Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 130: Root 3




Trong không gian màu lam yên tĩnh, những số 1 và 0 thành hình trên nền đất màu đen, tung bay như những bông tuyết, lẳng lặng hướng về phía trước giống bọt khí dưới biển sâu.

Lâm Tầm duỗi tay, chỉ bắt được không khí hư vô.

Hắn nhìn xuống chút nữa, mặt đất màu đen giống như hư không vô tận, toàn bộ không gian màu lam giống sự tồn tại duy nhất trong hỗn độn vô tận, lẳng lặng nằm ở chỗ này.

Hệ thống không trả lời câu hỏi của hắn, nhưng Glax đã tải xong.

Đây là ngôn ngữ Lâm Tầm thích nhất, nó làm mọi thứ ở mức ngắn gọn nhất.

Có đôi khi Lâm Tầm sẽ nghi ngờ, sở dĩ hắn cảm thấy năng lực lập trình của mình không tốt, là bởi vì bị Glax chiều hư, do đó không thể thích ứng với những ngôn ngữ rườm rà khác.

Đương nhiên Glax cũng có khuyết điểm, nó tự có một chức năng tự động sửa lỗi sai, tất cả mọi người đều biết, trí tuệ nhân tạo và thiểu năng nhân tạo là từ đồng nghĩa —— có đôi khi, chức năng tự động sửa sai sẽ biến lỗi sai vốn có của bạn thành lỗi sai khác.

Đây là một khuyết điểm đáng yêu, không phải là không thể chịu đựng được.

Lâm Tầm cúi đầu, mỉm cười, tiến vào Glax.

Chốc lát sau, một dải ngân hà hư ảo chảy xuôi qua màn hình, Ngân Hà, Galaxy, một cái tên lãng mạn lại xa xôi.

Có lẽ người đặt cho nó cái tên này đang ẩn giấu một tâm tình nào đó.

Nhưng Lâm Tầm luôn nghĩ đến giấc mơ tối nay, cùng với dải ngân hà lộng lẫy ơi phương xa khi ngồi ngắm sao với người nào đó trên nóc nhà.

Nhưng có vẻ đó đều là chuyện quá khứ.

Hắn mở folder tên “L” ra, bên trong đã sớm có một tệp tên là “Lạc Thần”.

Thiên đạo sinh ra vạn vật, vì thế mới có hoa cỏ sinh linh đủ kiểu dáng trong trời đất.

Mà con người cũng có thể tạo ra vật, trong truyền thuyết các tiền bối kỳ Độ Kiếp ở giới tu chân có thể hóa thành hàng trăm phân thân, có thể hoá người chết thành xương trắng, chỉ cần động ngón tay là cây khô tươi tốt, hoa tàn lại nở, điểm hóa sinh linh thành tinh.

Lâm Tầm không thể so sánh với những tiền bối tổ tiên cảnh giới cao siêu đó, hắn chỉ có thể dùng ngôn ngữ máy tính để viết ra một trí tuệ nhân tạo độc lập mà thôi.

Nói không chừng thiên đạo khai ân, sẽ tán thành hắn có thể đạt tới Độ Kiếp.

Hắn sắp xếp các khối đâu vào đấy, quá trình này đã quá quen thuộc với hắn rồi — tốc độ không gian hệ thống vận hành cũng nhanh, bởi vậy mười phút sau, Lạc Thần liền đã được hoàn thành trong không gian hệ thống.

Lâm Tầm ấn nút khởi động, tiến độ màu lam hiện ra, dịch chuyển về phía trước, thuận lợi tới 100%.

“Hi, tôi là Lạc Thần.”

Một dòng chữ xuất hiện ở màn hình.

Lâm Tầm quay đầu nhìn về phía giao diện nhiệm vụ.

Sau khi đến kỳ Phân Thần, hệ thống tự động mở ra nhiệm vụ chính tuyến “Đạt tới kỳ Độ Kiếp”, nhưng thanh tiến độ vẫn luôn là 0%, bởi vì Lâm Tầm vẫn chưa không viết chương trình tương ứng vào.

Nhưng Lạc Thần cũng không phải là một chương trình bình thường — nó là một hệ thống trí tuệ nhân tạo hoàn chỉnh, đầy đủ chức năng, độ tự do cực cao.

Quả nhiên, thanh tiến độ bỗng nhiên sáng lên, sau đó nhanh chóng tăng tốc!

Gần như chỉ trong không phẩy mấy giây, thanh tiến độ đã đầy.

Ngay một giây này, bốn phương tám hướng truyền đến âm thanh hệ thống.

“Nhiệm vụ chính tuyến: ‘Đạt tới kỳ Độ Kiếp’ hoàn thành.”

“Hệ thống đang chuẩn bị, xin chờ đợi.”

