[Ngôn Tình] Vận Mệnh

Chương 11.5 : Ngoại truyện: trực giác của Tạ Kha.




Ngay từ khi còn nhỏ, Tạ Kha đã có một thứ trực giác chuẩn đến quái gở. Nó ứng nghiệm trên mọi việc, từ trò chơi đến việc học, từ chuyện của anh đến chuyện của những người xung quanh. Cũng như bao nhiêu đứa trẻ khác, anh đã từng rất thích năng lực dị thường ấy. Anh vô tư chia sẻ dự đoán của mình cho mọi người xung quanh, đặc biệt là cha anh để ông ấy kịp ngăn chặn những điều không tốt xảy ra. Mỗi lần như thế, ông ấy cũng tỏ ra rất vui khi anh nói về những trực giác quái lạ, còn tán dương anh, khiến anh càng thêm mấy phần tự mãn.

Cho đến tận năm anh mười lăm tuổi, lần đầu tiên anh biết sự thật về những trực giác. Thực tế, những điều tồi tệ mà anh "cảm thấy phải xảy ra" đều xảy ra. Thực tế, không một ai có khả năng ngăn chặn những điều đó, anh hay cha anh đều là như vậy. Trong một năm ngắn ngủi đó, hai trực giác tồi tệ nhất của anh đã thành hiện thực: bạn thân anh đã chết vì anh và Thư Uyển gặp chuyện.

Gọi là bạn thân, cuộc đời Tạ Kha chỉ có vẻn vẹn ba người bạn thân đúng nghĩa. Mộ Dung Bạch, Lạc Vũ, người còn lại đã mất tên Thiệu Thiên. Ba người họ là bạn chí cốt cùng anh lớn lên và cùng anh làm mọi thứ. Mỗi đứa một tính, Mộ Dung Bạch hấp tấp nóng nảy, Lạc Vũ hoạt ngôn, bản thân anh tuy kiệm lời nhưng tận trong xương tủy là sự kiêu ngạo như một con công. Riêng Thiệu Thiên thì khác với tất cả bọn anh, nó chính là tên trưởng thành nhất, chững chạc nhất. Nó trầm tĩnh thật sự, lại thường hay nghĩ đến những thứ mà bọn cùng tuổi chẳng quan tâm như triết học và nhân sinh. Bọn anh, tuy hay trêu nhưng vẫn tin rằng nó nhất định sẽ trở thành một triết gia vĩ đại.

Vậy mà nó đã chết, chết khi quá trẻ, chết khi chưa kịp làm bất cứ một điều gì cả. Cái hôm oan nghiệt ấy, Tạ Kha đột ngột cảm thấy bất an thay cho Thiệu Thiên. Anh đã nhất quyết gọi nó đến nhà mình để yên tâm hơn, vậy mà, nó vẫn chết. Nó đã chết rất oan nghiệt vì một viên đạn lẽ ra phải bắn trúng anh! Kẻ nả súng là một tên nội phản bị Tạ Hồng vạch trần. Tuy may mắn trốn thoát nhưng thừa biết chẳng thể trốn được bao lâu, y quyết tâm giết Tạ Kha cho hả mối thù nhưng viên đạn ấy lại trúng vào đứa bạn anh thân thiết nhất.

"Đừng báo thù gì cả, cố mà sống tốt."

Biết mình không qua khỏi, Thiệu Thiên đã dùng hết sức tàn để nhắn với anh như thế. Nhưng lửa căm thù đã bén, máu đã sôi, anh đâu dễ nghe lời! Tìm từng manh mối một, anh phục kích tên nã súng kia nhiều đêm và lưỡi dao găm sáng loáng của anh đã cứa thẳng vào cổ hắn vào một đêm hắn lần mò về nhà thăm vợ và con nhỏ. Dưới trăng, anh thấy máu phún ra khỏi cổ hắn, anh nghe hơi thở hắn yếu dần. Giữa lúc chỉ muốn cười lên cho hả hê, anh phát hiện con mồi không hề quay đầu lại, hắn vẫn nhìn chăm chăm về căn nhà cách đó không xa, nơi có gia đình của hắn. Cảnh tượng đó thật sự đã khiến một Tạ Kha mười lăm tuổi bị ám ảnh.

