Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ

Chương 55




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Âm Từ đang ngồi bên bàn ăn món bánh ngọc lan* mà không biết mùi vị gì, thấy Chung Quan Bạch mở cửa thì lập tức đứng phắt dậy. Cậu có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng hiện giờ tiến lên một bước đến gần cũng không dám, sợ Chung Quan Bạch nổi nóng.

*Bánh ngọc lan - 玉兰饼: món bánh có vỏ ngoài bằng bột nếp chiên vàng giòn, bên trong nhân đậu, thịt, vừng hoặc một số loại nhân khác.Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ - Chương 54: 《Waltz on Air》- JONATHAN EDELBLUT

Ngài Chung lộ ra cánh tay lực lưỡng xinh đẹp đứng tựa vào cửa, vẫy vẫy tay với cậu bạn nhỏ: "Lại đây."

Hạ Âm Từ nghe lời đi qua, nhưng vẫn không dám đứng quá gần.

"Phục vụ, nhờ cậu đóng gói mấy món điểm tâm này lại, thêm hai phần bánh hoa mai*." Chung Quan Bạch gọi xong rồi nói với Hạ Âm Từ, "Bạn học Tiểu Hạ, thầy Lục của cậu là nhà giáo nhân dân mẫu mực, là kiểu người luôn đàng hoàng giảng giải khuyên răn người khác bằng lời nói, hai phút trước anh ấy vừa dạy dỗ tôi xong, không cho phép tôi sử dụng bạo lực với lứa tuổi thiếu niên nhi đồng, cũng muốn tôi xin lỗi cậu vì hành vi nóng giận của mình vừa nãy."

*Bánh hoa mai - 梅花糕: bánh ngọt đặc sản vùng Giang Nam, có tạo hình giống đóa hoa maiNgón Tay Những Người Nghệ Sĩ - Chương 54: 《Waltz on Air》- JONATHAN EDELBLUT

Hạ Âm Từ không ngờ thái độ của Chung Quan Bạch lại tốt như vậy, còn chưa kịp vui vẻ đã nghe thấy hắn nhanh chóng hạ giọng đe doạ: "Bánh hoa mai kia là tôi mời cậu, chờ lát nữa Master Lục đi vào cậu phải nói là đã tha thứ cho tôi rồi, nếu không anh ấy không để yên cho tôi đâu."

Đến khi Lục Tảo Thu cũng bước vào, Chung Quan Bạch dùng vẻ mặt thành khẩn bẩm báo: "Em đã xin lỗi bạn học Tiểu Hạ rồi đấy."

Lục Tảo Thu nhìn qua Hạ Âm Từ, Hạ Âm Từ lại nhìn Chung Quan Bạch, hắn nở nụ cười tiêu chuẩn: "Chẳng lẽ còn không đúng?"

Hạ Âm Từ nhìn nụ cười vô hại lộ tám cái răng của Chung Quan Bạch, trả lời: "...... Ừm, đúng vậy ạ, thầy Chung...... rất tốt."

Chung Quan Bạch nghe xong liền bày ra vẻ mặt tranh công với Lục Tảo Thu: Anh xem, em cũng là một ông thầy đứng đắn chứ bộ.

"Bạn học Tiểu Hạ, để tôi và thầy Lục đưa cậu về nhà." Chung Quan Bạch nói.

Hạ Âm Từ: "Nhưng mà trong nhà......"

Chung Quan Bạch vung tay lên: "Hôm nay sang nhà cậu chơi game."

Chung Quan Bạch nói chuyện chưa bao giờ khách khí, Hạ Âm Từ cho rằng lời này chỉ là một câu trào phúng theo hình thức khác mà thôi, nhưng không ngờ hắn nói xong thì thật sự ngồi vào ghế điều khiển, lái xe như thể chở theo vợ con ra ngoại ô dạo chơi cuối tuần, chạy đến dưới lầu nhà Hạ Âm Từ.

Căn hộ thông tầng này do Hạ Ngọc Lâu mua, từ ngày ông ta mang Hạ Âm Từ về nước thì vẫn luôn ở đây. Tầng hai và trần nhà cực cao được mở thông hoàn toàn rồi ốp gạch cách âm, đặt một cây grand piano Steinway*, vách tường bốn phía đặt kệ sách chìm, bên trong nhét đầy nhạc phổ ——

(*STEINWAY AND SONS: thương hiệu piano cao cấp đại diện cho những cây đàn grand piano và upright piano tốt nhất kể từ năm 1853. Giá một cây đàn Steinway & Sons giao động từ 120.000$ đến 300.000$ (khoảng 2.7 đến 7 tỉ VND) cho tất cả các model.)

Đây là dáng vẻ của phòng đàn cách đây hai ngày.

