[Ngôn Tình] Vận Mệnh

Chương 10 : Tăm tối




Cuối giờ làm việc, điện thoại Tạ Kha bất ngờ rung lên. Mở màn hình, quả nhiên là Thư Uyển nhắn.

"Hôm nay là ngày tớ ra mắt sách mới đấy!"

Tạ Kha mím chặt môi. Tuần trước, cô có nói qua với anh, anh còn tự nhủ mình nhất định không quên. Ấy mà mãi lo việc của Thiên Ân, hiển nhiên anh đã ném chuyện này ra sau ót. Thành thử ra hôm nay, sau giờ làm việc, anh có một cuộc gặp với khách hàng.

"Xin lỗi, tớ quên mất hôm nay lại vướng một hợp đồng quan trọng rồi."

Hiển nhiên, mặc dù cảm thấy có lỗi về việc mình đã quên đi lời hứa với cô nhưng lí trí Tạ Kha vẫn nghiêng về công việc. Rất nhanh, anh đã thấy cô hồi âm:

"Không sao, cứ lo việc của cậu đi. Một chút nữa tớ sẽ gửi hình qua bắt cậu phải ngắm!"

"Nhất định."

Anh đáp lại cô. Rồi sau đó Tạ Kha lại tiếp tục một buổi làm việc ngoài giờ chính thức. Gặp mặt vị khách nọ, nói vài câu xã giao nhạt nhẽo, anh căn bản không tập trung. Nếu không phải người đàn ông ngồi trước mặt anh chính là đứa con rể quý báu của người đứng đầu thành phố An Đình, anh cũng sẽ không cố gắng kiên nhẫn với y nhiều như vậy. Lại thêm một thoáng, vị khách nọ bất ngờ ra hiệu cho hai mỹ nữ bước vào. Tạ Kha lập tức chau mày. Mọi người đều biết anh "chỉ thích giang sơn không thích mỹ nhân", cớ sao y còn...

- Đều là đàn ông với nhau, tổng giám đốc Kha đừng ngại. Chuyện hôm nay, Trần Chí Dĩnh tôi đây tuyệt đối không lộ một lời.

Y cười ha hả rồi dang tay ra, một cô gái lập tức bước đến và ngồi lên đùi y. Tay cầm ly rượu vang đỏ sóng sánh, anh nhếch môi:

- Thế anh Dĩnh đây không sợ phu nhân ở nhà đau lòng à?

Thật ra, Tạ Kha phải cố gắng kềm chế lắm mới không đập ly. Má nó, đã cậy nhờ nhà vợ còn không tự biết thân, lại dám đi ra ngoài mèo mỡ! Anh thề, đời anh ghét nhất đám người đó!

- Anh không nói, tôi không nói, làm sao mụ ấy biết để mà gào rú!

Dứt lời, gã lập tức ngoắc cô gái còn lại đến, ra hiệu lo hầu hạ Tạ Kha. Chẳng ngờ, anh lập tức đứng lên:

- Tôi thì không nói, vì tự mình anh nói đã đủ để phu nhân hiểu rồi.

Tạ Kha giơ điện thoại trong tay ra. Chẳng biết từ bao giờ, anh đã bật ghi âm lên, mọi lời Trần Chí Dĩnh nói đều được ghi lại. Bất chấp hình tượng, y nhào về phía Tạ Kha với ý đồ giật lấy điện thoại trong tay anh, đáng tiếc là chẳng những không chạm được vào người anh, bản thân còn trực tiếp "lau sàn". Ngóc cái mặt đầy nọng lên, y gào to:

- Mày dám!

Mặc y kêu gào tức tối, Tạ Kha trực tiếp bước ra về. Hợp đồng tuy quan trọng nhưng kí với hạng người này chỉ bẩn tay. Huống hồ, khi quyết định trở thành "đồng minh" với vợ y, anh cũng nắm chắc hợp đồng này không thể nào chạy thoát. Kể ra cũng chẳng mất gì...

Điện thoại lại rung lên, hóa ra Thư Uyển đã gửi qua cho anh vài tấm ảnh. Cơn giận đang bùng cháy của Tạ Kha dần dịu lại khi thấy nụ cười tươi tắn của cô. Nhưng khi dời mắt khỏi nụ cười ấy, nhìn mọi thứ trong ảnh đều là màu xanh ở nhiều sắc độ, trái tim anh không khỏi nhói đau. Phông nền màu xanh nhạt, bìa sách màu xanh đậm hơn, thậm chí, cả bộ đầm dạ hội cô đang mặc trên người cũng là màu xanh đại dương thâm thúy. Anh thật sự cảm thấy khó chịu, anh biết màu xanh vốn dĩ chẳng phải là màu sắc yêu thích của cô. Nhưng cô lại không biết... Cô không biết mình không thích màu xanh, cũng như không biết gì về vết thương sâu thẳm mà bản thân từng gánh chịu. Vậy mà nó vẫn không buông tha cho cô, vẫn chưa bao giờ khép lại, vẫn không thôi dày vò cô một phút một giây nào. Cảm giác tội lỗi bủa vây Tạ Kha, và anh biết mình cũng chẳng thể thú tội trước cô. Bất đắc dĩ, anh chỉ biết nhắn lại với cô:

"Cậu trông xinh đó."

