Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 77: Nén Dữ Liệu 4




Lâm Tầm hỏi Thường Tịch: “Thứ gì có thể có những kỹ năng này?”

“Yêu ma quỷ quái.” Sư huynh nói.

Lâm Tầm: “Người không thể?”

Sư huynh: “Có lẽ tu luyện tà thuật có thể.”

Lâm Tầm: “Tóm lại không phải người tốt?”

Sư huynh: “Nếu như là cảnh giới Nguyên Anh trở lên, cũng có thể.” Anh tôi hiếm khi nói nhiều mấy câu: “Cảnh giới Nguyên Anh có nguyên thần, một ý niệm, trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm.”

Lâm Tầm như có điều suy nghĩ.

Hắn tiếp tục hỏi: “Vậy sư huynh, kỳ Trúc Cơ đến kỳ Kim Đan quan trọng nhất là cái gì?”

Sư huynh nhìn hắn: “Không phải cậu vừa tới Trúc Cơ à?”

Lâm Tầm đảo mắt: “Tôi đang tự hỏi.”

Hắn tiếp tục nói: “Tôi đã học được cách nén linh lực thành trạng thái cố định, nhưng tiếp theo cũng không biết nên làm như thế nào.”

Thường Tịch nói: “Sắp rồi.”

Lâm Tầm cũng biết sắp rồi.

Trước khi hệ thống trục trặc, thanh tiến độ kỳ Kim Đan của hắn đang dừng ở 90%, nhưng hắn không có linh cảm — chướng ngại vật lớn nhất cản trở hắn đề cao cảnh giới tu tiên không phải trình độ tri thức không đủ, mà là trình độ ngữ văn không đủ cao — không thể liên hệ được tri thức tu tiên và tri thức mã nguồn với nhau được.

Hắn tiếp tục chân thành hỏi sư huynh.

“Linh lực nén thành Kim Đan, là tu vi trong cơ thể.” Chỉ nghe sư huynh nói: “Tôi là cảnh giới Kim Đan, nhưng thật ra chỉ là đột phá bên trong thôi.”

Lâm Tầm: “Nói như thế nào?”

“Một kích của tui vi Trúc Cơ và một kích của tu vi Kim Đan cách biệt một trời một vực, nhưng nhìn qua lại không thấy khác biệt.”

Lâm Tầm: “Người cảnh giới Kim Đan có rất nhiều linh lực trong cơ thể, cho nên uy lực càng lớn… Là như thế sao?”

Thường Tịch: “Không phải.”

Lâm Tầm: “Vậy…”

Thường Tịch: “Tôi không thể nói cho cậu hết được, nếu không cậu chẳng khác gì gian lận.”

“Được rồi.” Lâm Tầm cũng biết người tu tiên coi trọng ngộ tính, nhân tiện nói: “Tôi sẽ trở về suy nghĩ thật kỹ.”

Trầm mặc một lát.

Lâm Tầm: “Sư huynh.”

Thường Tịch: “Làm sao.”

Lâm Tầm: “Có lẽ Kỳ Vân đã xảy ra chuyện, vì sao chúng ta không nóng vội?”

Còn không nhanh không chậm đi đường, thậm chí giao lưu về tâm đắc trong việc tu tiên nữa chứ.

Thường Tịch: “Nếu thật sự đã xảy ra chuyện, vậy cũng muộn rồi.”

— Có lẽ đây chính là tâm tính của phật tu đi.

Mà Kỳ Vân ở bên ngoài ngoài một mình, sư phụ không thương sư đệ không yêu, mất liên lạc cũng không có ai chú ý tới, bởi vì trận doanh đối lập, hai người bọn họ cũng không dám gọi tiền bối tiên môn, không có ai xui xẻo hơn kiếm tu này.

Lâm Tầm: “Tôi cũng chỉ có thể chúc gã may mắn.”

Thường Tịch không nói gì, qua một hai phút lại mở miệng: “Vì sao cậu lại che mặt?”