Hiện tại, căn phòng đàn có thiết kế nguyên bản theo phong cách cổ điển hoàn toàn biến thành sản phẩm thành tựu của khoa học kỹ thuật: bốn góc phòng đặt cột loa laser mini, máy tính chủ có khả năng tính toán tốc độ cao được lắp âm vào tường, mũ VR và hàng tấn thiết bị cảm biến tinh vi xếp đầy trên giá.

Công ty trang trí nội thất ngày hôm ấy tiếp nhận yêu cầu của Hạ Âm Từ, trực tiếp xem cậu nhóc là loại công tử nhà giàu ngu ngơ cả thèm chóng chán, toàn bộ trang bị đều chọn loại đắt tiền nhất, số lượng thiết bị thì ấn định theo khả năng cậu công tử vô công rỗi nghề này dẫn theo đám bạn phá của về nhà bay lắc.

Chung Quan Bạch đánh giá căn phòng trước mắt hồi lâu: "Bạn học Tiểu Hạ, nhà cậu có điều kiện thế này mà lại nỡ để tôi bao cậu ăn à."

Hạ Âm Từ nói: "Em...... bây giờ em lập tức gọi điện cho bọn họ đổi về như cũ."

"Đừng nha." Chung Quan Bạch ra vẻ mình rất có hứng thú, "Cậu đã chơi thử chưa? Chơi vui không?"

Hạ Âm Từ: "Không có. Kỳ thật...... Thầy Chung, em đứng nhìn bọn họ ra ra vào vào, dọn đàn dương cầm đi, mang mấy thứ này xếp lên, nghe tiếng bọn họ lắp đặt đồ đạc...... cảm thấy không thoải mái cho lắm, cho nên mấy hôm nay không dám ở quá lâu."

Chung Quan Bạch cố ý nói: "Là chính cậu muốn sửa, vì sao lại thấy không thoải mái? Tôi lại thấy nó thoải mái cực kỳ đấy."

Hạ Âm Từ cực kỳ hổ thẹn: "Em biết em làm thế là không đúng."

Chung Quan Bạch hỏi lại: "Vì sao lại không đúng?"

Hạ Âm Từ không cần nghĩ ngợi đã buột miệng: "Vì như vậy là có lỗi với cha em."

Chung Quan Bạch nghĩ, quả nhiên bị Master Lục mắt sắc nhìn thấu rồi, tất cả là vì cha.

"Ngài Hạ từng nói không cho cậu chơi game à?" Chung Quan Bạch hỏi.

Để được Hạ Ngọc Lâu công nhận đã tiêu phí toàn bộ thời gian và tinh lực của mình, làm gì còn sức tơ tưởng đến chuyện khác, ngay từ nhỏ Hạ Âm Từ đã luôn làm theo những gì Hạ Ngọc Lâu yêu cầu, cho nên căn bản cũng không biết ông ta không cho phép cậu làm cái gì.

"Cha không có nói như vậy, nhưng mà......" Tuy không có mệnh lệnh nghiêm cấm rõ ràng, nhưng Hạ Âm Từ biết, Hạ Ngọc Lâu nhất định sẽ không thích cậu chơi game. Nếu không phải biết rõ điểm này, cậu cũng sẽ không nhất thời kích động gọi người thay đổi toàn bộ phòng đàn.

"Không nói thì không phải được rồi sao." Chung Quan Bạch cầm lấy một bộ trang bị VR, "Mang lên, chơi tí đi."

Hắn rủ Âm Từ chơi game là có mục đích. Bạn nhỏ này có Lục Tảo Thu bảo kê, không thể vả cho một trận được, nhưng để bạn nhỏ nếm chút vị hành trong trò chơi điện tử thì chắc không thành vấn đề. Có rất nhiều thời điểm, người ta không phải vì thích nên mới am hiểu một thứ, mà là vì quá am hiểu cho nên mới thích nó. Chung Quan Bạch chắc mẩm con gà con Hạ Âm Từ bị đánh sấp mặt mấy lần trong trò chơi sẽ sớm nhận ra đánh đàn là chuyện vui vẻ đến cỡ nào thôi.

Thái độ của Chung Quan Bạch trước sau có khác biệt quá lớn, Hạ Âm Từ mang một bụng nghi hoặc, không muốn chơi game, chỉ muốn hiểu rõ sự tình, nhưng tư thế của hắn bây giờ hùng hổ như kiểu "cậu dám không tới thử xem", cường thế ngang bằng cái lần viện trưởng Quý rủ cậu ăn kem trong rạp hát, làm người ta căn bản không thể từ chối.

Kỳ thật Chung Quan Bạch cũng chưa từng chơi game VR, hắn chỉ từng nghe Đường Tiểu Ly say sưa miêu tả về một trò chơi làm mấy loại giải phẫu kỳ quái với nhân vật ảo có cơ bụng tám múi, mặt còn rất giống Tần Chiêu thú vị đến chừng nào.

Bọn họ khởi động chương trình, bên trong cài đặt sẵn không ít trò chơi xếp theo thể loại, may mà không có cái loại Đường Tiểu Ly thích chơi.