Cũng từ khi đó, Tạ Kha chưa bao giờ ngừng mơ thấy ác mộng. Mơ thấy cảnh Thiệu Thiên ngã xuống vì viên đạn, mơ thấy tên nã súng đã gục xuống dưới lưỡi dao của anh. Thế giới của anh lúc đó bị máu đỏ và bóng đêm bủa kín. Và tuyệt vọng nảy mầm. Tạ Kha trở nên cáu gắt, trở nên điên cuồng, biến thành một kẻ chỉ biết căm ghét chính mình. Anh không chịu nổi nỗi đau mất đi người bạn thân, cũng không thể ngưng ám ảnh về việc mình đã giết chết một người sống. Cứ việc rằng anh đã từng cảm thấy kẻ đó vô cùng đáng chết, nhưng khi thật sự xuống tay, anh vẫn ghê tởm bản thân mình. Anh dùng chính con dao găm của mình để gây ra những vết thương cho bản thân, để ma túy mình quên đi những khủng hoảng. Không nhiều người biết việc đó, kể cả cha mẹ anh hay Lạc Vũ và Mộ Dung Bạch. Họ chỉ thấy một Tạ Kha vì quá sốc mà đâm ra điên cuồng. Chỉ có Thư Uyển mới biết trọn vẹn những điều anh làm với chính mình và cũng chỉ có cô ấy mới là người kéo anh lên từ vực sâu không đáy đó.

Thư Uyển đã nắm lấy tay anh, nói rằng có tớ ở bên cậu.

Thư Uyển đã chia cho anh một nửa ca cao nóng mà cô ấy mang theo.

Thư Uyển đã luôn luôn nhắc nhở anh rằng chỉ có sống mới có hi vọng. Không chỉ bằng lời nói mà bằng cả hành động. Cô kéo anh đi chạy bộ cho tâm trạng thoải mái, kéo anh đi vào viện mồ côi để thăm những đứa trẻ đáng thương. Cũng chính cô đã xuất hiện ở bờ sông vào một đêm bão dông, làm hết mọi thứ mình có thể chỉ để kéo một kẻ muốn chết như anh tiếp tục sống.

Đã từng dịu dàng như thế, đã từng ấm áp như thế, cô xuất hiện ngay lúc Thiệu Thiên mất đi, lấp vào khoảng trống của nó theo cách của riêng cô. Cô trở thành người bạn thân thứ ba của anh. Tình hình của anh dần dần khá hơn, anh bắt đầu kiểm soát được tâm trạng của mình, anh lặng lẽ đến giúp đỡ gia đình của kẻ mà anh sát hại như một phép bù đắp, anh cất đi dao găm từng dùng để làm tổn thương người và tổn thương chính mình. Nhưng vào ngay lúc đó, cái trực giác chết tiệt kia lại xuất hiện một lần nữa. Nó cho anh biết rằng cô sắp gặp chuyện rồi. Từ hôm đó, mỗi buổi tan học, anh đều tìm cớ đưa cô đến tận nhà. Rồi ba mẹ cô đồng loạt qua đời trong một tai nạn giao thông, Thư Uyển suy sụp, anh nghĩ rằng, đây chính là điều tồi tệ mà trực giác đã nói với anh. Ra sức an ủi cô, nhìn cô dần dần tươi tắn trở lại khi chuyển sang nhà dì ruột của mình, Tạ Kha nghĩ mọi chuyện đã đâu vào đấy...

Nhưng không, một lần nữa, anh lại làm sai. Trong lúc anh lơ là chuyện của cô nhất, Thư Uyển đã bị chính thằng anh họ khốn nạn của mình cưỡng hiếp. Tạ Kha đã đến muộn. Anh chỉ có thể ôm chặt cô trong bộ đồ xộc xệch, để cô khóc trong lồng ngực mình và đánh cho tên khốn nạn đó một trận thừa sống thiếu chết. Nhưng cô gái ấm áp kia cũng đã bị hủy hoại. Cô trở nên tự ti cùng cực, lúc nào cũng thấp thỏm bất an và bị khủng hoảng với màu xanh - màu áo mà anh mặc vào cái ngày hôm đó. Cô xem anh là cứu tinh duy nhất, vì anh đã xuất hiện trong cái lúc cô tuyệt vọng, khốn cùng. Thư Uyển càng như thế, anh càng đau khổ.

Cuối cùng, Tạ Kha đã lựa chọn thay cô. Anh đưa cô đến với một bậc thầy lĩnh vực thôi miên. Mảng kí ức đen tối nhất của cô đã bị nén chặt vào một ngóc ngách bí ẩn. Chỉ còn mình anh ghi nhớ...

"Bây giờ, tớ mới là cứu tinh thật sự của cậu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.