Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 63: Duyệt Cây 4




Một nụ hôn như gần như xa, chỉ là nhẹ nhàng ấn lên khóe môi của hắn một chút, sau đó dừng lại.

Thời gian dường như đứng im, có lẽ chỉ là một quãng thời gian rất ngắn, Đông Quân buông hắn ra.

Hắn mở mắt, nhìn thấy đôi mắt của Đông Quân.

Con ngươi màu đen tuôn ra một loại cảm xúc nào đó, cảm giác áp bách như có như không, nhưng mà lại rất ôn hòa.

Giọng nói của Đông Quân có chút khàn khàn, hỏi hắn: “Còn sợ không?”

Lâm Tầm nhìn về phía vòng quay.

Vòng quay bằng kính còn đang chậm chạp leo lên, sẽ lên tới đỉnh điểm ngay lập tức.

Gió trên không trung càng lớn hơn, hắn không biết là cabin đang lắc lư, hay là mình đang run rẩy.

Hắn thấp giọng nói, “Sợ…”

Đông Quân ôm hắn càng chặt, cánh tay vẫn luôn khóa lấy vai hắn, hắn không chỗ nào để trốn, chỉ có thể nhắm mắt lại.

Hơi thở quen thuộc vờn quanh hắn.

Lần này, Đông Quân hôn rất sâu.

Toàn bộ thế giới đều yên lặng, vào khoảng khắc này, Lâm Tầm quên đi không trung, cũng quên đi vòng quay, toàn bộ thế giới dường như chỉ còn chính hắn, cùng với người vẫn luôn ôm lấy mình.

Nhưng mà hắn… căn bản còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Hắn không nghĩ tới sẽ xảy ra loại chuyện này, cũng không biết hôn người khác như thế nào.

Gần như quên cả thở, hắn chỉ thăm dò mút một chút, quyền chủ động liền bị tước đoạt hoàn toàn hơn, hắn ngã vào trong sự điên đảo rối loạn vô biên, dường như vĩnh viễn sẽ không dừng lại.

Đến khi cuối cùng mới được buông ra, hắn nhìn thấy đôi mắt Đông Quân lần nữa.

Một giây này, trái tim của hắn nhảy lên kịch liệt, trong lòng tuôn ra cảm xúc mềm mại khó mà hình dung, dường như mình thích người này, đã thích rất nhiều năm.

Có lẽ vậy.

Làm một fan kỹ thuật ở trong nhóm fans vợ nhiều năm, thậm chí vì để hòa hợp mà còn kêu “ông xã” với các cô, có lẽ tình cảm của hắn cũng sẽ biến hóa theo.

Hắn rũ mắt, ngón tay còn nắm lấy góc áo của Đông Quân.

Giọng của Đông Quân có chút khàn khàn: “Tới mặt đất rồi.”

Lúc vòng quay xuống tới nơi, hắn mềm nhũn, gần như đứng không vững, được Đông Quân nắm lấy mới giữ vững trọng tâm.

Lúc này mặt trời đã chìm đến đường chân trời, sắp tối, bầu trời có màu hỗn hợp của xanh và tím, mấy vì sao sáng lên ở phương bắc.

Hắn hít thở sâu mấy hơi, lúc này mới khôi phục từ trong cảnh thiếu dưỡng khí, nhưng đầu óc vẫn còn ngây ngốc, không dám nhớ lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Một chú hề mũi đỏ lắc lư đi tới, nhét vào trong tay Lâm Tầm một quả bóng bay con thỏ màu đỏ, hắn nói một tiếng cảm ơn, nhìn khắp bốn phía.

Dưới vòng quay dường như có người đang nhìn bọn họ.

Tay của Lâm Tầm còn chưa được Đông Quân buông ra, thế là quay đầu nhìn về phía anh: “Có phải anh sẽ lên hot search một lần nữa không.”

Đông Quân cũng nhìn hắn: “Nếu em không thích… sẽ không lên.”

Lâm Tầm cầm bóng bay: “Đây chính là sức mạnh của tư bản sao?”

