[Ngôn Tình] Vận Mệnh

Chương 11 : Bọn bắt cóc




Trong một cái kho bị bỏ hoang, có một đám người tụ tập. Bọn chúng đi dép, bận áo thun quần cộc, trên người lấp ló một số hình xăm, thoạt nhìn dữ tợn vô cùng. Đám người thẳng chân giẫm lên những cọng rơm nằm rải rác trên nền xi măng lạnh ngắt. Nhìn thấy đứa con gái đã bị chúng trói đêm qua đang nằm co cụm ở một góc kho, chúng nó đồng loạt phát ra tiếng cười cợt. Một tên bước đến gần, lấy mũi chân đá đá vào bả vai Thư Uyển. Cô không phản ứng, hắn lại sút mạnh vào hông cô. Nhận ra điều bất thường khi Thư Uyển vẫn không chịu mở mắt, tên kia không khỏi run lên:

- Má nó, cái con oắt này bị sao vậy? Không lẽ nó tạch...

Nhìn bộ dạng chết nhát của hắn, một tên khác bước lại gần. Sờ trán Thư Uyển, hắn nói to:

- Nó bị sốt - và nhân tiện cảm thán - yếu ớt kinh thật, mới quăng vào nhà kho một đêm đã nóng sốt bừng bừng.

Gã cuối cùng đứng tại chỗ nhăn mày, rồi nói ngay:

- Mua thuốc hạ sốt, nhét vào miệng nó ngay đi. Tạm thời đừng để nó có chuyện.

Rồi gã tự lẩm bẩm một mình:

- Có lẽ phải dời nó sang nơi khác...

-*-*-*-*-*-*-

Tạ Kha là người đầu tiên phát hiện ra Thư Uyển mất tích. Khi không chờ được tin nhắn báo bình an quen thuộc, anh đã lờ mờ cảm giác được cô có chuyện rồi. Lập tức mượn nhờ thế lực của Dạ Quỷ để điều tra nhưng trong lòng anh vẫn hãy còn một chút hi vọng, ví dụ như xe cô đi không may bị hỏng giữa đường, điện thoại cô hết pin hoặc một lí do gì tương tự thế. Quá không giờ, mọi hi vọng đều tan biến. Gọi cho Mộ Dung Bạch vào lúc nửa đêm để mượn thêm người của y, Tạ Kha cố gắng che giấu sự sốt ruột. Chẳng qua, do hành động mà không có chút manh mối nào nên người của Bạch Hổ Đường cũng chẳng dò được thêm thông tin hữu dụng nào. Lẽ dĩ nhiên, mọi người đều hiểu đây chỉ là bước bắt đầu, cơ hội thật sự sẽ mở ra cho họ khi bọn bắt cóc chủ động liên lạc. Quả là như vậy, khoảng chín giờ sáng hôm sau, khi Tạ Kha đang ở một căn cứ của Dạ Quỷ, cuối cùng bọn người kia cũng dùng điện thoại của Thư Uyển để liên lạc với anh:

"Con nhỏ đang nằm trong tay tao."

Tay Tạ Kha bỗng chốc run lên. Mộ Dung Bạch ngước mắt nhìn anh, bị anh ra hiệu im lặng. Hít một hơi thật sâu, anh gọi đến số của Thư Uyển. Không trông cậy có thể nói với bọn bắt cóc ngu xuẩn đến mức tự lộ ra thông tin nhưng đây chính là manh mối duy nhất mà bọn họ đang có.

Không để Tạ Kha chờ lâu, bọn người kia lập tức bắt máy. Anh chắc chắn điều đó vì ngoài giọng nói the thé quái dị đã được xử lí bằng máy biến âm, anh còn nghe rất nhiều âm thanh hỗn tạp văng vẳng từ xa:

- Ồ, Tạ Kha mày mà cũng có lúc gấp gáp thế ư?

Nghe giọng điệu trào phúng đó, lẽ ra Tạ Kha phải tức giận hoặc lo lắng đến cuống cuồng. Nhưng chẳng hiểu sao, cơn tức trong anh lập tức được nén xuống, anh trở nên bình tĩnh đến lạ kì:

- Con người tôi làm việc rất mau lẹ. Các người muốn gì, nói nhanh, tôi giải quyết rồi thả người.

Bên kia lại cười một trận, rồi tiếng vỗ tay vang lên. Tạ Kha bình thản chờ bọn chúng nêu điều kiện. Không khó để anh nhận ra rằng, bọn người này vốn dĩ chỉ muốn khó dễ anh, Thư Uyển không phải là mục tiêu của chúng.

- Thiên hạ đồn mày đây không gần nữ sắc, hóa ra cũng quyết đoán vì mỹ nhân lắm chứ. Đã thế bọn này muốn Thiên Ân, mày cho không?

Tạ Kha trả lời rất thản nhiên:

- Rất tiếc, tôi đây chỉ là một kẻ làm công. Điều kiện này không thể đáp ứng, đề nghị bọn mày đổi một yêu cầu khác.

