Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ

Chương 53




*Drei Klavierstücke D.946: Tổ hợp ba tác phẩm không tên được viết vào tháng 5 năm 1828 trước khi Schubert qua đời, được biết đến rộng rãi với tên gọi "Impromptus" và Klavierstücke (những bản piano)

—------------------------------------

Thời điểm Chung Quan Bạch và Lục Tảo Thu cùng đi vào quán bar, bạn nhỏ Hạ Âm Từ đang ngồi ủ rũ bên quầy, đến mái tóc đen dài thả lòa xòa bên người cũng mãnh liệt tản ra hơi thở "hôm nay tôi không vui đâu."

Chung Quan Bạch cảm thấy hơi tội lỗi, dứt khoát móc ra thẻ ngân hàng (của Lục Tảo Thu) muốn giúp bạn nhỏ thanh toán hóa đơn. Nhưng đến lúc đi qua hắn mới nhận ra căn bản không đến lượt hắn tính tiền, trước mặt bạn nhỏ Hạ Âm Từ bày một loạt đồ uống đủ mọi màu sắc do người khác mời, ly nào cũng đầy tràn, muốn uống cũng uống không hết.

Chung Quan Bạch thuận miệng cảm thán một câu: "Nhớ năm xưa anh đây ngồi xuống quầy bar cũng được dân tình hâm mộ ngang ngửa thế này."

Lục Tảo Thu nhàn nhạt nói: "A Bạch, hình như em rất hoài niệm nhỉ."

"Khụ, không đâu." Chung Quan Bạch nghiêm túc nói, "Năm xưa em rất căm ghét loại mời mọc tùy tiện như thế."

Lục Tảo Thu liếc hắn một cái: "Thật không."

Đột nhiên Chung Quan Bạch nhớ đến một hình ảnh mơ hồ, hình như lúc còn ở Paris Lục Tảo Thu từng ở quán bar mời hắn một ly nước khoáng.

"Master Lục, anh phải nghe em nói!" Khát vọng ham sống của Chung Quan Bạch chưa từng mãnh liệt như thế, "Là như này này...... Người sành điệu nghiêm túc mới mời nước khoáng, chứ cái bọn phèn phèn thì toàn mời người ta mấy loại đồ uống màu mè thôi."

Lục Tảo Thu nhướn mày: "Ra là thế à."

Chung Quan Bạch phải lau mồ hôi cho chính mình: Đúng là tuyệt địa cầu sinh.

Hạ Âm Từ nghe thấy tiếng hai người thì đôi mắt hơi sáng lên, lập tức đứng dậy chào hỏi: "Thầy Chung, thầy Lục." Đại khái từ nhỏ cậu đã tập thành thói quen ở nhà chờ người lớn về, nghe thấy Chung Quan Bạch nói có việc phải xử lý, thế là dù phải ngồi chờ mấy tiếng đồng hồ cũng ngoan ngoãn không dám gọi một cuộc quấy rầy.

Chung Quan Bạch trợn mắt nhìn dãy đồ uống kia, không nhịn được trêu chọc: "Bạn học Tiểu Hạ, cậu ngồi đây chơi cũng vui quá nhỉ."

"Em không có uống." Hạ Âm Từ liếc nhìn cây đàn dương cầm trong quán bar, "Em cảm thấy bọn họ mời đồ uống là muốn em đánh đàn, nhưng hôm nay em không có tâm trạng."

Bạn học Tiểu Hạ à cậu ngây thơ quá rồi, Chung Quan Bạch nghĩ, không có ai mời đồ uống ở quán bar để xin người ta bán nghệ đâu.

"Bạn học Tiểu Hạ, có lẽ cậu nên suy nghĩ làm sao giải thích cho daddy của cậu thì hơn." Chung Quan Bạch nhìn thoáng qua những ánh mắt đánh giá bốn phía, giả vờ cảm thán bằng giọng điệu thiếu đánh, "Cậu xem, đây là nơi công cộng, bây giờ cậu hơi có chút danh tiếng rồi, nhất định sẽ bị người ta chụp hình, lúc này mở điện thoại ra không chừng sẽ thấy giật tít "Thiếu niên thiên tài dương cầm họ H nào đó mua say một mình ở quán bar" cũng nên."