"Tất nhiên, tớ vốn là mỹ nữ mà."

Anh bất đắc dĩ cười. Dù sao, chỉ cần cô vui vẻ là được, nếu có muốn nhuộm xanh mọi thứ cũng chẳng sao. Mà nhuộm xanh mọi thứ kể cũng khó khăn, cùng lắm, anh sẽ sơn xanh nốt toàn bộ kiến trúc của Thiên Ân là được!

"Thế mỹ nữ có cần tớ đón về nhà không? Tớ xong việc rồi đấy."

Thư Uyển trả lời rất nhanh.

"Không cần đâu, tớ đã đặt xe rồi."

Anh lắc đầu. Cô vẫn y hệt như hồi trước, lúc nào cũng ngại làm phiền người khác mà không nghĩ rằng bắt xe vốn dĩ rất phiền. Nhưng anh cũng hiểu, lòng tự trọng của Thư Uyển vốn rất cao. Đã cô ấy không nhờ, anh đến đón chỉ làm cô mất hứng.

"Vậy cũng được. Về cẩn thận, đến nơi nhắn tớ."

-*-*-*-*-*-*-

- Đây là đâu?

Thư Uyển tỉnh lại trong một nơi tăm tối. Cố nhớ lại, hình như cô đã lên tắc-xi, sau đó bị chở đến một con đường lạ và tên tài xế kia đã đánh ngất cô. Ngốc đến bao nhiêu cô cũng biết là mình bị bắt cóc. Lúc này đây, xung quanh cô ẩm ướt và bẩn thỉu, lạ lẫm và tối tăm. Đại khái bọn người đó sẽ giam cô tại chỗ này thêm một thời gian nữa. Thư Uyển vùng vẫy, cô sắp phát điên lên mất. Phát điên lên vì cái bóng tối phủ trùm này. Phát điên lên vì bộ đầm dạ hội xinh đẹp nay lại trở thành một chướng ngại khiến cô khó chịu thêm khi bị trói. Phát điên lên vì cái cổ họng khát khô. Nhưng mà thật sự tối quá... Ít ra thì cũng hãy bật đèn lên đi chứ! Làm ơn... hãy bật đèn, dù là đèn flash điện thoại cũng được! Dù bọn hắn là ai, làm ơn, hãy cho cô xin một chút ánh sáng!

Thế nhưng, những lời kêu gào thống thiết đó của cô không thể thoát ra khỏi cổ họng. Tắc nghẽn. Người ta đã nhét vào miệng của cô một miếng giẻ đủ to để ngăn cô phát ra bất cứ âm thanh nào, trói tay và chân cổ đủ chặt để cô không thể nào giãy giụa. Thư Uyển bật khóc. Khóc nức nở, khóc tức tưởi, cô khóc khi không thể phát ra một âm thanh nào. Những giọt nước mắt lăn trên gò má, từng giọt rồi giàn giụa. Mắt cô thích nghi dần với bóng đêm, nhưng bóng đêm vẫn làm cô sợ hãi. Nó như một tấm màn bán trong làm người ta chỉ có thể nhìn thấy mọi thứ lờ mờ. Ẩn dưới lớp màn đó, rất có thể là một con quái vật. Một con quái vật sẵn sàng nuốt chửng chút thơ ngây, chút dũng cảm, chút tin yêu vốn dĩ nhỏ bé của loài người. Thư Uyển nhắm mắt, nhắm mắt để chạy trốn bóng tối. Nhưng bóng tối đâu dễ buông tha cho ai! Nó xâm chiếm vào cả thế giới nội tâm yếu ớt của cô, làm cô càng thêm bấn loạn. Rồi bọn người kia sẽ lại làm gì với cô trong cái nơi tối tăm này? Bọn chúng cần gì ở cô? Bọn chúng sẽ làm gì cô ở một cái xó mà không ai biết đến như thế này kia chứ?

"Không được nghĩ, không được nghĩ như vậy! Không được hoảng sợ!" Thư Uyển cố gắng trấn an nội tâm mình. Nhưng càng cố đẩy những ý nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu, nó lại càng bám rễ vào sâu hơn. Sợ hãi gặm nhắm cô từng giây, từng phút.

"Đừng sợ, có tớ, cậu vẫn còn có tớ mà."

Giọng ai đó vang lên, không phải vang bên tai mà như đến sâu thẳm từ trong nội tâm cô, như vọng về từ một miền kí ức xưa cũ. Thư Uyển rút người lại thành một khối, nhỏ bé, đáng thương. Là ai đã ở đó và an ủi cô? Là ai, tại sao cô không nhớ gì cả!

Cô khát quá. Cô mệt nữa...

Có phải, chỉ cần ngủ một giấc thật sâu sẽ không cần phải sợ nữa không?

Vậy thì cô sẽ ngủ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.