Lâm Tầm nghe nói như thế thì kéo khẩu trang màu đen ra — bên ngoài lắm người, trước đó ảnh của hắn đã được dạo một vòng trên mạng, bây giờ lại mang theo Con Trỏ Chuột nổi bật như vậy, hắn sợ bị nhận ra.

Đeo khẩu trang có chút ngột ngạt, không thoải mái, nhưng cho dù không thoải mái thì cũng chỉ là một chút gánh nặng nhỏ ngọt ngào — nếu hắn không ở cùng với Đông Quân, cũng không cần đeo khẩu trang, so sánh hai việc này với nhau, hắn tình nguyện đeo.

Hắn ho một tiếng, quyết định không cần để tình yêu làm bẩn tu vi Phật gia của sư huynh, chỉ nói: “Tôi bị cảm.”

Hai người vừa nói vừa đi, cũng đã đến dưới tầng công ty quản lý của Kỳ Vân.

Khu vực này rất phồn hoa, có rất nhiều công ty cùng loại, cũng có vài trường quay, văn phòng đột ngột mọc lên từ mặt đất, nhưng bởi vì sắc trời ảm đạm, bên trên cửa kính cũng chiếu ra một tầng mây đen nặng nề.

Bọn họ dựa theo địa chỉ trên mạng đi đến công ty của Kỳ Vân, công ty này tên là “Công ty trách nhiệm hữu hạn quản lý văn hoá Phồn Tinh”, am hiểu nhất là tạo ra thần tượng trẻ tuổi, đang chuẩn bị đẩy ra mấy hạt giống, tham gia một chương trình tuyển chọn quốc dân đang hot.

Cô gái lễ tân rất xinh đẹp, mặt mày thanh tú.

Lâm Tầm nói rõ ý đồ đến đây với cô, muốn tìm một nghệ sĩ rap là Kỳ Vân.

Cô gái nghi ngờ nhìn hai người bọn họ, hỏi: “Xin hỏi hai anh có quan hệ thế nào với nghệ sĩ đó?”

“Tôi là anh gã.” Lâm Tầm nói, sau đó lại kéo Thường Tịch qua, người xuất gia không thể nói dối, cho nên hắn nói thay Thường Tịch: “Đây là anh họ của gã.”

Cô gái tiếp tục nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi anh có thể cung cấp giấy tờ chứng minh quan hệ của mình không?”

Cùng lúc đó, Lâm Tầm bén nhạy phát hiện ra bảo vệ ở cửa cũng nhìn bọn họ mấy lần.

Trong lòng hắn nghĩ không đúng, có lẽ hắn và Thường Tịch đã bị cho là fan cuồng tìm tới cửa quấy rầy — cô gái này có vẻ xinh đẹp, đầu óc lại không tốt lắm, cũng không nghĩ xem ngoại trừ học sinh tiểu học ra, ai còn có thể làm fan của Kỳ Vân chứ.

Hắn tháo khâir trang màu đen xuống, dự định nói đạo lý với cô gái này.

Trong nháy mắt tháo xuống, có vẻ cô gái còn nhìn hắn vài lần.

“Chúng tôi không phải người xấu.” Lâm Tầm mỉm cười với cô, giơ điện thoại lên, mở tin nhắn của mình và Kỳ Vân ra, giả vờ không nhìn thấy mấy từ ba ba con trai đầy màn hình, lịch sự nói: “Cô xem, chúng tôi thật sự biết nhau, còn ở trong một nhóm chat gia đình.”

Hắn lại ấn mở tài khoản đầy hình tự sướng của Kỳ Vân: “Đây là gã.”

Cô gái lại nhìn hắn thêm vài lần, nói: “Anh chờ một lát.”

Sau đó, cô bấm máy riêng trên bàn, có vẻ đang nói chuyện với một quản lý gì đó, hỏi thăm tung tích của Kỳ Vân.

Nửa phút sau, cô gái nhíu mày.

Để điện thoại xuống, cô nói với Lâm Tầm: “Chúng tôi cũng đã không liên lạc được với nghệ sĩ này hai ngày rồi.”