"A Bạch." Lục Tảo Thu nhìn Chung Quan Bạch, trong mắt mang theo ý muốn nói "em đừng nghịch nữa", hắn nghe thấy lập tức bày ra tư thái của bậc tinh anh phù hợp với giá trị quan chủ nghĩa xã hội, nói với Hạ Âm Từ: "Bạn học Hạ Âm Từ, cậu có đói không, chúng ta cùng tìm một nơi thích hợp với lứa tuổi thiếu niên nhi đồng hơn để ăn trưa đi."

Thế là hai thanh niên lãnh một cháu nhi đồng lên xe, Hạ Âm Từ ngồi một mình ở hàng ghế phía sau, buồn bực nói: "Thầy Chung, kỳ thật cho dù bây giờ có tin tức trái chiều đi nữa thì cũng không cần lo lắng chuyện giải thích với cha em thế nào đâu, bây giờ ông ấy...... chắc là không có thời gian đi quản lý em."

Chung Quan Bạch từ kính chiếu hậu quan sát Hạ Âm Từ, thấy người ngồi sau đang nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ trông rất cô đơn.

Ai dà, các bạn nhỏ luôn đòi hỏi rất nhiều tình thương và sự chú ý của người lớn.

"Bạn học Tiểu Hạ này," Chung Quan Bạch vừa lái xe vừa đảm đương vai trò cố vấn tâm lý, "Cậu xem, hiện giờ mỗi ngày ngài Hạ đều vui vẻ hơn trước kia rất nhiều, không phải như thế rất tốt sao."

"Thì đúng là tốt, nhưng mà......" Hạ Âm Từ khó khăn nói, "Thầy Chung, có lẽ là do em quá ích kỷ."

"Cậu hy vọng ông ấy vui vẻ vì cậu phải không?" Chung Quan Bạch bày ra vẻ mặt thấu hiểu, "Nhưng mà bạn học Tiểu Hạ à, cậu phải biết mỗi người luôn có cách lý giải và biểu đạt tình cảm không giống nhau, cậu không thể mang từng thứ lên bàn cân so sánh được. Ngài Hạ đối với cậu là tình cảm của người cha đối xử với con trai, còn đối với thầy tôi thì là......"

Nhất thời Chung Quan Bạch không tìm ra từ ngữ nào để hình dung mối quan hệ của Hạ Ngọc Lâu và Ôn Nguyệt An, nó quá phức tạp. Hắn nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Hạ Âm Từ đang ngóng trông hắn nói tiếp, hiển nhiên cậu nhóc rất quan tâm đến vấn đề này.

"Quan hệ của bọn họ vừa là thầy, vừa là bạn, vừa như anh em, lại còn là tri kỷ...... ừm......" Chung Quan Bạch nhớ đến cuốn hồi ký kia, trong lòng có chút buồn phiền, có lẽ thêm một phần kính sợ nên không dám dùng vốn từ nghèo nàn ít ỏi của mình đi phán đoán cuộc đời của hai người kia.

Hắn tự ý thức được mình không có năng khiếu giảng bài, liền dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Tảo Thu ngồi bên cạnh: Master Lục ơi, mau cứu bồ đi.

Lục Tảo Thu nghĩ một chút rồi nói: "Tiểu Hạ, là thế này, chuyện phân loại và đặt khái niệm luôn có một ít hạn chế."

Hạ Âm Từ không quá hiểu, Lục Tảo Thu liền đưa ra một ví dụ dễ hình dung hơn: "Giới học thuật luôn đồng lòng cho rằng Mozart là đại diện cho âm nhạc cổ điển, nhưng không thể nói âm nhạc của ông ta không có tính lãng mạn."

Đúng là rất dễ hiểu, Hạ Âm Từ gật gù: "Em hiểu rồi."

Lục Tảo Thu tiếp tục nói: "Tiểu Hạ, mục đích của phân loại là để tìm ra đặc tính chung, giúp mọi người dễ dàng nhận thức về sự vật. Nhưng nó chỉ là một đánh giá chủ quan, quá mức thâm căn cố đế nên dễ dàng biến thành ngạo mạn và khinh suất, cho rằng hết thảy mọi thứ trên đời này đều có thể đem ra phân loại. Cha mẹ con cái, thầy giáo học sinh, bạn đời phối ngẫu, anh chị em, thân bằng quyến thuộc, người xa lạ...... những loại quan hệ này đều được phân loại chủ quan, có phân loại thì sẽ có giới hạn, mà mối quan hệ thật sự giữa con người với con người không thể bị giới hạn."

