không ổn trong lòng Tạ Kha càng lúc càng nặng. Hiển nhiên, bọn chúng không dại gì bỏ mình cô ở đó, chắc chắn vẫn còn người canh gác đàng hoàng. Nếu anh ra tay với đám người ở đây, bứt dây động rừng, e rằng ở bên kia Thư Uyển sẽ lập tức gặp nguy hiểm. Không được, anh không thể để cô gặp chuyện. Bọn người này không thể giết ngay bây giờ! Quyết định như thế, Tạ Kha bắt đầu bước lùi, khuỷu tay siết chặt vào cổ tên dẫn đường ban nãy. Đám người kia trơ mắt nhìn anh lui dần. Rồi một trong ba tên nọ bỗng hét lên:

- Liều mạng với thằng đó đi!

Y bất ngờ bắn ra phát súng đầu tiên, giữa lúc hai tên kia hãy còn ngơ ngác. Trong khoảnh khắc đó, Tạ Kha cười, một nụ cười rất lạnh lùng rồi kéo tên con tin mình đang nắm giữ ra làm một bia thịt đúng nghĩa. Cùng lúc đó, cả hai tên kia bất ngờ hét lên một tiếng thảm thiết. Anh hiểu rằng, người của Mộ Dung Bạch đã đến để hỗ trợ anh.

Đẩy cái kẻ bị trúng đạn xuống nền cỏ lạnh tanh, nhìn hắn rên rỉ trong đau đớn, Tạ Kha định dùng thanh súng của mình để kết liễu. Nhưng Mộ Dung Bạch xuất hiện, y ngăn anh:

- Mày không nên làm việc này.

Anh thở dài một hơi rồi đưa khẩu súng của mình sang cho gã bạn thân. Dĩ nhiên, Mộ Dung Bạch cũng chẳng ra tay, thuộc hạ của y đã sớm dành cho kẻ xui xẻo kia một viên đạn chí tử. Tiếng đoàng vang lên, máu chảy, một sinh mạng lìa đời.

Mộ Dung Bạch vỗ vai Tạ Kha, trần thuật bằng giọng nhẹ bâng:

- Tất cả mười tên, bao gồm cả ba thằng phế vật này. Bọn người đó xem thường tao quá nhỉ, muốn xử anh em tao mà chỉ điều chừng ấy người.

Tạ Kha cười:

- Ừ.

Mặc dù đây không phải là chuyện tệ nhất có thể xảy ra trong tình huống này, nhưng chết nhiều người như thế vẫn khiến Tạ Kha khó chịu. Hít một hơi thật sâu để bình ổn cảm xúc, anh mới hỏi gã bạn thân:

- Thế mày đã tìm được cái nhà trọ kia chưa?

Mộ Dung Bạch cười tự tin:

- Rồi, tao không lề mề thế đâu. Một tiểu đội tinh nhuệ, không tìm ra một căn nhà trọ giữa một cái trấn bé tẹo thì chẳng còn gì để nói. Về vũ lực, tao yên tâm tuyệt đối, đụng độ cảnh sát cũng không ngại chứ đừng nói đến mấy thằng tép riêu này!

Vừa dứt lời, điện thoại y vang lên cuộc gọi. Nhìn sang Tạ Kha với vẻ hơi đắc ý, y nhấn nút nghe:

- Sao?

Người bên kia nói gì đó, nụ cười trên mặt y nhanh chóng tắt lịm, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Cuối cùng, y ném cái điện thoại đang cầm trong tay vào một góc cây gần đó.

- Má nó!

Tạ Kha nhìn Mộ Dung Bạch. Bằng một ngữ điệu rất bình tĩnh, anh hỏi y:

- Lại có chuyện phải không?

Y nghiến răng:

- Khi người chúng ta đến nơi, đám bắt cóc này đã bị ai đó đánh ngất đi. Hệ thống camera chỗ trọ bị phá hủy. Có ai đó đã nhanh chân đem Thư Uyển đi mất.

Không thể kềm chế được nữa, Tạ Kha trực tiếp siết tay thành hình đấm, đánh thẳng vào một gốc thông trơ trọi ở cạnh mình. Gốc thông lung lay, tay anh cũng đổ máu. Chết tiệt, cái vận mệnh chết tiệt! Anh, vậy mà lại bất lực trước nó một lần nữa.

Nhìn thằng bạn thân đang cố gắng phát tiết, Mộ Dung Bạch cũng chẳng biết khuyên gì. Bọn thuộc hạ y hoàn toàn không lên tiếng, lặng lẽ đứng phía sau soi đèn cho hai người. Phải mất một lúc lâu sau, Tạ Kha mới có vẻ trấn định hơn:

- Về thôi.

Mộ Dung Bạch gật đầu. Y thoáng hoảng hốt khi thấy khóe mắt của Tạ Kha loang loáng sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.