Lâm Tầm và Thường Tịch liếc nhau một cái.

— thật sự đã xảy ra chuyện.

Còn có thể làm sao được?

Tra.

Nghệ sĩ mất liên lạc, công ty có trách nhiệm, nhưng Kỳ Vân cũng không phải một nghệ sĩ có tên tuổi, công ty không phí sức lắm, chỉ phái người đại diện của gã đi tìm với bọn họ.

Người đại diện họ Tạ, hơn ba mươi tuổi, không phải người đại diện của một mình Kỳ Vân, một nhóm thực tập sinh đều là của hắn ta.

Camera cho thấy hành động của Kỳ Vân trước đây đều rất bình thường, có dáng vẻ mà một thực tập sinh nên có — sáng sớm mỗi ngày tập nhảy, mặc dù trông như quần ma loạn vũ, mỗi lúc trời tối trở về phòng ngủ, về phần sau khi về phòng lướt điện thoại đến mấy giờ thì không biết.

Chuyện này xảy ra vào một buổi tối hai ngày trước.

Tối đó, công ty bị cúp điện.

Lúc ấy Kỳ Vân đang ngồi trong nhà ăn ăn tối với mấy thực tập sinh khác.

Sau khi mất điện, đa số camera cũng ngừng hoạt động, đương nhiên không có hình ảnh gì.

Hai mươi phút sau, hệ thống điện lực khôi phục, nhưng cho dù tìm thế nào cũng không thấy cái bóng của Kỳ Vân — chỗ nào cũng không có gã.

Sắc mặt đại diện Tạ hơi trắng, có lẽ đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, cũng có lẽ là sợ hãi — một người sống, lại cứ biến mất trong công ty như vậy.

Hắn ta gọi mấy thực tập sinh kia đến.

Một thực tập sinh mặt em bé nói: “Khi đó chúng tôi đang chơi điện thoại chờ đèn sáng.”

Một thực tập sinh thanh tú xinh đẹp nói: “Hình như gã cầm một cái gậy huỳnh quang đi vệ sinh.”

Một thực tập sinh quyến rũ khác nói: “Bình thường gã hơi quái đản, có thể là đi tìm linh cảm.”

Thực tập sinh anh tuấn cuối cùng nói: “Hôm đó gã còn chẳng để ý mấy.”

Mặt em bé: “Chẳng lẽ gã ra lâu rồi?”

Người quyến rũ nói: “Vậy cũng không thể, phòng ăn ở tầng mười một, thang máy bị ngừng, ngoại trừ người đầu óc có vấn đề, ai sẽ sờ soạng xuống tầng chuồn ra khỏi toà nhà chứ?”

Không, cũng không thể nói như vậy, Lâm Tầm thầm nghĩ.

Đầu óc tên Kỳ Vân này thật có chút lồi lõm.

Hắn nhìn vẻ bề ngoài của mấy người kia, trong lòng tự nhủ có đủ loại hình, vậy Kỳ Vân phụ trách gì trong nhóm này, phụ trách thiểu năng sao?

Lâm Tầm lật qua lật lại camera hai mươi phút cuối cùng trước khi mất điện.

Hắn: “Nguyên nhân mất điện là gì?”

Đại diện Tạ: “Hình như là đường dây cũ rồi.”

Lâm Tầm: “Lâu rồi chưa thay hả.”

Tạ người đại diện: “Có lẽ công trình hơi tồi tàn.”

Lâm Tầm: “…”

Hắn xem đi xem lại video kia mười mấy lần.

Hắn nói: “Chúng ta đến nhà ăn nhìn xem.”

Thường Tịch: “Cậu nhìn ra cái gì?”

“Cũng không có gì, tôi chỉ cảm thấy với loại người như Kỳ Vân, không thể dùng logic đến phỏng đoán quy luật hành vi của gã.” Lâm Tầm nói: “Tôi muốn tới chỗ đó xem một chút.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.