"Đúng đúng đúng." Chung Quan Bạch cực kỳ không biết xấu hổ bổ sung thêm ví dụ của chính mình: "Không sai, bạn học Tiểu Hạ, ví dụ như tôi đây, tôi là bạn đời của Master Lục, cũng là bạn tri âm, bạn học cùng trường, người đệm đàn, học sinh......lại vừa là cục cưng yêu dấu của anh ấy."

Hắn nói xong còn vô cùng đắc ý hỏi lại Lục Tảo Thu: "Master Lục, em nói có đúng không?"

Lục Tảo Thu nhàn nhạt nói: "Lần sau trước khi lên tiếng thì phải giơ tay."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong mắt lại tràn đầy yêu chiều.

Hạ Âm Từ cúi đầu, mím môi không nói lời nào.

Lục Tảo Thu cực kỳ kiên nhẫn nói tiếp: "Tiểu Hạ, tôi nói những điều này với cậu không phải để phân biệt đúng sai, cậu có thể không tán thành."

"Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, quan hệ của tôi và A Bạch không phải là loại chiếm đa số trên thế giới, nhưng ít nhất vẫn được phân loại vào một nhóm, cho nên chúng tôi vẫn thuộc về một cộng đồng, ít nhất ở trong quần thể này chúng tôi được người khác thấu hiểu, cả trong lẫn ngoài quần thể luôn có người không ngừng đấu tranh đòi quyền bình đẳng. Mặc dù như vậy, tôi vẫn sợ A Bạch tủi thân."

"Mà ngài Hạ và thầy Ôn thì không lựa chọn bất cứ cách phân loại nào, bọn họ trải qua cả đời vất vả, không thể thuộc về nhau, nếu cậu có thể thông cảm, bọn họ cũng sẽ thanh thản hơn một chút."

Chung Quan Bạch chậm rãi phủ tay mình lên mu bàn tay Lục Tảo Thu, làn da lành lạnh ngược lại làm hắn cảm thấy ấm áp hơn.

Lục Tảo Thu vốn không thích thuyết giáo, ở Nhạc viện anh cũng là loại giáo sư mặt sắt có chuyên môn cao, chỉ đánh giá sinh viên dựa trên thực lực, là nhân vật hiếm hoi ở trong môi trường đó mà không đặt ý thức hình thái lên vị trí quan trọng nhất.

Lúc này anh nói nhiều như vậy, cũng đều vì những con người, những sự việc này có liên quan mật thiết đến Chung Quan Bạch.

Qua nhiều năm như vậy, phàm là những chuyện có quan hệ đến Chung Quan Bạch, Lục Tảo Thu đều tự mình nhúng tay, hơn nữa còn xem chúng quan trọng hơn vấn đề của chính mình.

Hạ Âm Từ nghiêm túc nghe xong, suy nghĩ hồi lâu, đôi mắt chậm rãi đỏ lên: "Em cảm thấy em đúng là người không ra gì."

Chung Quan Bạch an ủi từ tận đáy lòng: "Cậu đàn hơi không ra gì một chút thôi, con người thì không đến nỗi nào mà."

Lục Tảo Thu bình tĩnh chỉ ra một sự thật: "A Bạch đôi khi cũng đàn không ra gì."

Chung Quan Bạch: "......"

Đúng vậy, nói về kỹ năng, ở đây đại khái chỉ có mình Lục Tảo Thu là thật sự không có ai dám chê bai, một lần duy nhất ngoại lệ chỉ là lần anh không nghe được, nhưng Chung Quan Bạch không nỡ nhắc tới, lấy ra trêu cợt vui đùa cũng không được.