Nháy mắt cho Mộ Dung Bạch ở ngay bên cạnh, anh hiểu rằng bọn này không hề có chút thành ý giao dịch nào. Bọn hắn thuần túy muốn gây khó dễ, có lẽ cái mạng này của anh mới là thứ bọn hắn thật sự mong muốn. Chỉ mong anh có thể câu giờ đủ để người của Mộ Dung Bạch tra ra vị trí của bọn họ.

- Mày đừng dông dài nữa, định câu giờ để tra vị trí của bọn tao chứ gì? Không ngại nói cho mày biết, nơi chúng tao đang ở và nơi chúng tao giam con bé kia cách nhau rất xa...

Tay Tạ Kha siết thành nấm đấm. Anh gầm nhẹ:

- Rốt cục chúng mày muốn như thế nào mới chịu thả cô ấy ra?

Nhận thấy sự bất bình tĩnh ở anh, đám người kia cười phá lên:

- Rừng nguyên sinh ở phía tây thành phố An Đình. Mười giờ tối nay, một mình mày đến đó, cần gì bọn tao sẽ nói.

Tạ Kha nhắm hờ đôi mắt rồi nói.

- Được, nhưng tao muốn nghe tiếng của cô ấy.

- Mày lại hay quên rồi, con bé kia không ở kế bên tao đâu. Nhưng để tao kêu bọn thuộc hạ chụp cho mày vài tấm hình, đi hay không thì mày tùy chọn.

Tức thời, bọn người đó cúp máy. Tạ Kha ngồi xuống bàn, đôi mắt hằn lên những vệt đỏ ngầu. Mấy mươi giây sau, vài tấm hình được gửi sang cho anh. Đúng là Thư Uyển, cô ấy vẫn mặc bộ lễ phục hôm qua, mắt nhắm chặt, nằm trên nền xi măng cũ kĩ. Tóc cô ấy vướng một vài sợi rơm héo, gương mặt cô ấy đỏ gắt, mày nhăn, có vẻ đang khó chịu vô cùng. Bộ dạng đó làm anh càng thêm lo lắng, sợ nhất là bọn chúng tiêm những thứ thuốc ức chế linh tinh vào người cô. Hay cô đổ bệnh rồi, đổ bệnh vào lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này?

- Kiểm tra hình dùm tôi.

Tạ Kha đưa điện thoại cho đám người trong tổ kĩ thuật kia. Chỉ cần tấm hình này là thật, anh nhất định phải liều một phen, bất chấp tình trạng hiện tại của Thư Uyển là như thế nào đi chăng nữa.

- Bình tĩnh, mày nhất định phải bình tĩnh!

Thấy anh sắp phát cuồng lên, Mộ Dung Bạch lập tức ra sức trấn an. Y hiểu quá rõ rằng mỗi lần thằng bạn thân điên lên, nó sẽ trở thành một con người hoàn toàn khác hẳn. Lạnh lùng, tàn độc, khát máu, đó là tất cả những gì người ta có thể hình dung về một Tạ Kha phát điên. Trong cơn thịnh nộ, nó có thể làm ra những chuyện tàn độc đến mức chính bản thân nó cũng không thể chấp nhận được. Một lần là vượt rào là quá đủ rồi. Những lúc Tạ Kha không còn giữ được bình tĩnh, bạn bè như y phải nhắc nhở nó về những nguyên tắc mà chính nó đề ra, để khỏi phải hối hận khi đã tỉnh táo.

- Hình là thật.

Đàn em của Mộ Dung Bạch sau một lúc kiểm tra đã cho Tạ Kha một câu trả lời chắc chắn. Mộ Dung Bạch chỉ biết thở dài. Là một người ngoài cuộc, y biết những chuyện từng xảy ra với Thư Uyển, cũng cảm thấy cô gái đó khá đáng thương, đại khái thế thôi. So với một đứa con gái chỉ biết tên không nhớ mặt, tất nhiên, chuyện của thằng anh em chí cốt quan trọng hơn hẳn. Theo ý nghĩ của y, tốt nhất là cứ tìm một ai đó có ngoại hình gần giống với Tạ Kha rồi hóa trang thành anh để đi gặp bọn người kia, người thật thì ngầm theo sau, thế mới là giải pháp ổn thỏa. Dù sao thì trời tối mịt, chắc gì bọn bắt cóc đã nhìn rõ ai với ai. Thế nhưng, Tạ Kha lập tức phủ định ngay:

- Bạch, tao không thể sơ suất chuyện của Uyển thêm lần nào nữa.

Chẳng biết nói gì hơn, người ngoài cuộc như y chỉ biết động viên:

- Được rồi, muốn làm gì thì cứ việc! Anh em luôn ở phía sau mày.

Tạ Kha gật đầu, rồi bỗng dưng anh lại nói với y:

- Đừng tìm Thư Uyển ở nhà kho. Có lẽ bọn chúng đã dời cô ấy sang một nhà trọ, nhà nghỉ hoặc khách sạn nhỏ nào đó.

Trước vẻ mặt không thể hiểu nổi của Mộ Dung Bạch, Tạ Kha chặc lưỡi nói thêm:

- Tao cũng không biết nữa, trực giác bảo thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.