Đông Quân cười, không nói gì nữa.

Hiện tại là thời gian cơm tối, bọn họ chọn một nhà hàng ven hồ trong khu vui chơi.

Trong nhà hàng trang trí phù hợp với phong cách truyện cổ tích, ca khúc nhẹ nhàng ngọt ngào phát đi phát lại, giống như những câu chuyện của trẻ nhỏ.

Lâm Tầm ngồi đối diện Đông Quân.

Hắn chống cằm nhìn Đông Quân, không biết nên nói cái gì.

Đông Quân nhìn hắn, cũng không nói gì.

Nửa ngày sau, Đông Quân cười trước.

Lúc anh cười, khóe môi xinh đẹp hơi nhếch lên, đôi mắt có một độ cong xuống, ánh đèn đối diện chiếu vào đáy mắt giống như những ngôi sao.

Ngũ quan tươi sáng đầy sức sống, giống như băng tuyết tan rã.

Anh cười một tiếng, Lâm Tầm cũng không khống chế nổi mình, cúi đầu cười.

Hắn nói: “Em không biết… muốn nói gì, em cảm thấy rất không chân thực.”

Đông Quân nói: “Chỗ nào không chân thực?”

Lâm Tầm: “Cả người anh đều không chân thực.”

Đông Quân nhíu mày.

“Dù sao bất cứ phương diện nào anh đều rất hoàn mỹ.

Là ông chủ của Ngân Hà, mà em chỉ là một lập trình viên rất bình thường, em còn không biết có thể làm ra được thành quả hay không.”

“Em hẳn nên tự tin một chút.” Đông Quân nói: “Em ở bất kì phương diện gì cũng đều rất ưu tú, ví dụ như làm ra Lạc Thần.”

“Chỉ có anh cảm thấy Lạc Thần chơi vui.” Lâm Tầm quấy sữa bò trong côc, nhắc tới: “Mà anh lại làm ra lái tự động.”

Đông Quân: “Hôm qua em còn thảo luận về phương hướng cải tiến lái tự động đấy.”

Người này muốn tranh cãi cùng mình.

Anh sẽ không có khả năng nói thắng mình, năng lực Lâm Tầm tâng bốc nam thần trên mạng rất xuất chúng.

Lâm Tầm: “Chỉ là đánh bậy đánh bạ thôi, em thích lĩnh vực toán học kia, nhưng anh lại đưa ra toàn bộ dàn khung.”

Đông Quân không nói gì.

Lâm Tầm đối mặt với anh — bị nhìn chằm chằm thế này, hắn có chút hoảng.

Sau sự lặng im ngắn ngủi, hắn nghe thấy Đông Quân nói: “Anh cảm thấy em có chút sợ hãi anh.”

“Em cũng không biết.” Lâm Tầm nhìn anh: “Em giống như thật sự… có chút sợ anh.”

Hắn nói không ra được rốt cuộc đây là một loại cảm giác gì.

Đông Quân sẽ không ăn người, hắn cũng không phải loại người tự ti nhát gan.

Không phải là hắn chưa từng quen biết với những nhân vật lớn – năm đó ông nội là kỹ sư già du học trở về, khách đến nhà không thiếu những người từng xuất hiện trong sách giáo khoa.

Đến đại học, giáo sư cũng là người nổi danh lừng lẫy trong giới, mà hắn còn được giáo sư dẫn đi rất nhiều hội nghị học thuật trình độ cao.

Nghề này lấp lánh ánh sao, không thiếu thiên tài cũng không thiếu ngôi sao sáng, mà hắn đã gặp không ít thiên tài và ngôi sao sáng đó.

Tôn kính sùng bái thì có, nhưng nơm nớp lo sợ hình như chưa từng có, loại tâm trạng tự ti này xưa nay sẽ không xuất hiện, khiêm tốn ngoài miệng đã đủ rồi, hắn không phải người thiếu tự tin.

Chỉ là, ngoại trừ Đông Quân.

Cố tình lại là Đông Quân, hắn không có cách nào ở chung tự nhiên với anh được.