“Phần thưởng nhiệm vụ: Lãnh địa môn phái cấp 1, tài chính môn phái 2000, linh lực 200, pháp khí cấp 1.”

Cấp lãnh địa, tài chính, linh lực, đều là phần thưởng cơ bản của nhiệm vụ chính tuyến, Lâm Tầm đã không cảm thấy kinh ngạc, nhưng pháp khí cấp 1 vẫn khiến hắn nhíu mày, có chút chờ mong sau lần này bàn phím của mình lại biến thành cái gì.

Liền nghe hệ thống tiếp tục phát ra tiếng: “Đang trong quá trình ban thưởng, xin hãy chờ.”

“Ê.” Lâm Tầm lên tiếng.

Hệ thống không trả lời.

Lâm Tầm tiếp tục: “Mày còn chưa phát thưởng lãnh địa, tài chính của kỳ Nguyên Anh và kỳ Phân Thần cho tao đâu.

Cộng thêm hôm nay nữa, mày thiếu tao rất nhiều tiền.”

Hệ thống lên tiếng.

“Hệ thống đang bận, xin hãy thử lại sau.”

— lại nữa.

Nhẹ nhàng cười một tiếng, Lâm Tầm chống cằm nhìn màn hình, sắc mặt dần dần nhạt đi.

“Cho nên.” Hắn nói: “Quyền hạn của mày ở thế giới này cũng có hạn.

Không phải muốn cho tao là có thể cho tao.”

“”Hệ thống đang bận, xin hãy thử lại sau.”

“Lúc trước tao hỏi mày muốn giúp tao làm cái gì, mày nói giúp tao xé rách hư không, phi thăng tại chỗ… Nhưng ngay cả tiền mày còn không có cách nào phát cho tao, làm sao có thể dẫn tao phi thăng chứ?”

Lần này, hệ thống không lên tiếng, Lâm Tầm vốn cho là nó chết máy, nhưng ba giây sau, màn hình trước mặt hắn bỗng nhiên tối sầm lại.

Trên màn hình màu đen chậm rãi xuất hiện hai chữ.

“Có thể.”

“Ha.” Lâm Tầm: “Quả nhiên mày là sống.”

Hắn cảm thấy mình nên cười, lại không cười nổi, chỉ có thể nói: “Nhưng mày cũng sẽ nỗ lực rất nhiều thứ đi.”

Hệ thống không trả lời.

“Không trực tiếp cho tao tài chính và lãnh địa, phải chờ thời cơ trong hiện thực, là bởi vì nếu cho trực tiếp sẽ không phù hợp với logic hiện thực, sẽ bị phát hiện sao?” Lâm Tầm thản nhiên nói: “Mày… sợ ai phát hiện?”

Hệ thống vẫn không trả lời, Lâm Tầm chậm rãi cúi đầu, gần như nói một mình: “Lần trước ở trong bệnh viện, tao bị ma vật tấn công, mày bị hao tổn.

Cho nên, ma vật vẫn muốn tới gần tao, là bởi vì muốn hủy mày đi sao? Nếu hủy mày đi, tao sẽ không thể phi thăng được nữa?”

“Tao không biết ma vật là cái gì, nhưng anh ấy có liên quan đến ma vật, còn có thể khống chế bọn chúng.

Anh ấy biết ma vật đang làm gì.” Hắn thả nhẹ giọng, có chút khàn khàn và chua chát: “Là bởi vì anh ấy không cho phép tao ra ngoài sao?”

Hắn hỏi rất nhiều.

Nhưng hệ thống không trả lời một câu nào cả.

Thậm chí, màn hình màu đen dần dần sáng lên, trở về giao diện bình thường trước đó.

Âm thanh máy móc vang lên lần nữa.

“Nhiệm vụ chính tuyến: ‘Đạp nát hư không’ mở ra.”

“Tiến độ nhiệm vụ: 0.”

“Nhắc nhở nhiệm vụ: Không.”

Đạp nát hư không, đạp nát hư không.

Lâm Tầm nhẹ nhàng mơn trớn thanh tiến độ chỉ có con số 0.

Sau đó, hắn ngồi đợi ở chỗ này thật lâu, giống như coi nó là một chỗ trốn tránh hiện thực, mãi đến khi cảm thấy thời gian không còn nhiều lắm, mới đi đến chỗ nhận thưởng, cầm thanh kiếm nhỏ đại diện cho pháp khí tăng cấp, sau đó rời khỏi không gian, mở mắt.

Con Trỏ Chuột cuộn tròn ngủ trên đùi hắn, thấy hắn tỉnh cũng mở mắt, ngồi dậy nhìn hắn.