Chung Quan Bạch tùy tiện chọn một trò bắn súng, vừa thấy có hình thức 3V3 liền nảy ra ý đồ đen tối muốn nhìn thêm những biểu cảm khác của Lục Tảo Thu, thế là rủ rê bằng được anh cùng vào đánh một ván.

Trong cuộc đời gần ba mươi năm của Lục Tảo Thu, khái niệm về trò chơi điện tử cũng chỉ dừng lại ở lý thuyết, chưa bao giờ có thao tác thực tế.

Vì thế anh vô cùng thản nhiên thừa nhận: "Tôi chưa từng chơi qua."

Chung Quan Bạch vừa giúp Lục Tảo Thu mang trang bị vào, vừa khoa trương nói "Không sao đâu mà", "Lát nữa anh làm theo em là được", tóm lại là tràn ngập ý chí bảo vệ của chủ gia đình, còn thuận tay thừa dịp bạn nhỏ Hạ Âm Từ không chú ý tranh thủ sờ soạng người ta mấy cái, sau đó mới thoả mãn tuyên bố: Bắt đầu trò chơi.

Nhiệm vụ trò chơi rất đơn giản: Cùng các đồng minh trong tổ đội đi lấy một phần hồ sơ tuyệt mật.

Sau khi vào game, Chung Quan Bạch nghiên cứu bản đồ một chút, bắt đầu tự xem mình là chiến thần esports đứng ra tổ chức lộ tuyến: "Chúng ta cùng vào, đi dọc theo chỗ này lên tầng cao nhất."

Hạ Âm Từ và Lục Tảo Thu theo sau Chung Quan Bạch, tiến vào cao ốc.

Kẻ địch tới quá nhanh, mới đến tầng thứ ba đã xảy ra chạm trán.

Oan gia ngõ hẹp ai nhanh thì thắng, tất cả rút súng!

"...... Đuma?"

Chung Quan Bạch rút súng xong mới nhận ra mình không biết dùng thứ đồ chơi trong tay như thế nào, "Cmn cái này ——"

Không chờ hắn kịp nghiên cứu thao tác sử dụng, đối phương đã nổ súng.

Giữa màn mưa bom bão đạn, Lục Tảo Thu ôm lấy eo hắn kéo ra sau người mình, đọ súng với một tay bắn tỉa của phe đối địch.

Cùng lúc đó, bạn nhỏ Hạ Âm Từ cũng lưu loát nâng tay lên, xử lý thêm hai người nữa.

Chung Quan Bạch: "......"

Hạ Âm Từ thấy Chung Quan Bạch đứng ngốc tại chỗ liền nhắc nhở: "Thầy Chung, chúng ta đi lấy hồ sơ được rồi."

Mãi đến khi cho nổ két sắt lấy được hồ sơ, Chung Quan Bạch vẫn không nói tiếng nào.

Nhẫn nhịn đến khi trò chơi kết thúc, thầy Chung rốt cuộc không nhịn nổi nữa, phẫn nộ gỡ trang bị xuống lên án: "Mấy người! Nhất định là mấy người lén ở sau lưng tôi chơi trước rồi!"

Lục Tảo Thu: "Không có."

Hạ Âm Từ: "Thầy Chung, em cũng không có."

Chung Quan Bạch ra vẻ còn lâu tôi mới tin, Lục Tảo Thu lại nói: "A Bạch, từ thời trung học tôi đã được yêu cầu học một khóa bắn súng, thao tác khó hơn trong trò chơi hôm nay một chút, nhưng đại khái cũng có chỗ tương tự."

Hạ Âm Từ gật đầu: "Em cũng thế ạ."

Chung Quan Bạch: "......"

Ngài Chung cực kỳ khó ở, dùng ba giây để phỉ nhổ tài nguyên giáo dục bất bình đẳng của hội COCC trong đầu, sau đó mở danh sách trò chơi lên——

"Tôi không thích trò vừa rồi, đổi trò khác đi."

Ngài Chung rất muốn lấy lại mặt mũi, bèn vừa chọn trò chơi vừa làm như không có việc gì bâng quơ hỏi: "Này, hai người đã học đánh golf chưa?"

Lục Tảo Thu: "Ừm."

Hạ Âm Từ: "Rồi ạ."

Chung Quan Bạch: "...... Thế thì đua xe, bạn học Tiểu Hạ có bằng lái chưa?"

Hạ Âm Từ: "Có, đủ mười sáu tuổi là em lấy bằng rồi."

Chung Quan Bạch cực kỳ bất mãn liên tục ngược đãi thiết bị chọn trò chơi: "Cái này không vui."

"Cái này không được."

"Xấu quá."

......

Hạ Âm Từ đề nghị: "Hay là chúng ta đừng chơi nữa."

"Không được." Chung Quan Bạch nhất quyết từ chối.

—--------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.