“Có thể là bởi vì em vẫn luôn rất sùng bái anh đi.” Hắn nói: “Luôn cảm thấy, cho dù em làm ra cái gì cũng không sánh nổi với Đông thần.”

Đông Quân: “Ngược lại anh cảm thấy em rất lợi hại, ừm… anh so ra kém em.”

“Anh lại lừa em.” Lâm Tầm nói.

Hắn nhìn Đông Quân, nháy nháy mắt: “Cho nên khi anh cảm thấy một người rất lợi hại, sẽ muốn ở cùng một chỗ với người đó sao? Em cảm thấy anh rất quen thuộc.”

Trong mắt Đông Quân có mấy phần nghiền ngẫm: “Em có biết… dáng vẻ bây giờ của em rất thú vị không?”

Lâm Tầm: “…”

Dáng vẻ gì?

Líu lo không ngừng?

Thăm dò từng chút?

“Em không thú vị…” Hắn nói, “Hơn nữa chúng ta mới quen nhau hơn mười ngày.

Nói thật, thật ra ngay cả Đông Quân là người như thế nào em còn chưa hiểu rõ lắm.”

“Có đôi khi em cũng làm anh cảm thấy rất lạ lẫm,” Đông Quân: “Nhưng anh không muốn chờ.”

Lâm Tầm nghĩ, hắn biết ý của Đông Quân.

Tất cả mọi người đều không phải trẻ con.

Trẻ con vị thành niên có thời gian và tâm tư vô cùng vô tận, có thể chơi thử trò thầm mến, nhưng bọn họ thì không.

Đông Quân là ông chủ Ngân Hà, đương nhiên là bận rộn, hắn cũng có Lạc Thần mà mình muốn làm, cuộc sống của bọn họ không có giao thoa.

Thế là, giống như tất cả người trưởng thành, nếu nhìn thấy một người cảm thấy hứng thú, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau tiến hành một hai lần hẹn hò, sau đó lập tức bắt đầu.

Nếu không vui thì lập tức chia tay.

Hắn: “Em chỉ có chút bất ngờ.”

Đông Quân: “Dường như em không quá vui.”

Lâm Tầm lắc đầu.

Đông Quân híp mắt: “Thật không ư?”

Lâm Tầm: “Không.”

Thật ra hắn vẫn luôn ở trong trạng thái nhịp tim đập nhanh, chỉ là một vài suy nghĩ không bờ bến, cố gắng duy trì bình tĩnh ở mặt ngoài.

Nhưng hắn sẽ không nói cho Đông Quân.

Nếu như là Đông Quân, sao hắn có thể… không vui được.

Hắn thấp giọng nói: “Em chỉ là… được yêu mà sợ.”

“Vậy anh có thể thừa nhận là em đồng ý không?” Đông Quân nhìn hắn.

Lâm Tầm không dám nhìn anh, ánh mắt cố định trên cốc thủy tinh, giọng nói cũng dần dần thu nhỏ: “Em cảm thấy có thể.”

Đông Quân: “Ngẩng đầu.”

Lâm Tầm ngẩng đầu yên lặng nhìn anh.

“Ờm, anh không cảm thấy…” Lâm Tầm nói: “Đối thoại của chúng ta rất xấu hổ sao?”

Đông Quân nói: “Bởi vì em hẳn nên ở bên cạnh anh chứ không phải ở đối diện.”

Lâm Tầm cảm thấy Đông Quân đang phê bình hắn.

Được.

Vậy hắn biết sai liền sửa.

Hắn đứng dậy, vòng qua bàn, đi đến bên Đông Quân, còn chưa ngồi xuống hoàn toàn đã bị Đông Quân ôm vào lòng.

Hắn ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của Đông Quân.

Người này đang rũ mắt nhìn hắn.

Bên trong vẻ mặt dịu dàng nhã nhặn của anh, dường như có rất nhiều thứ khác biệt.

Lâm Tầm nghĩ, còn nói em không vui, em cảm thấy dáng vẻ này của anh cũng không vui mấy.