Con Trỏ Chuột không lớn lắm, nhưng vẫn hơi nặng, nó dẫm bốn chân lên đùi khiến Lâm Tầm cảm thấy hơi ngứa.

Hắn ôm mèo lên: “Không giận tao nữa?”

Con Trỏ Chuột trả lời không có chút nhiệt độ nào: “Meo.”

Lâm Tầm hôn lên đôi tai mỏng của nó, thả nó ra ghế sau, sau đó kéo khóa ba lô lấy bàn phím lấy ra ngoài.

Bề ngoài của nó không có gì thay đổi.

Lâm Tầm nâng bàn phím ở trong tay, thôi động ý niệm — bàn phím dần dần hư hóa, trường kiếm xuất hiện trong tay hắn, lúc này mới nhìn ra biến hóa.

Kiếm nặng hơn không ít, vốn chỉ là một thanh kiếm ngắn màu xám dài khoảng nửa mét, bây giờ đã dài hơn, thân kiếm màu xám kéo nhỏ lại, hiện ra màu sáng bóng của kim loại, thân kiếm sắc bén như băng nhọn.

Lưỡi kiếm rất mỏng, Lâm Tầm không đưa tay ra miết, bởi vì lấy trình độ sắc bén của nó, chắc chạm một cái sẽ chảy máu.

— máu.

Trừ việc dài hơn ra, toàn bộ thân kiếm còn có một ánh sáng màu máu mơ hồ vờn quanh, nhưng lại không có vẻ tà ác, chỉ hơi có sát khí.

Ở chuôi kiếm, chỗ tay cầm đã thô ráp hơn trước không ít, có thêm nhiều hoa văn hình vảy, chắc là để gia tăng ma sát, để người cầm kiếm chắc hơn.

Cùng lúc đó, dường như xung quanh trường kiếm đã xảy ra biến hóa không dễ dàng phát hiện, không khí có chút dao động, đại khái đây chính là “kiếm ý” hoặc “kiếm khí” mà kiếm tu hay gọi, uy lực của chiêu kiếm càng lớn, phạm vi sát thương cũng càng xa.

Lâm Tầm như có điều suy nghĩ, thu hồi kiếm lại.

Ba phút sau, xe ngừng, bọn họ đã đến nơi.

Lâm Tầm thuận lợi đã tìm được văn phòng của cảnh sát Tào.

Thái độ cảnh sát Tào đối đãi với Lâm Tầm vẫn hòa ái giống gió xuân, Lâm Tầm gọi “anh” cũng càng thân thiết hơn.

Cảnh sát Tào dẫn bọn họ đi làm mấy thủ tục, được cấp phép kiểm tra thông tin và các loại ghi chép.

Hệ thống giám sát, mạng lưới thông tin cá nhân của công dân đều là những biện pháp cần thiết để bảo vệ trị an.

Có bức ảnh mà Tiêu Dao Tử cung cấp, cộng thêm hệ thống phân biệt hình ảnh tiên tiến hiện tại, rất nhanh đã tìm thấy một người đàn ông có hộ tịch ở Tứ Xuyên, họ Dương, năm nay năm mươi sáu tuổi, thân phận là ông chủ của một công ty dược phẩm.

— Không, sau khi nhìn toàn bộ thông tin về công ty, Lâm Tầm đưa ra kết luận, đây không phải một nơi đứng đắn gì, mà là một nơi ngụy trang thành công ty bán vật phẩm chăm sóc sức khỏe trung thảo dược, trong tài liệu tràn ngập mấy từ vô căn cứ như “trị liệu lượng tự” “từ trường cơ thể người” “cân bằng axit-bazơ”, hiển nhiên là chuyên môn lừa gạt người già.

Nhưng cho dù nói thế nào, quy mô của công ty cũng không nhỏ, sự nghiệp của tông chủ Kiếm Tông này rất có thành tựu.

Mặc dù vẫn còn kém lão Hoắc có năm mươi căn nhà, cũng kém hơn Tiêu Dao Tử có khu du lịch 5A, nhưng cũng có thể miễn cưỡng nuôi sống đồ đệ của mình, cùng lắm chỉ là chất lượng đồ đệ không được tốt thôi.

Mà tung tích của ông ta bị nhìn rõ không sót một cái gì trong lịch sử hệ thống giám sát, quả nhiên hệ thống bảo vệ trị an chủ nghĩa xã hội đã thắng trận pháp của giới tu chân.

Hai ngày trước, Dương tiền bối này đi tàu cao tốc đến thủ đô, sau khi ở lại ngoại ô một ngày, ông ta thuê một phòng trong khách sạn 5 sao ở nội thành.

Lâm Tầm chau mày.

Thật đúng lúc, hắn thấy khách sạn này rất quen — nó ở ngay đối diện tòa nhà Ngân Hà..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.