"...... Những điều thầy Lục nói em chưa từng nghĩ tới, em nên nghĩ cha em vất vả thế nào mới phải." Hạ Âm Từ nhớ lại lúc cậu còn nhỏ, Hạ Ngọc Lâu đích thân dạy tiếng Trung cho cậu, dạy rất cẩn thận tỉ mỉ đến không khác gì một đứa trẻ lớn lên ở Trung Quốc, nói tiếng Trung không bị lẫn một từ đệm tiếng Anh nào, chữ Hán viết tay so ra còn đẹp hơn chữ thầy giáo dạy trên trường.

Kỳ thật không cần Hạ Âm Từ nói, dù ai nhìn vào một đứa bé như Hạ Âm Từ cũng đều nhận ra Hạ Ngọc Lâu đặt bao nhiêu tâm lực vào chuyện giáo dưỡng. Đó không phải thành quả trong một sớm một chiều, mà mọi lời nói hành động đều phải mẫu mực, phải trở thành một người cha nghiêm khắc đủ để làm tấm gương cho bất kỳ cậu bé nào ròng rã mười sáu năm như một ngày.

"Đến giờ em vẫn rất muốn nghe cha em khen em một lần, nói em đánh đàn xem như...... không tệ, nói thật ra ông ấy cũng có...... có một chút vừa lòng với em. Cho nên mấy ngày nay em cũng chỉ biết tự mình buồn khổ...... lại không nghĩ tới, ông ấy vẫn luôn muốn cuộc sống như bây giờ hơn." Hạ Âm Từ lẻ loi ngồi ở hàng ghế sau trống trải, âm thanh ngày càng thấp dần.

"Thật ra," Chung Quan Bạch dừng xe trước một quán ăn, "Thầy tôi cũng chưa từng nói với tôi hai chữ "vừa lòng" bao giờ cả. Bây giờ nhớ lại, câu ông ấy nói nhiều nhất là...... "làm lại lần nữa"."

Hạ Âm Từ nao nao: "Câu cha em nói nhiều nhất hình như cũng là......"lại lần nữa"."

Cậu nói xong thì càng buồn thêm: "Nhưng mà, ý của câu làm lại lần nữa...... không phải là do không vừa lòng sao?"

"Không." Chung Quan Bạch nói, "Không phải như thế, đó không phải là một câu đánh giá."

Ở thời điểm hắn đi nhầm đường, muốn quay trở về lại cảm thấy đau đớn từng cơn, ở thời điểm ký ức và ngón tay đều không thế tự khống chế, ở thời điểm hắn không hề có linh cảm, cảm thấy mình không thể viết ra một giai điệu nào nữa, ở thời điểm hắn cực kỳ hạnh phúc hợp tấu với Lục Tảo Thu, anh từng nói: "Lại lần nữa."

Ở thời điểm Lục Tảo Thu không nghe thấy, quyết định luyện cảm giác ngón tay để lên dây đàn, ở thời điểm Lục Tảo Thu khôi phục thính lực nếm trải cảm giác vui sướng tột bậc khi kéo đàn, hắn cũng từng nói: "Lại lần nữa."

Giữa thời khắc gian nan u ám, giữa hành trình phồn hoa tráng lệ đều xuất hiện mấy chữ này.

Chung Quan Bạch xoay người, nói với Hạ Âm Từ: "Làm lại lần nữa, tức là có hy vọng, là có người mang lòng chờ mong đối với cậu."

Hắn nói xong thì xuống xe mở cửa cho Lục Tảo Thu, chờ anh đi ra mới tràn đầy tâm ý nhìn vào mắt anh: "Tảo Thu, em còn có rất nhiều chuyện muốn nói với anh."

Ánh mặt Lục Tảo Thu rất dịu dàng: "Tôi sẽ nghe hết."

Chung Quan Bạch quấn lấy Lục Tảo Thu nhu tình mật ý nửa ngày mới phát hiện ra Hạ Âm Từ vẫn chưa đi xuống: "Ủa? Có phải em vô ý khóa trái bạn nhỏ kia ở trong xe rồi không?"

Hắn kéo cửa xe ra thì thấy không phải, là bạn nhỏ không chịu xuống xe.

"Bạn học Tiểu Hạ, xuống xe đi nào." Chung Quan Bạch thò đầu vào trong, nghiêm túc giải thích, "Quyền lợi tài xế của tôi chỉ mở ra cho một mình thầy Lục thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.