Ngay lúc đang oán thầm, Đông Quân cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên thái dương hắn.

“Cảm ơn,” Hắn nghe thấy Đông Quân nói, “Anh cũng cảm thấy… được yêu mà sợ.”

“Anh không thể được yêu mà sợ,” Lâm Tầm nói: “Có rất nhiều người thích anh.”

“Vậy em cũng không thể ăn chanh,” Giọng nói trầm thấp mà dịu dàng của Đông Quân vang lên bên tai hắn, “Anh chỉ thích Lâm Tầm.”

Lâm Tầm thật sự không chống đỡ được.

Hắn giữ tư thế được Đông Quân ôm lấy, chôn mặt lên trên bả vai anh, chờ đến khi cảm giác nhiệt độ trên người mình giảm đi mới dám ngẩng đầu lên một lần nữa.

Ngẩng đầu một cái, lại bị Đông Quân hôn lên khóe mắt.

Cũng may Đông Quân đã chậm rãi buông hắn ra.

Nhưng vẫn nắm tay hắn, mười ngón đan xen.

Lâm Tầm nhìn mười ngón giao nhau, nhớ tới trong mê cung giáo đường hôm nay, ban đầu là một màu đen kịt, đến mức không thể không nắm tay — ít nhất khi đó Đông Quân còn chưa phát hiện bên trên ma trượng có cái nút phát sáng.

Hắn ngẩng đầu nhìn vẻ dịu dàng trong mắt Đông Quân.

Lừa đảo.

Mà hắn có thể làm gì bây giờ?

Không thể làm gì cả, thậm chí hắn còn đưa tay chỉnh lại cổ áo hơi xộc xệch vì động tác vừa rồi của Đông Quân.

— fan cuồng chính là hèn mọn như thế.

Sắc trời hoàn toàn tối xuống, bên kia hồ bờ bắt đầu bắn pháo hoa.

Xinh đẹp thì rất xinh đẹp, Lâm Tầm nhìn qua loa vài lần, bắt đầu chơi điện thoại.

Điện thoại cũng không có gì để chơi.

Một cái tay kéo hắn tới.

Hắn tựa trên vai Đông Quân, quay đầu nhìn anh.

Lâm Tầm: “Em vẫn còn cảm thấy giống như đang nằm mơ.”

Đông Quân: “Em có thể nằm mơ vĩnh viễn.”

Lâm Tầm cười với anh: “Nghe có vẻ cũng không tệ.”

Hắn: “Cho nên ngày mai anh sẽ còn thích em?”

Đông Quân: “Ngày kia cũng thế.”

Lâm Tầm: “Vậy em cũng sẽ thích anh.”

Đông Quân nhẹ nhàng cười.

“Trên thực tế,” Đông Quân nói, “Anh muốn dẫn em về nhà mình đêm nay.”

“Vậy…” Lâm Tầm chần chờ: “Bạn cùng phòng có thể sẽ đánh chết em.”

Đông Quân dùng dĩa xiên cho hắn một miếng hoa quả: “Cho nên anh sẽ đưa em về nhà.”

Lâm Tầm nuốt xuống.

Đông Quân nhìn hắn: “Chậm một chút.”

Lâm Tầm: “Dường như anh rất hay chăm sóc người khác.”

Một miếng quả tiếp theo được đưa đến bên miệng, hắn vô ý thức ngậm lấy.

Một giây sau, hắn bị bỗng nhiên bị chua.

Lâm Tầm: “!!!”

Cái này, là một miếng chanh.

Hắn đờ đẫn quay đầu nhìn về phía Đông Quân.

Đông Quân nháy nháy mắt, bên trong đôi mắt ngoại trừ có chút ý cười, lại như có vẻ vô tội, cứ như vừa rồi anh chưa hề làm gì cả — vào lúc này, thế mà biểu cảm của anh lại có chút giống với Con Trỏ Chuột lừa đảo kia.

Lâm Tầm mặt không cảm giác, chậm rãi cắn miếng chanh được nam thần của mình tự tay đút cho.

Giả, đều là giả..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.